Chương 5.
Cho đến hôm nay, Trí Mân vẫn còn nhớ rõ cuộc điện thoại của mẹ Chính Quốc năm năm trước.
Đó là một ngày đông giá rét, mặc áo nhung ra khỏi nhà cũng cảm thấy lạnh. Lúc đó, anh vẫn còn nằm trong chăn một mình nghĩ không biết hắn ở quân khu có bị lạnh không, nhưng mà với thể chất nóng của hắn, chắc cũng chẳng cần người khác phải lo lắng đâu.
Ngày hôm đó là một năm rưỡi sau khi Chính Quốc nhập ngũ, Trí Mân nhớ Chính Quốc nói hai năm sau sẽ trở về, sau đó vào ngày chỉ còn nửa năm nữa, mẹ hắn gọi điện thoại cho anh.
Cô Điền nói rất nhiều, nói đứt quãng, cuối cùng còn bật khóc. Anh đã không nhỡ rõ rốt cuộc cô ấy nói gì, chỉ là có mấy câu đã ăn sâu vào trong đầu, đến bây giờ vẫn không thể nào quên được.
Bà ấy nói: "Chính Quốc gặp chuyện không may, nó quên hết tất cả mọi chuyện rồi."
Bà ấy nói: "Chính Quốc đã có bạn gái từ nửa năm trước, cô gái kia mang thai, là con của hắn."
Bà ấy nói: "Chúng sắp kết hôn rồi, Chính Quốc cũng chuẩn bị tiếp quản công ty."
Bà ấy nói: "Xin lỗi con, con hãy buông tay nó đi, cô cầu xin con, xin lỗi con."
Trí Mân đã không nhớ rõ khi nghe mẹ Chính Quốc khóc lóc cầu xin mình buông tay hắn, cảm nhận của mình lúc đó là gì. Chỉ là mỗi lần nhớ lại những câu nói này, anh lại cảm thấy cả người mình lạnh lẽo đến phát run, cho dù hiện giờ đã chết, anh vẫn cảm thấy đau đớn và thất vọng.
Điền Chính Quốc là một kẻ lừa đảo.
Vào lúc Trí Mân vui vẻ chờ đợi nửa năm sau hắn sẽ trở lại, thì hắn lại cho anh một đòn trở tay không kịp ngay giữa ngày đông buốt giá.
Hắn nói hai năm sau sẽ về, vậy là Trí Mân đã đợi hắn gần bảy năm.
Ai cũng nói năm thứ bảy là cột mốc quan trọng của một mối quan hệ, anh và hắn đã đi qua cột mốc bảy năm, nhưng trong bảy năm kế tiếp, tất cả còn lại chỉ là trống rỗng.
Khi mẹ Chính Quốc nhỏ nhẹ nói xin lỗi với mình, anh nghĩ hoàn toàn là không cần thiết. Dù là gặp tai nạn mất trí nhớ, làm người ta mang thai hay kết hôi rồi đến đất khách làm việc, những điều này đều là quyết định của chính hắn, cô Điền cũng không cần thiết phải xin lỗi mình.
Huống gì, muốn con trai mình có một gia đình bình thường mỹ mãn, sinh cho mình một đứa cháu hoạt bát đáng yêu vốn là chuyện đương nhiên, thế nên Trí Mân cũng không căm hận gì, chỉ là cảm thấy mọi thứ đứt đoạn từ giây phút đó mà thôi.
Người anh yêu nhất đã quên anh, đã có vợ, có con, có sự nghiệp...
Hết thảy đều tràn ngập hạnh phúc mỹ mãn, thực sự là khiến người ta cảm thấy từ sau khi vào quân đội, con đường của hắn vẫn luôn thuận lợi ổn định.
Phác Trí Mân, mày còn muốn chen chân vào góp vui gì nữa?
Cái vui này, anh không chen chân vào nổi, thế nên anh lựa chọn để Chính Quốc đi, còn mình thì ở lại chỗ cũ trơ mắt ngây ngốc chờ hắn trở về.
Nhưng mà, như thế cũng tốt.
