Chương 323: Nhục nhã Hoa gia

Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay lôi kéo bàn tay mảnh khảnh của Trường Nhạc công chúa, nghiêm mặt nói: "Trường Nhạc, ngươi đừng nói sang chuyện khác. Nói với ta, Phụ hoàng ngươi vì sao cho ngươi tới Nam Cương? Hắn muốn ngươi hòa thân sao?"

Trường Nhạc công chúa ngẩn ra, khẽ cắn hàm răng cười nói: "Quả nhiên là không thể gạt được Định Vương Phi và Định Vương thúc. Phụ hoàng.... Phụ hoàng không phải là muốn để cho ta hòa thân, mà hắn muốn...đưa ta cho Nam Chiếu Vương."

Nghe vậy, sắc mặt Địch Lệ Nhiệt Ba trầm xuống. "Mặc Cảnh Kỳ điên rồi sao? Ngươi là Trưởng Công chúa của Đại Sở, hòa thân cũng thôi đi, cái gì gọi là đưa ngươi cho Nam Chiếu Vương?"

Trường Nhạc công chúa cầm tay Địch Lệ Nhiệt Ba, cười yếu ớt nói: "Ta biết Vương Phi quan tâm ta. Nhưng đưa đi hay là hòa thân thật ra thì cũng không còn cái gì khác biệt. Nữ nhi Hoàng gia không phải là dùng ở chỗ này sao?"

Nhìn nụ cười nhàn nhạt và ảm đạm trên mặt thiếu nữ, trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ đau, thấp giọng hỏi: "Mẫu hậu ngươi nói như thế nào?"

Trường Nhạc công chúa nhíu mày. "Mẫu hậu không đồng ý, mẫu hậu nói ngay cả muốn hòa thân cũng phải theo như quy củ, nhưng Phụ hoàng nhất định không chịu. Trước khi ta đi, mẫu hậu và Phụ hoàng tranh cãi một trận, bị Phụ hoàng nhốt tại trong cung. Trước khi đi...Phụ hoàng cũng không cho ta gặp mẫu hậu, cũng không biết......" Nói đến chỗ này, thiếu nữ vốn cố gắng muốn dùng nụ cười che dấu tâm tình của mình rốt cục vẫn không nhịn được nước mắt.

Nhớ tới thời điểm một lần cuối cùng nhìn thấy mẫu hậu, mẫu hậu đang nhìn mình với thần sắc áy náy, Trường Nhạc công chúa liền không nhịn được hốc mắt nóng lên, nước mắt rơi thẳng xuống.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng hiểu, hành động lần này của Mặc Cảnh Kỳ không chỉ là vì liên kết với Nam Chiếu, rõ ràng còn muốn mượn hành động lần này nhục nhã Hoàng Hậu và Hoa gia.

Nhưng cho dù Mặc Cảnh Kỳ bất mãn Hoàng Hậu và Hoa gia như thế nào, chẳng lẽ hắn đã quên Trường Nhạc cũng là ruột thịt xương thịt của hắn sao?

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ thở dài, hỏi: "Ngươi định nghe theo Phụ hoàng ngươi an bài sao? Mặc dù ta không có nữ nhi nhưng cũng có hài tử, nếu đứa con gặp phải chuyện như vậy, làm mẫu thân đau lòng biết bao. Phụ hoàng kia của ngươi không nói cũng được, nhưng là mẫu hậu ngươi... nếu ngươi thật sự bị đưa cho Nam Chiếu Vương như vậy, ta chỉ sợ mẫu hậu ngươi sẽ phải áy náy cả đời."

Trường Nhạc công chúa giơ tay lên lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói: "Từ trước ta nói với Vương Phi, nếu tương lai Đại Sở cần hòa thân, ta là Công chúa sẽ nghĩa bất dung từ. Chẳng qua hiện tại ta mới biết được... Cái gọi là trách nhiệm Công chúa chỉ chính mình tự cho là đúng thôi. Phụ hoàng căn bản không cần nữ nhi ta đây đi hòa thân, ngay cả đón hai nước hữu nghị. Hắn muốn nhìn ngoại tổ phụ và mẫu hậu bọn họ không quá thoải mái, muốn để cho Hoa gia mất thể diện thôi. Hôm đó mẫu hậu đi theo Phụ hoàng nói hôn sự của ta, ta ở ngoài cửa cũng nghe thấy. Phụ hoàng nói sẽ không để cho ta quang minh chính đại hòa thân, cũng sẽ không để ta ở lại Sở kinh. Lấy thân phận của ta, nếu hòa thân nước khác thấp nhất tất nhiên cũng là chính phi của Hoàng tử. Hắn nói tương lai của ta nếu cánh tay chĩa ra ngoài tất nhiên sẽ giúp đỡ người khác đối phó hắn. Nếu gả ở Sở kinh cũng tất nhiên sẽ mượn hơi phu gia giúp đỡ Hoa gia tìm phiền phức cho hắn. Cho nên hắn mới muốn đưa ta đến Nam Chiếu, nhưng muốn ta vĩnh viễn cũng không làm được Vương Hậu Nam Chiếu, chỉ có thể làm danh phận Phi tần cấp thấp."

