Tình yêu và vụng về.
Cp: Trương Chân Nguyên x Đinh Trình Hâm
* Fanfic là giả, không áp đặt lên người thật. Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả vui lòng không reup bất cứ nơi đâu.
Link: https://liganglaishan05699.lofter.com/post/4c10ca85_1cbeca90e
Edit: Mộng
______________________________________________
.
00.
Tôi có một... Anh trai xinh đẹp.
.
01.
Anh trai tôi rất xinh đẹp, tôi biết.
Anh ấy là một người xinh đẹp được công nhận trong đội của chúng tôi, đó thực sự là vẻ đẹp che khuất giới tính. Đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng đều, đôi mắt gợn sóng, ánh mắt giống như hồ ly khi cười cùng không cười đều như đang âm thầm câu dẫn.
Đôi mắt quyến rũ này hiện tại không nhầm chính là đang nhìn tôi, đôi môi đỏ tươi khép lại, ngọt ngào gọi tên tôi, tôi lại thất thố nhìn chằm chằm cái miệng kia, trong đầu chỉ có một vấn đề:
Có người thực sự có đôi môi đỏ như vậy sao, điều này thật sự tồn tại sao?
Chiếc miệng xinh đẹp như vậy, trời sinh chính là mời gọi ngưới tới hôn sao?
"Anh chọn Chân Nguyên nhi đi, Chân Nguyên lợi hại." Anh trai xinh đẹp của tôi đang mỉm cười khen ngợi tôi, đôi mắt đẹp kia cong lên, giọng điệu theo thói quen là lời yêu thương và niềm tự hào dành cho tôi.
Tôi còn chưa kịp nói gì, thì ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm cùng đồng đội ồn ào trước sau đổ dồn tới. "Woa ah, Mã ca, cư nhiên bại bởi Trương ca nha." Ồn ào tất nhiên là Lưu Diệu Văn, tiểu hài tử xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện. Cậu từ trước đến nay vẫn như vậy, e sợ thiên hạ không loạn có lẽ chính là đặc tính đặc biệt của học sinh trung học đi.
Về phần ánh mắt nhìn chằm chằm kia, tôi không cần nghĩ cũng biết là ai. Tôi quay đầu lại trả lời với ánh mắt vô tội và trong sạch, Mã Gia Kỳ cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, làm bộ như không chút để ý xem lời bài hát.
Không đến mức đó chứ, Mã ca, chỉ là phân nhóm thanh nhạc mà thôi, anh cũng quá hẹp hòi rồi. Tôi nhất thời không còn lời gì để nói trong thoáng chốc, mới dám đem ánh mắt chuyển hướng đến vị họa thủy gây ra trận ám chiến này.
"A, được, không thành vấn đề." Tôi đem ba phần ngoài ý muốn hóa thành bảy phần thụ sủng nhược kinh, quả nhiên nhìn thấy trong mắt hồ ly cảm xúc càng thêm mềm mại, "Đinh ca và em cùng nhau một nhóm."
Anh trai ôm lấy cổ tôi bước đi, khi nghiêng đầu nói chuyện với tôi khuôn mặt cách tôi không quá một tấc, càng nhìn càng làm cho tim tôi đập loạn. Tôi nhịn không được nhìn xuống gương mặt của anh ấy, xương quai xanh sắc nét, cần cổ tinh tế trắng mịn không có cổ áo...
Được rồi, tôi thừa nhận, có một số việc không trách Mã Gia Kỳ keo kiệt được, đổi lại là tôi cũng sẽ muốn đem người trói bên cạnh không có nơi nào có thể đi, để cho người này lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, để cho trong đôi mắt này chỉ có thể phản chiếu gương mặt của tôi.
Dừng lại. Phía sau lưng ánh nhìn chăm chú của đồng đội quá rõ ràng. Mơ ước anh trai tôi có quá nhiều người, trước khi chiếm ưu thế tuyệt đối tôi sẽ không đánh rắn động cỏ.
Anh vẫn còn hồn nhiên chẳng biết, ngây thơ cùng tôi cười đùa đi vào góc phòng.
