13. Cắm trại (2)
Vì chuyến đi ngày mai, Woojin không tài nào chợp mắt được, cậu háo hứng đến nỗi mà mắt cứ mở thao láo nhìn trần nhà, chốc chốc lại nhìn ra cửa sổ xem trời có mưa không.
Lúc 00h53p sáng, Woojin bật dậy khỏi giường, cậu lò dò đi ra phía cửa sổ, kéo tấm rèm màu xám tro, không hoa văn, họa tiết gì của mình sang hai bên. Woojin ngước mắt lên trời, nhìn khoảng không tối đen như mực mà thì thầm.
"Nhất định là đừng có mưa đấy!"
Nói rồi cậu lại chầm chậm từng bước đi về phía chiếc giường thân yêu. Trùm chăn kín mít lại rồi mới yên tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
5h20p sáng, lúc này, mặt trăng cũng đã khuyết gần hết, nhưng vẫn còn quá sớm để có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh.
Tiếng chuông báo thức ở điện thoại vang lên, Woojin mở mắt, liếc nhìn xung quanh một lượt rồi lại vội vã lật chăn, chạy thật nhanh về phía cửa sổ. Cánh tay rắn chắc của cậu kéo mạnh chiếc rèm về một bên, mắt lại nhìn trời, miệng cũng theo vậy mà nở ra một nụ cười tươi rói.
"Cũng may là trời không mưa!"
Sáng sớm hôm ấy, thời tiết có phần đẹp hơn mọi khi. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Vài chút tia nắng yếu ớt chiếu xuống mặt đất. Cảnh vật trở nên có sức sống một cách nhẹ nhàng.
Youngmin đứng chờ Woojin ở trước cửa nhà.Vẫn dáng người cao dong dỏng và nụ cười như nắng mai quen thuộc. Woojin mỉm cười, nhanh chân bước đến chỗ Youngmin, hỏi han vài câu rồi bảo Youngmin đợi một chút, còn mình thì nhanh chân chạy đi lấy xe đạp.
Dắt chiếc xe dừng ở trước mặt, Woojin nhìn người con trai đang đứng đá chân vài cái dưới nền đường rồi liếc mắt xuống chiếc gác ba ga, ra hiệu cho Youngmin ngồi lên xe. Youngmin như hiểu ý, nhanh chóng gật đầu đồng ý mà không quên nở một nụ cười thật tươi. Sau khi Youngmin đã yên vị trên chiếc yên sau, Woojin lúc này mới từ từ tăng tốc độ bàn đạp, chở Youngmin đến trường tập trung. Hôm nay, tâm trạng cả hai đều có phần nào vui vẻ hơn.
Sau khi đã đến trường, Woojin được cô giáo nhờ đi bê một số đồ đạc tại văn phòng. Youngmin định bụng sẽ đứng chờ Woojin rồi cả hai cùng lên xe, nhưng Woojin không đồng ý, cậu bảo Youngmin lên xe trước ngồi chờ mình. Người con trai với đôi mắt nai gật gật đầu rồi cũng bước lên xe khi bóng lưng Woojin dần khuất sau cánh cửa lớp.
Youngmin bước lên xe, chọn cho mình một vị trí ở gần cuối, người con trai với mái tóc đen mượt ngồi ở cạnh cửa sổ, tay chống cằm, đôi mắt mơ mộng với hàng mi dài cong vút nhìn ra phía sân trường dõi xem Woojin đã xong việc chưa.
Woojin bê những phần đồ cuối cùng cất ra cốp xe. Cậu vừa đứng dậy, nở nụ cười mãn nguyện hoàn thành công việc, thì cùng lúc đó Daehwi đi đến, còn nhanh tay vỗ vai Woojin, miệng òa to lên một cái như muốn làm cậu giật mình. Woojin quay lại nhìn Daehwi với khuôn mặt vô cảm khiến Daehwi chán chường, hai tay chống nạnh, môi bĩu dài ra nói.
"Cậu chẳng có tí hài hước gì cả."
Nghe đến đây, Woojin mới bụp miệng cười, nhe cái răng khểnh ra trọc quê Daehwi. Rồi cậu khoác vai Daehwi đi lên xe.
