Chương 47

Sau khi Chu Khởi cúp điện thoại của mẹ Chu , liền trực tiếp hướng về phía phòng khách mà đi.
Hứa Nùng đang lau tóc, có thể cảm nhận được ánh mắt của Chu Khởi vẫn luôn nhìn mình.
Cô lặng lẽ rũ mắt đánh giá bản thân mình từ trên xuống dưới một lượt, cũng không có phát hiện ra chỗ nào đó không đúng .
Đang còn nghi hoặc, liền thấy người đàn ông bước tới trước mặt mình.
Anh ta nhận lấy khăn từ trong tay Hứa Nùng, bàn tay ngăn cách bởi chiếc khăn đặt ở trên đỉnh đầu cô, sau đó không nặng không nhẹ thay cô lau tóc.
Hứa Nùng không được tự nhiên cho lắm, muốn giành lấy khăn tự mình làm, nào ngờ một bên tay nhàn rỗi của anh ta, duỗi ra ra ôm lấy cô, không chỉ hai cánh tay, mà cả người đều trực tiếp bị vây hãm trước ngực của anh ta.
Mùi sữa tắm ngọt ngào trên người cô cùng hơi thở thanh mát trên người anh ta hòa quyện vào nhau, không khí trong phòng dường như đột nhiên ngưng đọng lại.
Chu Khởi cũng không nói chuyện, một tay lau tóc của cô, cách một lúc sau, đem khăn ướt ném xuống trên bề mặt của bàn trà, ôm Hứa Nùng cũng không có buông .
"Lúc nữa cần phải nói với em một chuyện, cái ôm này xem như là an ủi trước."
Hứa Nùng ở trong ngực của anh ta có chút ngạc nhiên, liền nghĩ tới lúc nãy anh ta ở ban công bên đó gọi điện, trong đầu dường như cũng đã đoán được phần nào đó.
Cô mím môi, nhẹ nhàng đẩy Chu Khởi ra, ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Là phản hồi chuyện buổi tối em đưa kịch bản có phải hay không?"
"Ừm." Chu Khởi cụp mắt nhìn cô , gương mặt anh tuấn không tỏ vẻ gì, đôi mắt đen, thâm trầm, "Kịch bản không được thông qua."
Vẻ mặt Hứa Nùng cứng đờ, thay đổi không quá rõ ràng, nhưng chỉ cần như vậy, cũng khiến cho Chu Khởi cảm giác được thất vọng cùng mất mát của cô .
Hắn đột nhiên cảm thấy lời mình vừa nói có thể được xem thành nói xạo .
Chu Khởi cảm thấy lời của mẹ hắn rất đúng, hắn muốn tin tưởng cùng tôn trọng gì đó, có thể để cho cô không chịu uất ức cùng tổn thương mới là thật.
Bằng không vì sao khi nhìn thấy lông mày của cô nhẹ nhàng nhíu lại, khiến trong lòng hắn trở nên đau đớn.
Nguyên tắc cái gì chứ?
Ở trước mặt cô căn bản chẳng đáng gì.
. . .
Suy nghĩ trong đầu Chu Khởi trở nên hỗn loạn , thấy bộ dáng cô trầm mặc không nói, thực sự không thể chịu đựng được nữa, liền nói với cô.
"Kỳ thực anh. . . Chủ thuê, chính là người dì mà hôm nay em gặp qua, trong cuộc gọi vừa nãy bà ấy có nói, tuy rằng đạo diến cảm thấy kịch bản của em không phù hợp, thế nhưng bà ấy rất thích. Nếu như em đồng ý, bà ấy có thể đầu tư cho em quay phim."
Chu Khởi ngừng một lúc, giọng nói trầm thấp, "Em muốn không?"
Hứa Nùng nghe thấy lời này, trực tiếp lắc  đầu, tỏ vẻ rất kiên định .
"Không muốn."
Phản ứng này của cô Chu Khởi cũng đoán được, cho nên cũng không bất ngờ.
Thấy anh ta không nói gì, Hứa Nùng còn tưởng rằng anh ta không có nghe theo chuyện mình từ chối, liền nhanh chóng nghiêm túc nói với anh ta: "Chu Khởi, anh tuyệt đối không được giấu em, thay em đáp ứng điều gì, nếu không em sẽ thật sự tức giận."