Đinh Trình Hâm, anh trai xinh đẹp của tôi, một kẻ ngốc mê người và nguy hiểm.
.
02.
Đinh Trình Hâm là anh trai tôi không hề phản đối, nhưng tôi cũng không phải là em trai duy nhất của anh ấy.
Chính xác mà nói, tôi không phải là người đặc biệt nhất đối với anh ấy.
Trong đội có quá nhiều em trai, mỗi người đều có thể chia cho anh trai ít nhiều yêu mến. Từ trước kia anh ấy yêu thương nhất chính là Hạo Tường, hiện tại có lẽ là Mã ca cùng Diệu Văn —— Người trước dựa vào sự ăn ý tuyệt đối, người sau lại là dựa vào sự đồng hành lâu dài cùng tuổi trẻ. Mà tôi và anh ấy bị ngăn cách bởi sự chênh lệch tuổi tác không sai biệt lắm, không cách nào giống Mã ca lấy thân phận "gia trưởng" cùng anh đứng chung một chỗ, cũng không có tư cách tùy ý làm nũng như mấy đứa nhỏ.
Trong một thời gian dài tôi đã bị vây ở trong trạng thái không biết làm sao, tôi không biết phải làm thế nào để giành được tình thương yêu nhiều hơn từ Đinh Trình Hâm. Tôi nhìn Diệu Văn và những người khác được ôm ấp trong vòng tay anh ấy như những chú cừu non, lặng lẽ lựa chọn một mình trưởng thành.
Tôi cố gắng để cho mình trở thành một người đứng đầu trước mọi thứ, muốn trở thành năng lượng tuyệt đối, tuyệt đối ôn nhu, tuyệt đối đáng tin cậy.
Tôi đã giành được ánh mắt dừng lại của anh.
Tình yêu mà anh ấy dành cho tôi rất phức tạp: Mềm mại hơn tất cả mọi người -- bởi vì đau lòng tôi; ổn định hơn tất cả mọi người -- bởi vì tôi hiểu chuyện; cũng so với tất cả mọi người đơn giản hơn -- bởi vì tôi đã trưởng thành.
Anh trai dễ mềm lòng lại vô tình cỡ nào, sự đồng cảm đều vẫn minh mẫn đến đáng sợ.
Nhưng tương ứng, tôi có một món quà đặc biệt, sự ỷ lại của Đinh Trình Hâm.
Em trai nhỏ trong âm thầm lớn lên, phảng phất như trong một đêm liền trở thành nam nhân đáng tin cậy, mặc cho là ai cũng không có khả năng không có chút dao động. Huống chi Đinh Trình Hâm bất quá cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, khi một người so với anh càng đáng tin cậy hơn xuất hiện, anh ấy không cách nào không theo bản năng ỷ lại vào tôi.
Ví dụ như khoảng thời gian quay quảng cáo anh ấy không nhịn được chạm khẽ dựa đầu ngủ hờ trên vai tôi.
Ví dụ như khi chơi trò chơi tuyển chọn anh ấy sẽ trong vô thức đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía của tôi.
Ví như giờ phút này, anh ấy không hề cố kỵ tiết lộ ra sự yếu đuối với tôi.
Khi tôi đứng ở cửa, bài hát của anh đã ngân nga được một nửa, ngay cả khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của tôi từ cửa sổ cũng không dừng lại, rũ mắt xuống và tự mình ngâm nga hết nửa đoạn sau.
"...... Hôm nay anh có khóc không. "
Tôi biết đây là anh làm như không thấy nhưng kỳ thật lại là loại ngầm chấp thuận, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến tới gần anh. Cho đến khi anh tự lẩm bẩm với chính mình, nhỏ giọng thì thầm tự nhủ: "Không có không có.".
Tôi lập tức liền đau lòng.
Tôi sải bước đi về phía anh, dừng ở vị trí cách anh một bước. Rõ ràng chỉ có khoảng cách mười mấy thước, tôi lại cảm giác mình cố gắng đi thật lâu thật lâu —— có lẽ là bởi vì con đường đi về phía anh luôn dài như vậy —— mới tìm được anh, dường như tìm thấy được một đứa trẻ nhỏ ở trong góc run rẩy, rơi lệ ca hát.
