Chương 18.1 - Ngã chết
Tịch Dương giới thiệu Bốn Giờ một cách qua loa, thậm chí còn cam đoan rằng sinh vật đen thui này, thực chất là cái bóng của hắn, vô cùng ngoan ngoãn, tuyệt đối an toàn với con người và chỉ gây hại đến đám ma quỷ. Ban đầu, mấy đứa nhóc vẫn đầy vẻ nghi ngờ, chẳng mấy tin tưởng. Nhưng khi Tịch Dương mất kiên nhẫn, thẳng thừng lấy danh dự ra đảm bảo, bọn trẻ mới miễn cưỡng chấp nhận.
"Vậy nhé. Cứ ở đây đừng đi đâu cả. Khi nào có tiếng chuông kêu về lớp thì dẫn nó theo, cứ đi một mạch về lớp thôi. Hiểu chưa?"
Gia Tuệ là người đầu tiên lên tiếng vâng dạ, còn hai đứa nhóc kia chỉ gật đầu. Sau khi chắc chắn mình đã sắp xếp thỏa đáng, Tịch Dương mới dứt khoát rời khỏi phòng thí nghiệm.
Tịch Dương lao nhanh xuống lớp học của mình, hắn chỉ mong là học sinh bị bắt nạt được gọi là Quan Tài còn ở đó. Song khi hắn vừa mới ngoặt vào khúc hành lang, Tịch Dương chợt khựng lại, lùi vài bước và nheo mắt nhìn chiếc gương được gắn ở trên tường.
Mặc dù Gia Tuệ có kéo Tịch Dương rời đi nhanh chóng, nhưng theo thói quen, hắn vẫn quan sát khung cảnh xung quanh. Và hắn có thể đảm bảo rằng mình chẳng hề nhìn thấy tấm gương nào ở khu vực hành lang lẫn cầu thang. Vậy tại sao...?
Tịch Dương nheo mắt nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu cũng bắt chước từng cử động y hệt. Bề ngoài trông chẳng khác gì một tấm gương bình thường, nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đồng tử trong mắt hắn lần nữa tách đôi, bốn con ngươi đồng đều quan sát thật kỹ. Song, gương vốn là vật tĩnh, còn nơi đây lại là Quỷ Vực – khắp nơi đều tràn ngập tà khí – nên tấm gương này cũng chẳng ngoại lệ. Còn về lửa hồn, hắn chỉ có thể nhìn thấy trên những vật thể sống có linh hồn.
Nếu không nhìn ra điều gì... thì chạm vào vậy.
Tịch Dương vươn tay chạm vào gương. Động tác nhẹ nhàng như thế, nhưng trên bề mặt gương lập tức nứt ra ngay chỗ hắn đã chạm vào. Sau đó mảng nứt lan rộng, và chính hắn trong gương đột nhiên nhào tới, như thú dữ bị nhốt trong lồng lao ra, túm chặt lấy tay Tịch Dương, lôi vào.
Tịch Dương có hơi giật mình thật, nhưng hắn cũng không ngăn cản mà xuôi theo động tác lôi kéo của "thứ" giống mình.
Đất trời đảo lộn, những mảnh gương vỡ như lóe lên những sát na hình của quá khứ mà Tịch Dương chưa kịp săm soi nó là gì thì khung cảnh trước mặt chợt thay đổi.
Tịch Dương bấy giờ mặc đồng phục trường NHV theo thiết kế cũ, trong khi bộ đồng phục NHV mà hắn đã mặc vừa rồi đã đổi thiết kế logo và thêm viền áo ở cổ để làm điểm nhấn bắt mắt.
Tịch Dương nhìn khung cảnh nhộn nhịp trước mặt, học sinh nườm nượp, kẻ qua người lại, có mấy lứa còn đuổi bắt nhau, vui vẻ đùa giỡn. Trông không giống một nơi u ám chỉ toàn tà khí và ma quỷ. Cảnh tượng đang diễn ra ở trước mặt hắn vô cùng sinh động, như thể hắn đã thoát khỏi Quỷ Vực.
"Trò con bò gì đây..." Tịch Dương hiển nhiên chẳng tin là mình đang ở ngoài Quỷ Vực.
Nhưng sao trường NHV lại ở trong gương? Hay là con quỷ này có thể tái hiện ký ức của một cá nhân thông qua gương? Mà con quỷ này dính tới gương à? Tịch Dương nhướng mày đặt nghi vấn. Hắn quyết định tạm thời gọi nó là Quỷ Gương.
"Ê Dương!"
Bỗng dưng có đứa gọi tên hắn, Tịch Dương ngoảnh lại nhìn theo quán tính. Đập vào mắt hắn là một tên đầu đinh, gương mặt không ngũ quan, chỉ có tấm da hằn vết lõm ở vị trí đáng ra là mắt mũi miệng. Tịch Dương bấy giờ mới để ý, xung quanh chẳng ai có mặt mũi rõ ràng.
Con quỷ này nhát ma nhiều gớm! Có nhiều Quỷ Vực rất thích dọa nạt những kẻ xâm nhập vào lãnh thổ của chúng, đây là một nghi thức mà đám quỷ trần vực đều rất thích trước khi dùng bữa thịnh soạn.
Món ăn tinh thần hay là món ăn từ máu thịt, đều là thứ chúng muốn.