Nghe Trường Nhạc công chúa nói, Địch Lệ Nhiệt Ba ở trong lòng không nhịn được muốn hung hăng đánh cho Mặc Cảnh Kỳ một trận.

Thở dài nói: "Công chúa, ta làm cho người ta dẫn ngươi rời đi?"

Trường Nhạc công chúa lắc lắc đầu nói: "Đa tạ Vương Phi, không cần như thế. Nếu Trường Nhạc đáp ứng Phụ hoàng tới Nam Chiếu, cũng sẽ không chạy trốn. Chỉ cầu Vương Phi, tương lai nếu có cơ hội có thể chiếu cố mẫu hậu ta và Hoa gia một ít."

Địch Lệ Nhiệt Ba còn muốn khuyên Trường Nhạc công chúa nữa, nhưng có thị vệ tới bẩm báo cung nữ Đại Sở đến tìm Trường Nhạc công chúa.

Nói vậy mới vừa rồi Liễu Quý phi kinh hoảng đi, trở lại trong viện mới phát hiện Trường Nhạc công chúa vẫn còn ở nơi này, lúc này mới phái người đến tìm kiếm.

Trường Nhạc công chúa đứng dậy cười nói: "Vương Phi, ta đi trước. Đúng rồi, người cẩn thận Liễu Quý phi kia một chút, người đàn bà kia điên vô cùng."

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, thấp giọng dặn dò: "Một mình ngươi cẩn thận một chút, có chuyện gì cần hỗ trợ liền phái người tới nói với ta một tiếng."

"Đa tạ Vương Phi, cáo từ."

Còn có một hai ngày là đến hôn kì của An Khê công chúa, dân chúng Nam Chiếu vẫn rất tôn kính vị Vương Thái nữ này. Cả vương thành Nam Chiếu đều vô cùng náo nhiệt, có không ít dân chúng Nam Chiếu đặc biệt từ phần đất bên ngoài chạy tới vương thành cùng nhau giúp đỡ việc lớn.

Trong một gian trà lâu do người Đại Sở mở, Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở cửa sổ nhàn nhã uống trà, Mặc Lộc Hàm tựa vào trong ghế mắt lạnh nhìn hai nam nhân vô cùng chướng mắt đối diện.

"Vì sao các ngươi lại xuất hiện ở nơi này?"

Hàn Văn Long ưu nhã nhấp một miếng rượu ngon trong chén, thần sắc lười biếng nụ cười chân thành. "Vương gia nói gì vậy? Hôn lễ An Khê công chúa cũng không phải là chuyện nhỏ, tại hạ là thương nhân, thương nhân trục lợi vì sao tại hạ không thể ở chỗ này?"

Mặc Lộc Hàm nguy hiểm híp mắt, lãnh đạm nói: "Đã như vậy, ngươi phải đi làm việc buôn bán của ngươi, tới tìm chúng ta làm cái gì?"

Hàn Văn Long để chén rượu xuống, thành khẩn nói: "Vương gia hiểu lầm, thuộc hạ chưa có tới tìm ngài, thuộc hạ cầu kiến Vương Phi. Là huynh ấy theo tới."

"Ha ha..."

Ngồi ở bên cạnh Hàn Văn Long đích thực là Minh Nguyệt công tử Hàn Minh Nguyệt, mặc dù đã không còn phong phạm Minh Nguyệt công tử năm đó nữa, nhưng hiển nhiên mấy năm này Hàn Văn Long vẫn vô cùng chiếu cố huynh trưởng của mình.

Hai đầu lông mày của Hàn Minh Nguyệt có mấy phần tang thương, tinh thần khá tốt. Thấy Mặc Lộc Hàm thay đổi sắc mặt, Hàn Minh Nguyệt cũng không khỏi cười một tiếng.

Lại lo lắng Mặc Lộc Hàm giận chó đánh mèo đệ đệ mình, liền mở miệng nói: "Nhiều năm như vậy, khó được thấy Vương gia biến sắc mặt."

Mặc dù mấy năm này Hàn Minh Nguyệt vẫn ở tại Lệ thành, Tô Kiều Hân từ lâu không có ở nhân thế. Nhưng tình nghĩa huynh đệ ban đầu rốt cuộc không thể quay lại được, Hàn Minh Nguyệt cũng không giả bộ cái gì cũng chưa phát sinh qua gọi thẳng tên Mặc Lộc Hàm.

Vương gia, xưng hô thế này chính là nói rõ quan hệ cùng khoảng cách hiện tại của bọn hắn.

Hàn Văn Long hừ nhẹ một tiếng, gạt gạt mày kiếm, Vương gia không phải là thường xuyên biến sắc mặt sao? Cho nên nói Đại ca của hắn không biết rõ.

"Tốt lắm, Văn Long ngươi cố ý tới Nam Chiếu một chuyến có chuyện gì quan trọng?" Nhìn Mặc Lộc Hàm thật muốn phát tác rồi, Địch Lệ Nhiệt Ba vội vàng lên tiếng cắt đứt.