Chu Khởi bị bộ dạng này của cô chọc cười, nghiêng người tiến tới gần cô, "Em tức giận thì sẽ như thế nào?"
"Hủy bỏ thời gian đếm ngược." Mắt Hứa Nùng đen, trầm tĩnh, lẳng lặng nhìn anh ta, "Sau đó cũng sẽ không thèm để ý tới anh nữa."
Hứa Nùng thừa nhận, cô nghĩ có thể thay đổi được Chu Khởi, cũng rất cảm động, với những chuyện lúc trước anh ta vì mình mà làm tất cả .
Thế nhưng cũng không có nghĩa là anh ta có thể can thiệp vào sự lựa chọn của mình, cho dù, sau này hai người thật sự ở bên nhau, cô cảm thấy cũng sẽ không cho phép đối phương làm như vậy.
Hiện tại kịch bản đã bị người có chuyên môn phủ nhận, người dì đó là biết tin mới gọi điện thoại cho Chu Khởi, nếu chuyện này đã như vậy còn muốn đầu tư cho mình quay phim, chuyện này có thể coi như là đã nợ người một ân tình rồi.
Con đường đạo diễn này cô muốn gắn bó lâu dài, không thể vừa mới bắt đầu đã dựa vào ân tình của người khác mà sống.
Mà ân tình này. . . Còn tính toán từ trên người của Chu Khởi.
Người dì đấy hôm nay cô mới gặp một lần, có thể coi như ấn tượng về cô rất tốt, cũng không thể vì duyên cớ mới gặp qua một lần, liền quyết định ném vài triệu đầu tư lên người cô đấy chứ?
Cô cảm giác được có lẽ là Chu Khởi đã nói gì đó.
Trước tiên không bàn tới mối quan hệ của cô và Chu Khởi hiện tại cũng không có gì, coi như sau này thật sự phát triển, có vài thứ cũng phải tính toán cho rõ ràng.
Đầu tiên là sự nghiệp, cô không muốn dựa vào bất kỳ người nào.
. . .
Chu Khởi nhận thấy cô nói rất nghiêm túc, đột nhiên cũng không có tâm tư trêu chọc cô, lười biếng nhếch môi, nói: "Không muốn dùng tiền của người ngoài? Vậy về sau anh Chu sẽ nỗ lực kiếm tiến, sau đó đầu tư cho em có được hay không?"
Hứa Nùng nghe thấy lời này, bộ dáng một lời khó nói hết.
"Anh có biết quay một bộ phim cần bao nhiêu tiền hay không? Không cần nhà chế tác lớn, loại giá thành thấp nhất."
Vấn đề này ngược lại Chu Khởi không nắm rõ.
Hắn đối với những chuyện trong Showbiz một chút hứng thú cũng không có, người anh em của mình là Thẩm Mộ Ngạn làm ở công ty giải trí, nhưng bình thường khi ở cùng nhau, cũng rất ít khi nhắc tới chuyện công ty, coi như Trần Tiến thỉnh thoảng cũng có nhắc tới, hắn cũng lười nghe.
Cho nên hắn làm sao biết rõ nội tình của vấn đề này.
Bao nhiêu tiền? Một triệu? Ba triệu?
Hứa Nùng nhìn anh ta không nói gì, liền biết, khẳng định anh ta không rõ ràng, liền lặng lẽ nhìn anh ta, phun ra một câu: "Ít nhất ba triệu."
". . ."
Trên mặt Chu Khởi không thể hiện rõ, ngược lại trong lòng có chút kinh ngạc.
Quay một bộ phim sao lại rẻ như vậy? Một chiếc xe trong gara của hắn đều vượt quá ba triệu.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại lặng lẽ nhớ lại, lúc trước mình ra tay quá hào phóng mua dàn siêu xe đó,nếu như một ngày nào đó hắn phá sản, bán toàn bộ xe cũng đủ tiền cho cô gái nhà hắn quay mười bộ phim.
Suy nghĩ này của Chu Khởi ngược lại Hứa Nùng không hề biết , cô chỉ thấy sau khi Chu Khởi nghe thấy lời mình nói, vẫn không lên tiếng, cho nên cho rằng anh ta là bị dọa sợ rồi.
Thế là, lại không biết làm sao mở miệng nói: "Cho nên, anh cảm thấy không thể đầu tư nổi có phải hay không?"