Bước lên xe, cả hai đều nhìn thấy Youngmin một cách nhanh chóng. Daehwi nhanh nhảu hét lớn chào Youngmin một cái. Người con trai ấy cong khóe mắt, nở nụ cười tỏa ánh nắng chào lại, nhưng lại không hề nhìn Daehwi lấy một chút, mắt chỉ dán lên người con trai ở phía bên cạnh. Woojin nhìn Youngmin, cậu cũng mỉm cười thật tươi.
Woojin tiến lại gần chỗ Youngmin, cậu định bụng ngồi xuống chiếc ghế còn trống phía bên cạnh. Bỗng từ chiếc ghế hàng trên, Mina bước xuống, đứng trước mặt Youngmin.
"Youngmin, tớ có thể ngồi cạnh cậu được không?"
Mina dùng tay vén mái tóc của mình ra sau tai, cô nhìn Youngmin với ánh mắt long lanh cùng tông giọng nhẹ nhàng nói với Youngmin, âm lượng vừa đủ cho cả cô, Youngmin và hai người phía trước nghe thấy.
Có chút giật mình, nụ cười trên môi Youngmin chợt tắt. Youngmin hết nhìn sang Woojin lại nhìn Mina. Ánh mắt tràn đầy sự bất lực, Youngmin khẽ gật đầu đồng ý rồi lại quay ra ngoài phía cửa sổ.
Daehwi thở gắt, quay sang nhìn Woojin lúc này đã trưng ra bộ mặt có chút tiu nghỉu.
"Tớ có thể giúp cậu tạt axit đấy!"
Daehwi dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Mina, miệng nói với Woojin. Woojin nhìn bộ dạng của cậu bạn bên cạnh mà cười nhẹ, sau đó lại nhìn ra phía Youngmin, đáp lại Daehwi.
"Thôi! Ngồi vào ghế đi."
Daehwi gật đầu, cả hai cùng đi đến ghế trống ở phía đối diện bên trên chỗ Youngmin một hàng rồi ngồi xuống. Daehwi ngồi trong, Woojin ngồi ngoài. Gỡ bỏ chiếc balo đang đeo trên vai, Woojin quay xuống, ánh mắt như chứa đựng một vài hụt hẫng nhìn về hướng Youngmin.
Youngmin chỉ liếc nhìn cậu rồi cúi mặt xuống dưới, buồn buồn. Mina cũng nhìn cậu, trên môi cô còn nở một nụ cười đắc thắng, tay thì cứ vuốt vuốt mái tóc dài của mình.
Woojin cau mày quay lên. Lúc này Woong và Donghyun cũng bước lên xe. Woojin bỏ qua ấm ức vừa rồi mà nở nụ cười chào hai người kia. Donghyun và Woong vẫy tay tươi cười chào mọi người rồi ngồi xuống ngay phía sau Daehwi và Woojin.
Chiếc xe dần dần chuyển bánh rồi tiến thẳng về phía bệnh viện lớn.
Tại đây, mọi người được đưa lên tầng 11 để tiến hành kiểm tra sức khỏe. Nam, nữ được chia ra làm hai. Nữ một bên, nam một bên. Cả hai bên đều có bác sĩ và y tá riêng để khiểm tra cho từng người.
Cuối cùng thì thời gian khám sức khỏe cũng đã hết, mọi người lại cùng nhau lên xe để di chuyển ra công viên. Trên xe lúc này, tiếng cười nói có phần lớn gấp mấy lần ban sáng. Ai ai cũng hào hứng, Daehwi còn vui đến nỗi buột miệng hát lên vài câu, thế là cả xe cũng hùa vào hát theo, mọi người còn giơ cao tay vẫy qua vẫy lại. Không khí lúc này có phần sôi động như một lễ hội thực sự.
