Chương 53: Hai đại thiên tài hội ngộ
Vừa nhai được mấy miếng, Phù Thiên Băng liền nhớ ngay đến mục đích của nàng. Nàng chạy ra đằng sau thái hậu ra tay bóp vai xu nịnh:
-Cô cô, có ngon không?
-Ừm, vô cùng ngon miệng. Mấy món này ai gia chưa từng được ăn qua.
Nghe vậy Phù Thiên Băng như vớt được túi vàng cười ha hả nói:
-Cô cô, mấy món này đều làm từ khoai lang đó.
-Ửm! Thì sao?
Thái hậu có chút không hiểu hỏi lại. Mà Phù Thiên Băng lại rất cơ hội chớp lấy:
-Cô cô, hai hôm trước Băng Nhi có rảnh chân chạy ra ngoại thành chơi. Vậy là thấy có rất nhiều người dân nghèo khổ không có lương thực để mà ăn. Rất tội nghiệp a.
Nói đoạn Phù Thiên Băng lại quay sang ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, khuôn mặt nàng lại có thêm mấy phần nghiêm trọng hóa vấn đề nhấn mạnh:
-Sau một lúc ngẫm nghĩ Băng Nhi nghĩ tới địa hình ở nơi này mới thấy đất khá cao, lại cằn cỗi...không thể trồng lúa gạo. Nhưng lại có thể trồng khoai.
Thái hậu, Sở Giả Thần cùng Sở Giả Thiên rất chú tâm nghe nàng nói. Nàng nói nghe rất hợp lí, âm điệu và biểu cảm của nàng tuy có phần hơi lố nhưng lại rất đáng yêu. Sở Giả Thần hắn đã có nghe Nhiếp Huyền báo qua nhưng nếu để nàng tự mình nói ra...quả là hay hơn nhiều.
-Cô cô, những món ăn này đều được làm từ khoai. Ăn rất lạ miệng, lại vô cùng ngon.
-Ý tỷ là dùng những món ăn này bán ra cho người có tiền rồi lấy tiền cung ứng cho người dân nghèo sao!
Sở Giả Thiên như hiểu ra vấn đề, hắn nhanh nhẩu đáp lời Phù Thiên Băng. Tiểu cẩu tỷ tỷ quả thật là vô cùng thông minh, dùng thứ ai ai cũng bỏ để kiếm tiền. Quá xuất sắc.
-Đúng vậy. Đệ giỏi lắm.
Phù Thiên Băng được câu tiếp ứng của Sở Giả Thiên nên nàng càng thêm vui sướng nhéo má xoa đầu đệ đệ cưng khen ngợi. Hành động này lại lần nữa chọc tiết Sở Giả Thần nhưng là nàng không biết, không có tội. Mặc kệ hắn.
-Ý Băng Nhi là!!!
Thái hậu lần nữa hỏi về mục đích chính của nàng hôm nay tiến cung. Đi tới nơi này nếu chỉ dâng thức ăn thì không sao, nhưng nếu đã đề cập đến nạn đói kia thì chắc chắn cô bé này đang cần sự giúp đỡ. Mà không, là thái hậu bà đang cần sự giúp đỡ của nàng mới đúng..
Phù Thiên Băng nghe xong như mở cờ trong bụng. Nàng khụ khụ hai tiếng lại chạy đến bóp vai cho thái hậu nói:
-Cô cô. Vấn đề không phải chỉ có vậy. Dân nghèo thì quá nhiều đi, tiền của Băng Nhi lại không có. Đến cái ăn nơi ở vẫn phải ăn bám cha mẹ... Vậy nên Băng Nhi tính xin người ít "vốn đầu tư".
-Vốn đầu tư? Có nghĩa là gì, Nghe rất lạ.
-Nó...nó giống như thái hậu quyên góp tiền cho dân nghèo nhưng sẽ được họ trả lại nhiều hơn lúc ban đầu a.
Trời ạ. Vốn đầu tư là vốn đầu tư, bắt nàng cắt nghĩa ra mà giải thích thì nàng làm sao được a..
-Hóa ra là đến xin tiền ai gia!!
Thái hậu nhìn lướt qua Sở Giả Thần lại lướt mắt qua Phù Thiên Băng thăm dò. Đợi được một lúc bà lại nói:
-Ai gia tiền làm sao nhiều bằng Hoàng thượng đây.. Băng Nhi xin nhầm người rồi.
Thái hậu nói nghe cũng rất có lí nha. Sở Giả Thần có trong tay cả thiên hạ, làm sao lại không giàu!!
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe, Phù Thiên Băng quay đầu nhìn Sở Giả Thần đôi mắt to tròn xinh đẹp bỗng chớp chớp, khuôn mặt diễm lệ tuyệt đẹp bắt đầu nở một nụ cười thật tươi. Dung mạo nàng vốn đã rất tuyệt mĩ nay nàng lại còn làm cái biểu cảm đáng yêu yêu nghiệt này nữa thì thử hỏi có ai đủ dũng cảm để từ chối nàng đây!!
-Được. Trẫm sẽ giúp nàng. Nhưng nàng phải làm cho ta một việc không kháng cự.
Phù Thiên Băng có chút không hiểu mấy. Là nàng đang giúp hắn giải quyết nạn đói hay là hắn đang giúp nàng buôn bán kiếm lời cho con dân của hắn!! Nhưng dù sao cũng kệ, kiếm mối đầu tư trước đã rồi hãy tính:
-Được, một câu nói quân tử giống bốn con ngựa chạy.
-Hả? Haha hahaha hahaha
Phù Thiên Băng vừa dứt lời thì kéo cả một tràn cười sảng khoái của tất cả mọi người. Chủ tớ đang có mặt ai cũng đều đỏ bừng khuôn mặt vì câu nói kia. Sở Giả Thần ngây ngốc vừa cố nín cười vừa nhìn nàng, nàng hoạt bát đáng yêu như vậy thì làm sao lại không có nhiều người để tâm yêu mến!! Hắn phải làm sao với nàng mới tốt!!
-Haha tiểu cẩu tỷ tỷ, là "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy" haha haha.
Sở Giả Thiên vừa cười vừa đọc lại câu được Phù Thiên Băng cắt nghĩa. Một câu cắt nghĩa này của nàng nghe sao nó quá bất bình, cái gì quân tử nói một câu giống bốn con ngựa phi!! Nàng là học ở đâu ra đây!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top