Chu Khởi nghĩ tới bất động sản và cổ phiếu đứng tên mình, lại nghĩ tới dàn siêu xe ở trong gara cùng với số đồng hồ hàng hiệu ở nhà, cùng với ông nội của hắn từ nhỏ tới lớn cứ mỗi dịp sinh nhật hắn, đều tặng cho hắn một món đồ cổ cùng tranh bích họa nổi tiếng,.
Tiếp đó, hắn lười biếng nhướn môi, nói với cô: "Đầu tư không nổi."
"Cho nên, sau này không cần lại nói mò nữa." Giọng Hứa Nùng mềm mại, không có nghiêm túc vừa nãy, đã trở lại trạng thái bình thường, "Em sẽ không coi là thật, nhưng người khác không cho là như vậy. Nếu như. . ."
Lời của cô còn chưa nói hết, liền bị Chu Khởi chặn lại, "Ừm, tất cả đều nghe theo em, về sau anh đều do em quản."
Hắn cười nói, trong mắt mang theo ánh sáng nhỏ vụn, "Hiện tại tâm trạng của em đã tốt hơn hay chưa? "
Hứa Nùng sững sờ.
Anh ta vừa nói những lời đó, lẽ nào là vì xoay chuyển đề tài, chọc cho cô vui vẻ?
Hứa Nùng trầm mặc rất lâu, sau đó mới nói: " Nói không thất vọng  là điều không thể, nhưng cũng không thể nói là xấu, chí ít có thể biết bản thân mình thiếu sót ở đâu, a... "
Nói tới đây, dường như Hứa Nùng nhớ tới điều gì đó, hỏi : " Vậy đạo diễn đó có nói vấn đề cụ thể của kịch bản đó nằm ở đâu hay không? "
"Nói là vấn đề kết cấu hạ tầng có vấn đề, nhưng anh ta cũng khen em, nói kịch bản em viết rất có hồn"
Hứa Nùng gật đầu, " kết cấu hạ tầng.... Em thừa nhận còn chưa có làm tốt, kiến thức cũng chưa đủ"
Vấn đề này Hứa Nùng cũng không có hoài nghi, nếu như chỉ là vấn đề này, vậy cũng không được xem là quá khó.
Hiện tại xung đột của cô và bà Tạ cũng đã bộc phát, cô cũng không cần phải kiêng dè điều gì, cô vốn là dự định sau khi tốt nghiệp hệ diễn xuất, sẽ học nghiên cứu sinh hệ đạo diễn, hiện tại xem ra có thể thực hiện sớm hơn.
Hai người nói chuyện, điện thoại của Hứa Nùng đột nhiên vang lên.
Là cuộc gọi video trên Wechat, Hứa Nùng cầm lên nhìn, màn hình hiển thị cuộc gọi đến là của Lưu Ngải.
Vốn dĩ cô muốn trực tiếp ấn nút nhận, nhưng đột nhiên nhớ tới Chu Khởi vẫn còn ở trước mặt mình, hiện tại chuyện anh ta sống ở nhà mình, khẳng định không thể để người khác phát hiện, cho nên nghĩ lại, Hứa Nùng trực tiếp cầm điện thoại quay về phòng ngủ của mình.
" Anh tắm rửa trước đi, lúc nữa em gọi điện xong sẽ ra ngoài"
Sau khi quay về hai người còn chưa có ăn cơm, lúc trước Hứa Nùng có gọi đồ ăn bên ngoài, phỏng chừng sau khi cuộc gọi kết thúc đồ ăn cũng được mang tới.
Tiến vào phòng ngủ, việc đầu tiên Hứa Nùng làm chính là ấn nút nhận cuộc gọi.
Trên màn hình điện thoại bên kia ngoài khuôn mặt Lưu Ngải, còn có Trì Sa Sa.
Hai cô gái dường như còn đang dạo phố bên ngoài, bối cảnh xung quanh rất hỗn loạn, âm thanh cũng tương đối ồn ào.
Thấy Hứa Nùng ở bên này nhận điện thoại, hai người nhanh chóng cười hì hì, nói với cô.
" Đạo diễn Hứa tương lai, hôm nay sao rồi? Có gặp được vị đạo diễn đó hay không? "
Người nói là Trì Sa Sa, giọng điệu của cô rất khoa trương, trêu chọc Hứa Nùng khiến cô rất muốn cười.