Nhưng mà trước mặt tôi thực sự là một bóng lưng mỏng manh. Xương bả vai chống đỡ quần áo rộng thùng thình, mảnh khảnh giống như cành hoa hồng, tựa hồ ngay cả gió đêm ở núi thành cũng có thể làm cho anh dễ dàng tan biến đi.
"Đinh ca." Tôi nhẹ giọng gọi: "Gió thật lớn, anh cẩn thận bị cảm lạnh."
Anh ấy quay lại và nhìn tôi, trong đôi mắt của anh tất cả đều là các ánh sáng vỡ vụn. Cổ họng của anh vừa nhẹ vừa khàn, nhưng lời nói ra lại nặng nề như vậy.
Đinh Trình Hâm nhìn tôi, nói, Chân Nguyên, ôm anh đi.
Vì vậy đã có một bông hồng yên lặng trong vòng tay của tôi.
Giống như sương trượt xuống hoa hồng sẽ làm ướt đất, Đinh Trình Hâm đem quần áo trên cổ tôi từng chút một thấm nhuận là minh chứng thanh tỉnh duy nhất của anh. Anh ấy luôn như vậy, gánh vác quá nặng, tâm sự cũng quá nặng, cho nên một khi cảm xúc dâng trào, liền biểu lộ ra dáng vẻ cực kỳ trầm lặng lại đau khổ tột cùng.
Tôi cái gì cũng không nói, chỉ vòng tay ôm anh chờ, chờ anh run rẩy dần dần bình ổn trở lại, tôi mới vỗ vỗ về anh.
"Đinh ca, đừng khóc, lại khóc nữa sẽ không đẹp đâu."
"Nói bậy." Đinh Trình Hâm ngẩng đầu từ trong lòng tôi, cười cho tôi một quyền: "Anh trai em thế nào nhìn cũng đẹp."
Rõ ràng còn mờ nhạt hơi nước, khóe mắt đã vui mừng, tuy rằng nói không ra là lời thật lòng hay là giả ý, nhưng có một loại cảm giác cậy mạnh dễ vỡ, vô lực làm cho tôi cảm thấy xót xa.
Cầu mong ông trời luôn luôn thương xót, nguyện mong hoa hồng tránh xa gió tuyết.
Tôi theo bản năng liền muốn lau đi nước mắt cho anh, ngón cái lướt qua da thịt ấm áp nhẵn nhụi, khóe mắt mỏng phủ sương lại càng đỏ hơn, tựa như hoa hồng đẫm sương vào buổi sáng dẫn dụ khiến người ta muốn hái lấy một nụ hôn.
Cứu mạng, tôi thật sự rất muốn hôn.
Tuy nhiên, tôi chỉ có thể lau nước mắt thay cho anh, thấp giọng dỗ dành anh: "Đúng vậy, Đinh ca là đẹp nhất." "
Ngữ khí giống như trước kia anh dỗ dành tôi vui vẻ, nhưng tôi rõ ràng, sớm đã không còn là của trước kia.
Tôi khó có được sự cường thế mà đem Đinh Trình Hâm ghim trở về lại trong ngực tôi, ôm nhau rơi vào cõi vĩnh hằng cùng trầm lặng.
Đôi khi một điểm khởi đầu mới xuất hiện chỉ cần một ý niệm trong đầu.
Mà khi ý niệm trong đầu kia của em về anh lặng lẽ sinh trưởng, Đinh nhi, em vĩnh viễn không còn cách nào cam tâm trở về như trước kia.
.
03.
Tôi không rõ từ khi nào thì suy nghĩ này được gieo trồng, nhưng khi tôi phát hiện ra nó, nó đã phát triển thành một bông hoa mạnh mẽ, chiếm đoạt lấy phần đất cằn cỗi trong vòng bán kính hàng trăm dặm, trở thành bông hồng duy nhất trong vùng hoang vu cằn cỗi của tôi.
Anh trai của em, anh cũng sẽ yêu em chứ?
Sự thiên vị của em đối với anh, anh sẽ chỉ coi như một phần dịu dàng bình thường sao?