Hàn Văn Long nghiêm chỉnh, gật đầu nói: "Không sai. Ta đưa Dao Cơ trở về Sở kinh sau đó gặp Lãnh Hạo Vũ, hắn lại muốn ta chuyển cáo Vương gia, Vương Phi."

Thấy Hàn Văn Long như thế, Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba cũng biết nhất định là chuyện rất quan trọng. Nếu không Lãnh Hạo Vũ sẽ không cần Hàn Văn Long truyền tin mà không phải trực tiếp phái người đưa tin mang về Lệ thành là được.

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ nhíu mày, nói: "Sở kinh xảy ra chuyện gì?"

Hàn Văn Long lắc đầu nói: "Sở kinh cũng là không có xảy ra chuyện gì, nhưng là Mặc Cảnh Kỳ chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện."

Mặc Lộc Hàm khinh thường hừ một tiếng, Mặc Cảnh Kỳ xảy ra chuyện rất lạ sao? Ngay cả thân đệ đệ của mình đều mơ tưởng giết chết hắn có thể thấy được hắn để cho người oán trách đến cỡ nào rồi, không xảy ra chuyện mới kỳ quái đấy.

Hàn Văn Long vừa nhìn thần sắc hai người cũng có chút hiểu, cười nói: "Xem ra không chỉ là một nhóm người muốn đối phó Mặc Cảnh Kỳ, chẳng lẽ Vương gia bên này cũng biết cái gì? Để cho ta thử nghĩ xem... Là Mặc Cảnh Lê?"

Địch Lệ Nhiệt Ba không đáp, cười hỏi: "Các ngươi nói vậy không phải là Mặc Cảnh Lê rồi?"

Hàn Văn Long cười nói: "Dĩ nhiên không phải là hắn, là Liễu gia."

Liễu gia? Địch Lệ Nhiệt Ba có chút ngoài ý muốn, mặc dù bọn họ lúc trước đoán được Liễu gia rất có dã tâm, nhưng tại sao lại muốn đối phó Mặc Cảnh Kỳ.

Hiện nay Mặc Cảnh Kỳ tín nhiệm nhất là Liễu gia, sủng ái nhất chính là Liễu Quý phi, đối phó Mặc Cảnh Kỳ đối với bọn họ có thể có chỗ tốt gì?

Mặc Lộc Hàm hơi chút cau mày, rất nhanh kịp phản ứng hỏi: "Liễu gia muốn nâng Hoàng tử Liễu Quý phi sở sinh lên ngôi?"

Trong mắt Hàn Văn Long hiện lên một tia tán thưởng, gật đầu nói: "Không sai. Lại nói Mặc Cảnh Kỳ khá may. Vốn Liễu gia sắp tới động thủ, nhận được Mặc Cảnh Kỳ đột nhiên phái Liễu Thừa tướng đến Nam Chiếu. Khiến cho Liễu gia trong lúc nhất thời rối loạn tay chân mới để cho người của chúng ta nhìn thấu đầu mối. Nếu không chúng ta nhận được tin tức trực tiếp là Đại Sở đổi lại Hoàng đế, Mặc Cảnh Kỳ băng hà rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được xoa trán, Mặc Cảnh Kỳ người này rốt cuộc là như thế nào mới có thể khiến cho mọi người xa lánh mình như vậy?

Mặc Lộc Hàm bất vi sở động. "Đây là tin tức quan trọng? Lãnh Hạo Vũ rảnh rỗi ăn quá no không có chuyện làm sao?"

Mặc Cảnh Kỳ có chết hay không có liên quan gì tới hắn? Mặc Cảnh Kỳ bị chết càng thảm thì hắn càng vui vẻ, mặc dù không phải do mình động thủ thì có mấy phần tiếc nuối, nhưng có người nguyện ý thay hắn thì hắn sẽ không để ý.

Hàn Văn Long liếc mắt. "Nếu thật sự là như thế, tự nhiên không có ai quan tâm chuyện này. Nhưng Lãnh Hạo Vũ nói chuyện này tựa hồ không đơn thuần là bút tích của Liễu gia, hìn như còn có bóng dáng Bắc Nhung cùng với một số bộ lạc phía bắc ở bên trong. Chỉ sợ ngày Mặc Cảnh Kỳ băng hà chính là lúc những người này dốc hết sức tiến vào Đại Sở."

"Bắc Nhung và bộ lạc phía Bắc đều nhúng tay rồi?"

Hàn Văn Long gật đầu nói: "Nếu không lấy bản lãnh của Liễu gia không có ai sau lưng ủng hộ nào có lá gan mưu triều soán vị?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, trầm giọng nói: "Trường Nhạc công chúa... Chỉ sợ gặp nguy hiểm."

Mặc Lộc Hàm gật đầu nói: "Có người muốn ly gián Mặc Cảnh kỳ và Hoa gia. Từ Trường Nhạc công chúa hạ thủ là tốt nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top