Hứa Nùng đắn đo, sau đó đem mọi chuyện xảy ra tối ngày hôm nay nói thật với hai cô, cô lại nói lời cảm ơn với Trì Sa Sa.
" Tiền làm thêm đều ở chỗ tớ, các cậu chọn thời gian đi ăn buffet hải sản đi, tớ mời"
Lúc này hai người, làm gì có người nào còn có tâm tư nghĩ tới chuyện đi ăn buffet hải sản, hai người đều cẩn thận từng li từng tí, quan sát vẻ mặt của Hứa Nùng, xác định cô không phải là gắng gượng cười, mới thở phào nhẹ nhõm.
" Đồng chí Tiểu Hứa, cậu thật sự không có chuyện gì chứ? ". Người hỏi là Lưu Ngải.
Hứa Nùng lắc đầu, " Kỳ thực thay đổi góc độ suy nghĩ, đây cũng được xem như là chuyện tốt, kinh nghiệm thất bại sớm luôn mạnh hơn so với kinh nghiệm muộn, mà vấn đề nền móng cơ bản là vấn đề lớn, điều này không hiểu, về sau con đường này tớ chọn làm sao có thể bước dài lâu. "
Nghe thấy cô nói điều này, hai người liền biết chính xác là cô không có giả bộ, hai người ở đầu bên kia lại bất đầu ha hả cười nói.
Trò chuyện được hai câu, Trì Sa Sa đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói : " Đúng rồi, hôm nay gọi video cho cậu, ngoại trừ nói về chuyện kịch bản, còn có một chuyện, lúc trước bọn tớ có nói về quan hệ hữu nghị, cậu đã nhắc qua với Chu đại soái ca nhà cậu chưa? Tuần này chúng ta không có tiết học không phải hay sao? Hai bọn tớ nghĩ nếu không thì ấn định thời gian là chủ nhật tuần này đi"
Nhắc tới điều này, trong lòng Hứa Nùng liền trở nên lúng túng.
Lúc trước khi nhắn tin hỏi, Chu Khởi cũng không nói có được hay không, nếu như cô tùy tiện nhận lời, ngộ nhỡ anh ta lại không có cách nào, đến lúc đó mọi chuyện phải làm như thế nào?
Thấy Hứa Nùng do dự, hai người ở đầu bên kia trở nên sốt sắng.
" Không được hay sao? Anh ta không nhận lời? Nếu không thì chúng tớ tới trường học đối diện tìm anh ta, dù sao cũng.... "
Nghe thấy lời này, Hứa Nùng cũng không tiếp tục xoắn xuýt nữa, sợ bọn họ thật sự kích động chạy tới trường nghề đối diện, liền nhanh chóng nói : " Không phải, anh ấy nhận lời rồi, nhận lời rồi"
Hai người đối diện hài lòng, lại cười hì hì cùng Hứa Nùng trò chuyện hai câu rồi gác máy.
Sau khi cúp máy, Hứa Nùng thở dài một hơi, nằm bò ở trên giường rất lâu, mới đứng dậy bước ra bên ngoài.
Đồ ăn gọi bên ngoài đã được mang tới, Chu Khởi cũng đã tắm rửa xong.
Anh ta đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái, áo T-shirt màu đen cùng quần dài màu xanh đậm, nửa mái tóc ẩm ướt chưa được sấy khô, khuôn mặt trắng ở dưới ánh đèn, càng thêm rõ nét.
Nghe thấy tiếng động Hứa Nùng đẩy cửa bước ra ở đầu bên kia, hắn cũng không có ngẩng đầu lên, vừa mở hộp cơm mua bên ngoài vừa bày lên trên bàn trà, vừa nói : " đồ ăn tới rồi, qua đây ăn đi"
Hứa Nùng trầm mặc, không nói gì bước tới, cùng Chu Khởi  cách xa một khoảng rồi ngồi xuống, sau đó cầm hộp cơm trên bàn trà lên.
Cô cầm đũa gảy cơm trong hộp,  đầu cúi thấp xuống, đắn đo rất lâu, mới nói : " Việc đó.... Lúc trước cùng anh nói tới chuyện quan hệ hữu nghị, anh có thể giúp em không? "
Tay Chu Khởi đã gắp xong một miếng sườn, đang định đặt vào hộp cơm của Hứa Nùng, đột nhiên nghe thấy lời này của cô, chầm chậm buông đũa.