Hắn, cứ thế mà quên đi, đừng nhớ lại, đừng bao giờ nhớ lại.
Nếu như cậu ta nhớ ra, mình chết rồi cũng không có cách nào đợi cậu ta nữa, cho dù cậu ta trở về cũng sẽ không tìm thấy mình.
Cho đến hôm nay, Trí Mân mới cảm nhận được điều may mắn duy nhất trong cuộc đời thảm thương khi mất đi hắn của mình. Ngày ngày được lặng lẽ đi vòng quanh Chính Quốc, nhìn hắn và Tiểu Đỗ Tử chơi đùa với nhau, anh đã cảm thấy cuộc đời thật đẹp.
Dù cho bọn họ cũng không nghe thấy lời anh nói, Trí Mân cũng không cảm thấy quá cô đơn. Anh thích lảm nhảm kể về từng chuyện từng chuyện trong quá khứ giữa mình và hắn. Chỉ cần nhìn thấy hắn, trái tim vốn trống rỗng sẽ cảm thấy được lấp đầy. Anh tự nguyện làm một người trong suốt ngắm nhìn cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của một lớn một nhỏ này. Có lẽ đây chính là quyền lợi sau khi chết.
Mười giờ, cô giáo Lý của Duy Mân vẫn chưa đến, người đến lại là mẹ của Chính Quốc. Anh biết mẹ hắn, mà cô Điền cũng đã biết mối quan hệ giữa Chính Quốc và Trí Mân từ trước. Dù sao trước đây hắn kiêu căng bướng bỉnh thành thói, thích anh một cái là chỉ muốn cho tất cả mọi người phải biết, phải chấp nhận, mà cha mẹ hắn cũng thực sự là hết cách.
Nhưng mà bây giờ, chắc họ cũng yên tâm rồi, Chính Quốc không chỉ đã kết hôn sinh con, mà ngay cả công ty của cha cũng quản lý rất tốt.
Mẹ hắn là một người phụ nữ rất có khí chất, cho dù trên mặt đã có nếp nhăn, nhưng nó cũng không thể nào làm lu mờ nét đẹp kín đáo của cô Điền. Tiểu Đỗ Tử rất biết nịnh, mở miệng ra là bà ơi ôm một cái, khiến cô Điền yêu thích cực kỳ.
Đợi đến khi Chính Quốc về, Tiểu Đỗ Tử đã chơi mệt mà ngủ mất. Trước đó cô Điền còn chơi xếp gỗ với Tiểu Đỗ Tử, trong mắt tràn ngập tình yêu không thể nào che lấp, cứ thế ngồi chơi với cháu nội cả ngày trong phòng, còn luôn khen không dứt miệng.
"Mẹ, mẹ đến đấy à." hắn ngẩn người nhìn mẹ, dường như không ngờ bà sẽ đến.
"Con vẫn còn độc thân à?" Cô Điền hơi cau mày nhìn Chính Quốc.
"Vâng." hắn gật đầu, sau đó đưa tay kéo chăn trên người Tiểu Đỗ Tử lên một chút: "Tạm thời con không muốn tìm bạn gái."
Nghe vậy, Trí Mân mới dám chắc, Chính Quốc và mẹ Tiểu Đỗ Tử nhất định đã ly hôn.
Anh cảm thấy mình là một người mâu thuẫn, mới vừa rồi còn nghĩ hắn lớn như vậy rồi mà không chịu sống tử tế, đã có con rồi mà sao một nhà ba người còn phải chia ra; thế nhưng một nửa còn lại, anh lại thấy vui vẻ, tự mãn một cách vô vị rằng trước kia mình và hắn có thể yêu nhau trong suốt thời gian dài như vậy.
"Chính Quốc, nếu như con thích đàn ông thì mang về cho mẹ xem một chút cũng được..." Cô Điền ngập ngừng, sau đó nhẹ giọng nói với hắn như vậy. Năm năm trôi qua, bà cũng đã nghĩ thoáng, dù là nam hay nữ, chỉ cần có thể ở bên con trai là tốt rồi.