Cuối cùng cũng đến được công viên, nơi mà hôm nay cả lớp sẽ được đốt lửa trại mà vui đùa. Thẳng dọc từ cổng vào đến chỗ cắm trại là một đường bê tông dài không mấy ngoằn nghoèo, xung quanh là hai hàng cây cổ thụ lá xanh mướt. Vài cơn gió thổi qua, khiến tán cây phát ra tiếng xào xạc, xào xạc. Không khí nơi đây thật sự trong lành và quá đỗi yên bình.
Ba người Daehwi, Woong, Donghyun đi phía trước ồn ào bàn tán, miệng Daehwi không ngừng thốt ra những câu nói cảm thán, cứ ríu ra ríu rít như chim hót. Chốc chốc bị Donghyun trêu, Daehwi lại chống nạnh, chu mồm lên cãi lại hay chạy đuổi đánh Donghyun. Woojin đi theo sau, cậu chỉ nhìn ba người họ mà cười vui vẻ.
Tốc độ bước chân dần chậm lại rồi dừng hẳn, Woojin đá chân vài cái dưới nền bê tông rồi quay người nhìn về phía Youngmin, trên môi vẫn còn nụ cười chưa kịp tắt. Người con trai kia ngượng ngùng cúi mặt, rồi cũng tiến nhanh về phía cậu. Cả hai cùng vui vẻ khoác vai nhau, đi thật nhanh về phía nhóm bạn, bỏ lại phía sau là Mina đang nhìn theo bóng dáng họ mà cau mày, giậm mạnh chân khó chịu.
Dừng chân nghỉ ngơi dưới một bóng cây to lớn, cành lá xum xuê tỏa bóng mát che nắng cho mọi người. Cả lớp nhao nhao tranh nhau nằm lên chiếc thảm trải ra dưới gốc cây, vài người thì đi dạo, một số khác thì đi tìm chỗ nào đó hay ho hơn.
Daehwi dựa cả người vào vai Woojin, mặt nhăn nhó mà than lớn.
"Sao mà vô vị thế này? "
...
"Hay là về nhà làm bài tập đi?"
Daehwi vươn tay dài ra duỗi người, rồi lại khoanh tròn chân lại, mặt không thay đổi mà lại tiếp tục kêu ca.
Woojin thấy vậy, cậu nhếch một bên lông mày, liếc nhìn Daehwi, rồi tiện tay cốc một cái xuống đầu con người đang than vãn muốn điếc cả hai cái lỗ tai kia với lực vừa đủ đế khiến Daehwi kêu oai oái.
"Đến đây để thư giãn mà, thoải mái đi Daehwi."
Donghyun nằm dài trên chiếc thảm, thấy cảnh tượng đó, không ngừng được mà cười lớn, rồi nói ra một câu để an ủi Daehwi.
Woong biệt tăm nãy giờ ở đâu đó giờ mới ló mặt ra, đề xuất ý kiến cho cả lũ nên chơi một trò chơi trong lúc chờ đợi. Mọi người đều vui vẻ tán thành. Woojin nhìn Youngmin, có vẻ như Youngmin không có ý định chơi, cậu bèn cầm tay người con trai đang ngồi im nhìn các bạn giơ tay mà mỉm cười nãy giờ kia lên. Youngmin quay sang nhìn Woojin khó hiểu, nhưng rồi bắt gặp khuôn mặt rạng rỡ, tươi tắn như hoa được tưới nước của cậu nên Youngmin cũng mỉm cười đồng ý tham gia trò chơi.
Một trò rồi hai, ba trò... cuối cùng thì cũng đến lúc phải chuẩn bị mọi thứ cho một buổi cắm trại. Lớp trưởng Mina lúc này đi đến, hô to các bạn tập trung lại.
"Nào, các bạn. Tập trung nào! Tập trung đến chỗ mình nào."
Cả lớp nghe tiếng đều việc đang làm dang dở mà chạy lại tập trung tất cả ở chỗ Mina.
----------------------------------------------------------
Lâu rồi không gặp mọi người, có ai quên tôi chưa? TvT
Thật sự là tôi đã đi học rồi nên thời gian viết fic bị thu hẹp lại, đầu óc lại bị trống rỗng một cách kinh khủng nên không thể thường xuyên ra chap được.
Mong các bác vẫn ủng hộ và đừng quên tôi! <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top