Mùa hè năm đó rất nóng, anh ấy ướt đẫm đứng đó, thốt lên muốn tôi cõng. Tôi khi đó thật ngốc, ngây ngốc đi đến bên cạnh anh hỏi vì sao, anh lại chỉ cười không nói lời nào, đội chiếc vương miện sáng lấp lánh như một vị thần trong mắt tôi, chỉ liếc mắt một cái đã làm cho kỵ sĩ cam tâm tình nguyện vì vương tử cúi người. Lồng ngực anh áp sát vào lưng tôi, sự mát mẻ mà cơ thể mang đến xua tan toàn bộ sự khô nóng. Tôi vững vàng đứng dậy, thật cẩn thận nâng người lên.
Thật nhẹ, Đinh ca. Người có thể một cái liền ôm tôi lên khi còn nhỏ, thì ra lại nhẹ như vậy sao?
"Không vấn đề gì, Chân Nguyên nhi." Vương tử trên lưng ôm lấy cổ của tôi: "Em cõng anh, anh yên tâm."
Anh trai tốt của em, anh lại ở bên tai em thổi khí, sợ là cả hai chúng ta cũng đều không thể yên tâm.
Tôi khi đó thật non nớt a, bị anh trai bắt được lỗ tai, thế nhưng còn có ba phần tâm tư ý nghĩ đi thật cẩn thận. Cặp chân kia kẹp lấy eo tôi, tôi đều cảm thấy như đang trêu chọc tôi, vừa định nói điều gì đó để giảm bớt một chút căng thẳng thì đầu tôi trầm xuống.
Đinh Trình Hâm đã trao vương miện cho tôi.
Anh nói, "Vương miện cho em, Chân Nguyên."
Tôi ngay lập tức mất đi ngôn ngữ, mà trở thành biển người dần dần ly khai tôi, mười hai năm dạy bảo rèn luyện hàng ngày cũng không làm cho tôi nhớ đến một số điểm hữu dụng. Trong đầu chỉ nghĩ anh trai tôi quả nhiên vẫn là anh trai tôi, cái gì cũng biết.
Anh ấy biết sự nhu nhược của tôi, sự tự ti của tôi, sự bất an của tôi.
Cũng biết tham vọng của tôi, ước mơ của tôi, mong muốn của tôi.
Vì vậy anh ấy nói: Không sao đâu, Chân Nguyên ăn trước đi.
Anh ấy nói: Tiểu Trương Trương tới, tiểu Trương Trương giỏi lắm.
Anh ấy nói: Trời a, nhìn xem so với em cũng không đẹp bằng.
Anh ấy nói: Trương ca, thật mạnh.
Anh ấy nói: Mã Gia Kỳ và Trương Chân Nguyên của trung đoàn chúng tôi đều rất lợi hại.
Anh ấy nói: Trao cho em vương miện, Chân Nguyên. Vui vẻ chơi đùa đi.
Anh trai, anh cũng sẽ thiên vị em hơn, đúng không?
Bởi vì thiên vị, cho nên có thể nhạy cảm nhận thấy cảm xúc bất an, bởi vì thiên vị, cho nên có thể cấp đi sự tin tưởng và cảm giác an toàn ở mọi nơi, bởi vì thiên vị, cho nên hiểu những gì tôi muốn nhất, lặng lẽ cho tôi một lần lại một lần.
Đinh ca, anh cũng sẽ yêu em, phải không?
Anh vỗ vỗ tôi mới phát hiện đã sắp đến trước cửa quán sân vận động, tôi bặm môi, thì ra có một số con đường đi cùng anh ấy lại ngắn như vậy sao?
Đinh Trình Hâm nhìn thấy cửa quán liền muốn nhảy xuống, tôi trở tay siết chặt chân anh, giọng điệu ôn nhu dỗ dành: "Chậm một chút, Đinh ca."
Tôi thả chậm tốc độ trước khi tôi đặt anh ấy xuống đất. Đinh Trình Hâm vừa khoác vai tôi chờ đồng đội phía sau, một bên tay bất giác đặt lên thắt lưng.