"..." Hắn khó hiểu, Kim Thạc Trân thì cũng thôi, vì sao ngay cả mẹ mình cũng bắt đầu nghi ngờ mình thích đàn ông? Lẽ nào dạo này trong công ty đang có tin đồn?
"Mẹ, mẹ đừng quan tâm chuyện này." hắn cảm thấy nếu có thêm một người bên cạnh thì rất phiền, ở một mình là tốt nhất.
"Mẹ chỉ nói một chút thôi." Thấy hắn khó chịu, cô Điền thở dài, sau đó hơi cau mày nhìn hắn như muốn nói gì, rồi lại rối rắm không biết nên nói thế nào.
"Con vẫn không nhớ được chuyện trước kia à?" Cuối cùng cũng nhỏ giọng thử dò hỏi.
"Vâng, vẫn thế, dù sao cũng không có gì cần nhớ cả." Hắn không chú ý đến sắc mặt của mẹ mình, chỉ thuận miệng nói vài câu lấy lệ như mọi lần, cũng không biết sao mẹ lại để ý đến trí nhớ của mình như vậy.
Mặt Trí Mân tái nhợt, nghe hắn nói vậy, rõ ràng đã biết trước, nhưng đến khi thực sự nghe thấy vẫn cảm thấy trái tim bắt đầu đau nhói. Sự hiện hữu của anh, đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là một khoảng trống không đáng kể mà thôi.
"Thật ra năm năm trước, mẹ..." Cô Điền yên lặng một hồi, cuối cùng mới rốt cuộc nói ra miệng.
Một giây ấy, mặt anh càng tái đi, hoảng sợ nhìn về phía cô . Anh thậm chí muốn dùng cơ thể trong suốt này che đi miệng của cô lại, không để bà ấy nói tiếp. Giây phút ấy, anh như cảm thấy một giây tiếp theo, cái tên Trí Mân của anh sẽ thốt ra từ miệng cô Điền.
Không được! Tuyệt đối không thể nói ra! Anh thà rằng cả đời này Chính Quốc không thể nhớ ra mình, chứ không muốn để hắn nghe thấy tên mình sau khi mình đã chết, càng không thể để hắn nhớ ra mình khi tất cả đều đã không thể vãn hồi!
"Năm năm trước... làm sao ạ?" Chính Quốc như bị đâm trúng huyệt, ngờ vực nhìn mẹ mình.
"Mẹ... không có gì." Cô Điền do dự một hồi, ánh mắt nhìn Chính Quốc tràn đầy phức tạp, cuối cùng vẫn lựa chọn lắc đầu: "Con có đói không, mẹ đi nấu gì đó cho con."
Nhìn bóng lưng cô Điền đi vào phòng bếp, Trí Mân mới phát hiện ra cơ thể mình hoàn toàn cứng ngắc. Vào giờ phút này, thần kinh căng thẳng được thả lỏng, lần đầu tiên sau khi chết, anh mới cảm nhận được sự mỏi mệt.
Anh không muốn nghe bất kỳ chuyện gì liên quan đến mình xuất hiện trong thế giới của hắn, Chính Quốc đã quen với thế giới không có Trí Mân này, vì sao còn phải phá hỏng nó nữa? Mẹ hắn có thể bắt mình buông tay hắn, nhưng tuyệt đối không thể để hắn trở về bên cạnh mình, bà ấy không thể tàn nhẫn với cả mình lẫn Chính Quốc như vậy.
Từ rất lâu trước kia, Chính Quốc vẽ một vòng tròn cho Trí Mân. Sau khi hắn đi, anh vẫn mãi đứng trong vòng tròn đó chờ hắn.
Trí Mân cho rằng, trong vòng tròn này sẽ mãi mãi chỉ có một mình anh. May mà đến cuối cùng, anh cũng bước ra được một bước nhỏ, nhưng rồi lại đi vào vòng tròn mà hắn mới vẽ khi vứt bỏ mình.
Thế nhưng, Chính Quốc đã không thể trở về được nữa.
Vòng tròn trong quá khứ ấy, đã không còn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top