" Em thật sự muốn xem mắt"
"... Không phải em, là bạn học em, bọn họ ... " Hứa Nùng bị lời anh ta nói làm cho xấu hổ, "Nhưng có thể em sẽ đi cùng hai người họ"
Chu Khởi cười," Vậy em kết đôi với ai, cùng người đàn ông " đặc biệt thích em" "
Chỉ cần Hứa Nùng nghĩ tới tin nhắn lúc trước, hai gò má không nhịn được nóng lên, lúc này đột nhiên bị Chu Khởi nhắc lại, càng cảm thấy mặt ngày càng nóng hơn.
Cô trừng mắt nhìn Chu Khởi : " anh đứng đắn chút"
Chu Khởi cười càng vui vẻ : " Được, chuyện này có thể giúp em, nhưng anh có điều kiện"
"..."
Hứa Nùng nhịn không được muốn mắng người, nghĩ một lúc, rồi hỏi : " Điều kiện gì? "
" Tới đây, làm nũng với anh Chu"
"..." Hứa Nùng biết vì sao anh ta đột nhiên lại trở nên như vậy
Lúc quay về, khi ở trong thang máy của toà nhà, cùng tiến vào trong thang máy có một đôi tình nhân, là loại vô cùng ân ái, tiến vào trong thang máy, vô số người bên cạnh đều cảm thấy chán ngấy.
Sau đó cô gái yêu cầu chàng trai một chuyện, chàng trai cố ý trêu chọc cô, kêu cô làm nũng mình, nếu hài lòng thì sẽ nhận lời.
Lúc đó Hứa Nùng nghe thấy, cảm thấy rất xấu hổ, cảm thấy bên trong toàn bộ thang máy đều là không khí mập mờ, ngược lại Chu Khởi ở bên cạnh tỏ vẻ thờ ơ, vẻ mặt cũng không thèm thay đổi.
Kết quả... Hiện tại đột nhiên lại bắt chước theo cách này trêu chọc cô.
Hứa Nùng thu hồi lời nói lúc trước, chính là câu nói cảm thấy anh ta là người rất tốt, người tốt gì chứ, người đàn ông này từ trong ra ngoài chỗ nào cũng xấu.
Cô vẫn luôn hung dữ trừng hắn, từ đầu tới cuối không có nói gì.
Chu Khởi cũng không vội, nghiêng người, một tay chống đỡ ở trên sô pha, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu gối của mình, tư thế lười biếng.
Đợi rất lâu, trong lòng Hứa Nùng do dự rất lâu, cuối cùng vẫn thực hiện.
Cô chậm chạp nhấc tay, nhẹ nhàng lôi kéo cổ tay Chu Khởi, sức lực nhẹ nhàng đung đưa.
" Anh... Anh Chu, xin anh"
Khi cô nói, bởi vì xấu hổ, cho nên giọng nói càng mềm mại, càng nhỏ nhẹ hơn so với lúc bình thường.
Đầu hơi ngẩng lên, hai gò má đỏ bừng, kẹp tóc tai mèo, màu hồng thường dùng khi rửa mặt được kẹp ở trên đỉnh đầu đang không ngừng lắc lư.
Đôi mắt đen, sáng ngời lúc này nhìn hắn, trong mắt mang theo một tầng ánh sáng mềm mại, bởi vì quá miễn cưỡng, cho nên ánh sáng vui vẻ trong mắt ngày thường không hề có, nhưng lại nhiều hơn một phần kiều diễm không tên.
Chu Khởi nhìn cô, mắt càng trở nên thâm trầm, dần dần hắn cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí nóng từ từ bùng cháy.
Hắn rủa thầm một tiếng, sau đó nâng tay, đem lòng bàn tay qua, đột nhiên bịt kín hai mắt của Hứa Nùng.
" Về sau không thể để em tùy tiện làm nũng"
Trước mắt Hứa Nùng chìm vào một mảng tối tăm, nghe thấy lời này của Chu Khởi, không hiểu rõ vì sao lại như vậy.
" Vì sao"
Chu Khởi không động, vẫn như cũ bịt kín hai mắt của cô.
Nhưng ở trong lòng hắn không tự chủ được nghĩ.
Đây đâu phải là làm nũng, con mẹ nó, cô rõ ràng là muốn đòi mạng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top