Tôi khẽ liếc mắt một cái, mặt không đổi sắc ôm lấy thắt lưng anh, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt vị phía sau. Anh nhìn tôi một cái, giống như một tiểu hồ ly thỏa mãn nheo mắt lại, tùy ý để tôi đem đau đớn ở thắt lưng xoa tan.
"Thật chuyên nghiệp nha Chân Nguyên nhi." Đinh Trình Hâm lại nở nụ cười: "Chân Nguyên nhi của chúng ta cái này cũng biết."
Tôi nhìn anh một cái, không chịu nổi liền buông thả ánh mắt, nửa là nói đùa nửa là nghiêm túc nói nhỏ.
"Đinh ca, không phải chỉ có Mã ca nhớ rõ anh bị thương ở thắt lưng."
"Em cũng nhớ rõ."
.
04.
Thừa dịp thời gian huấn luyện thanh nhạc còn trống, tôi lấy chiếc cốc giấy đã đựng nước đưa cho Đinh Trình Hâm. Anh ngẩng đầu lên thoáng cái cười ngọt ngào, giống như làm nũng nói một câu cảm ơn Chân Nguyên nhi.
Trong nháy mắt, đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng đặt lên đốt ngón tay của tôi, giống như vô tình ma sát, lời cảm ơn đều mang theo chút dấu tích nhỏ ở cuối.
Mười cô nương Trùng Khánh cũng hội không biết làm nũng như anh, tôi mỉm cười ngại ngùng với anh và nghĩ, Đinh Trình Hâm, anh thật thành thạo.
Tôi mê đắm anh ấy nắm tay tôi và kéo tôi lại gần, mê đắm anh ấy ôm lấy cổ tôi thân mật cười to, mê đắm hô hấp của anh ấy phớt qua sườn mặt tôi, cũng mê đắm hương thơm sữa tắm của mỗi người chúng ta trộn lẫn cùng một chỗ, giao hòa đến chẳng phân biệt được.
Nếu chúng ta cũng là khí thể thì tốt rồi.
Tôi đột nhiên nhớ tới một màn khói thuốc súng im lặng trong phòng trà vừa rồi. Đội trưởng từ trước đến nay không coi chúng tôi là uy hiếp chậm rãi nhận lấy ly nước trước mặt tôi, đi ngang qua lưu lại một câu nhắc nhở như có như không.
"Chân Nguyên, có những thứ không thuộc về mình, cũng đừng nên quá mức suy nghĩ đến."
Mã Gia Kỳ liếc mắt nhìn tôi một cái, lại giống như không đành lòng đồng tình nói một câu:
"Em cho rằng cậu ấy thật sự cái gì cũng không biết sao?"
Nhìn xem, đội trưởng đang rối rắm bao nhiêu a, vừa coi tôi là địch vừa coi là bạn, kiêng kỵ lại đồng tình, thật giống như là tốt cho tôi.
Tôi một bên thuần túy nghiêm túc nhìn Đinh Trình Hâm, phát hiện kỳ thật tôi đã nhìn anh ấy như vậy rất nhiều năm. Anh vẫn còn tự mình vui vẻ gì đó, dùng ngữ điệu mềm mại trước sau như một đối với tôi lải nhải không ngớt. Tôi ngẩng đầu nhìn Mã Gia Kỳ trong gương, học theo bộ dáng Đinh Trình Hâm cười ngọt ngào với anh.
Thực là nực cười, làm sao có thể không nghĩ tới.
Anh ấy là viên kẹo ngọt ngào của tôi qua bao năm tháng, là bến cảng đã từng che chở của tôi.
Anh ấy là anh trai xinh đẹp của tôi, là nữ thần Muse của tôi.
Anh ấy là sinh mệnh hoàn mỹ của tôi, là tất cả tình yêu và vụng về của tôi.
Em sẽ luôn luôn đứng cách xa một bước, chờ đợi sự thương xót của anh. Vô luận hoa hồng có rơi trên ngực bất cứ người nào, thì tôi cũng tôn trọng quyết định của anh ấy.
Nhưng cho đến khi anh ấy đưa ra sự lựa chọn, tôi sẽ không bao giờ để cho bất cứ ai làm phiền anh ấy một bước.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top