Tên kia gọi Tịch Dương xong đã quàng tay qua vai hắn, cưỡng chế lôi hắn đi. Nếu là bình thường, Tịch Dương đã hất tay tên đầu đinh này ra, thậm chí quật ngã nó xuống nếu cần. Song, Tịch Dương bi ai phát hiện mình không thể cử động được theo ý muốn được.
Hắn như một con rối, bị kéo ra sân sau của trường, ở một vị trí tạm coi là khuất tầm mắt đám đông. Ở đó có một nhóm đang chờ sẵn, vẫn không có mặt mũi như nhau. Tập hợp hẳn một đám không có ngũ quan đứng chụm lại thành đống như thế này cũng hơi kích thích thị giác thật.
Nhất là khi hắn chẳng thể nhúc nhích, cục cựa như ý mình muốn.
Tịch Dương lờ mờ nhận ra gì đó.
Trước mắt thì không cần lo về tính mạng bản thân rồi.
"Này, mày mách cô đúng không?"
Tịch Dương định gật đầu bảo ừ, tao làm hết đó nhưng hắn lại lắc đầu, còn bật ra giọng run rẩy trả lời:
"Không, không có..."
Tịch Dương sau đó: ???
Một cái bạt tai giáng xuống khiến đầu óc Tịch Dương ong ong. Hắn có thể né được cái tát đó, thậm chí là chặn lại rồi trả đòn, nhưng giờ thì hắn chẳng làm gì được.
"Mẹ mày! Dám láo toét với tao!"
Lại một cái tát nữa giáng xuống đúng chỗ vừa bị đánh, rồi ngay sau đó là một cú đấm móc thẳng vào bụng. Hắn oằn người, gục xuống, nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Đám kia tiếp tục dội từng cú đấm, cú đá lên người hắn không ngừng nghỉ, như thể chỉ khi giẫm đạp hắn nát bét ra mới thấy thỏa mãn.
Tịch Dương cắn răng chịu đựng cho đến khi chúng đột nhiên rút đi hết. Phải đến khi hắn được ai đó đỡ dậy mới biết là giáo viên đi kiểm tra xung quanh thấy có vấn đề nên chạy lại, nhưng đám kia chạy nhanh hơn nên cô ấy chẳng bắt được ai, cũng không kịp nhìn rõ mặt đứa nào.
Cô giáo hỏi hắn là ai đã làm ra chuyện này.
Tịch Dương muốn khai hết nhưng miệng hắn cứ ngậm chặt.
Tiên sư nó chứ con quỷ chết nhát!
Sau đó, khung cảnh lại thay đổi. Hắn không còn đứng ở góc khuất của sân sau trường nữa mà bị nhốt trong phòng vệ sinh. Lẽ ra, Tịch Dương chỉ cần đá vài phát là cửa chắc chắn sẽ bung ra, rồi hắn có thể lập tức đi tìm kẻ chủ mưu để trả lại mối thù này. Nhưng ở thế giới trong gương, hắn chỉ biết yếu ớt đấm cửa thùm thụp, miệng kêu khóc van xin được thả ra trong vô vọng.
Mãi đến khi có cô lao công đến dọn dẹp nghe thấy tiếng động, mở cửa thả hắn ra, còn lo lắng hỏi xem ai đã làm chuyện thất đức này. Mà hắn lại chẳng hó hé nửa lời, chỉ biết cúi gằm mặt mà bỏ chạy.
Có trời mới biết hắn phải cắn răng chịu đựng nỗi nhục nhã không sao diễn tả nổi. Kể cả khi biết mình là cấp Xám, hắn cũng chưa từng phải chịu đựng sự tủi hổ đến mức này vậy mà...
Tịch Dương cứ thế trải qua viễn cảnh bị bắt nạt, với nội dung bạo lực học đường được trình chiếu một cách nhàm chán, đơn điệu, chẳng có gì đặc biệt. Những đứa trẻ trong cái xã hội thu nhỏ ấy tự cho mình là kẻ mạnh, và cần phải thể hiện điều đó bằng cách bắt những đứa trẻ khác phải nhìn rõ cấp bậc của chúng nó nằm ở đâu.
Tịch Dương không đồng cảm, cũng chẳng thương hại. Vì hắn từng chứng kiến những cảnh tượng còn tàn khốc và ác liệt hơn. Hơn nữa, con quỷ này rõ ràng có nhiều cơ hội để nhờ giúp đỡ, cũng như phản kháng, nhưng chính nó đã lựa chọn hèn nhát rút lui chỉ vì sợ mình sẽ bị trả thù tàn bạo hơn nữa.
Chẳng biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu, khi sự kiên nhẫn ngày càng bị bào mòn. Cuối cùng thì viễn cảnh đày đọa nối tiếp nhau cũng kết thúc vào một ngày mưa, trên hành khúc hành lang giao nhau giữa tầng 2 và tầng 3, hắn bị ai đó đẩy một cái ở sau lưng khiến hắn chao đảo, cùng tiếng cười khanh khách chói tai.
Hắn ngã. Đầu đập mạnh vào cạnh bậc thang. Cả người lộn nhào xuống các bậc rồi đáp xuống sàn trong một tư thế vặn vẹo bất thường. Mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Hành lang trường học chẳng còn ai, chỉ còn hắn và ngày mưa hôm ấy là nhân chứng duy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top