Chương 46: Quen thuộc (H)
Màn đêm đã hoàn toàn bao trùm lên cả căn phòng, ánh đèn đường heo hắt ghé vào cửa sổ, mờ mịt họa rõ ánh mắt hai nữ nhân trần trụi trong phòng. Tô Gia Thụy khóe môi đã nhẹ câu lên, chuyên chú nhìn Dư Diệp Ân dưới thân mình mà thở nhẹ. Dư Diệp Ân cũng có chút ngượng ngùng, dùng ánh mắt ôn nhu mà ngắm nhìn nữ nhân yêu nghiệt kia.
Giống như là đã vốn dĩ quen thuộc, Tô Gia Thụy cúi người, ở bên tai Dư Diệp Ân gợi cảm trầm giọng nói :
- Nóng.
- Như thế nào .. lại .. lại nóng rồi. - Dư Diệp Ân mím môi hồng, có chút ấp úng đáp lại, vành tai không nhịn được đỏ lên
Tô Gia Thụy cười nhẹ, một tay thò đi lên, không mất nhiều thời gian mà bắt được tay của Dư Diệp Ân, lại hướng dẫn nàng hướng xuống phía dưới, sau đó không nhanh không chậm ưm một tiếng.
Dư Diệp Ân cảm giác có chút mất hồn rồi, nữ nhân mất nết này, cư nhiên cư nhiên lại dắt tay nàng xuống chỗ đó, không biết xấu hổ sao????
Nàng lại cảm nhận ngón tay của mình một chút, ướt át không gì sánh kịp liền đánh úp vào giác quan của Dư Diệp Ân. Nàng thực muốn cử động, lại nghĩ không muốn quá sỗ sàng mà chạm chạm nơi nhạy cảm như vậy.
Tô Gia Thụy hihi giọng cười liền dập tắt xấu hổ, nàng dụi dụi mặt trong cổ của Dư Diệp Ân, hài lòng nói :
- Thân ái, người ta chờ đã lâu.
- Chúng ta .. mới ..mới xác định quan hệ, ngươi đừng, đừng vội. - Dư Diệp Ân cảm giác bản thân chịu không được nữa, cả người cứ thế nóng lên, lắp bắp ngăn cản, này đúng là một tia lí trí cuối cùng của nàng, nàng vốn không phải là người thích chuyện chăn chiếu, cư nhiên lại bị tiểu hồ ly này câu dẫn đến mức tay chân không biết phải làm sao
- Nhưng là... ta cảm thấy giống như mình đã đợi rất lâu a. - Tô Gia Thụy ngẩng đầu, nghiêm túc ánh mắt nhìn xuống Dư Diệp Ân. Đúng là nàng cảm thấy như vậy, rõ ràng không biết nhau, rõ ràng nàng là người trần mắt thịt. Thế nhưng hết lần này đến lần khác muốn cùng nàng gần gũi, muốn của nàng sự chú ý.
Dư Diệp Ân có chút ngẩn người, đúng vậy, cảm giác đúng là đã rất lâu rồi các nàng không có làm chuyện này. Bất quá, đây mới là lần đầu tiên a, như thế nào lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
Tô Gia Thụy nhận ra Dư Diệp Ân đang thất thần, nàng khó chịu cúi đầu, hung hăng cắn xuống xương quai xanh của Dư Diệp Ân, lại nhiệt tình hút một cái, sau đó nũng nịu nói:
- Diệp Diệp, người ta khó chịu đâu.
Dư Diệp Ân có thể cảm giác được trên người từng đợt rùng mình ùa đến, nàng lấy dũng khí, liền làm ngón tay nâng lên một chút, không nghĩ tới, Tô Gia Thụy nằm trên người liền run rẩy thở ra nhiệt khí.
Nghe tới thanh âm dâm đãng lại nóng bỏng như yêu tinh của Tô Gia Thụy, Dư Diệp Ân trong đầu chậm rãi liền trống rỗng, một tia lý trí cũng không còn. Nàng thật muốn cho tên yêu nghiệt này xuống không được giường, miễn cho cùng tỷ tỷ nàng gần gũi thân mật đi, miễn cho nàng đi gieo họa nhân gian.
Dư Diệp Ân ngón tay lại nâng lên, đều đều xoa nhẹ, lại dùng ngón cái nhấn nhấn một chút, không giống như là lần đầu tiên, nàng lại cảm thấy có chút mạc danh kì diệu, cư nhiên mọi sự là tự thông a. Ướt át lại tới càng nhiều, Tô Gia Thụy âm thanh có chút dồn dập lên, nàng cắn môi, nhẫn nhịn nói :
- Thân ái, ta muốn.
Dư Diệp Ân khả năng mất đi dây thần kinh thẹn thùng, nàng dùng lực xoay mình, nhẹ nhàng đặt lên người Tô Gia Thụy. Tay phải vẫn ở bên dưới rừng cây mà tìm tòi, tay trái không dừng lại vuốt ve xoa nắn hai cái tiểu bạch thỏ tự hào dựng đứng kia. Nàng cúi đầu, trong bóng đêm chuẩn xác tìm tới đôi môi của Tô Gia Thụy, dịu dàng mút lấy, lại nhanh chóng hé môi, vươn lưỡi cùng Tô Gia Thụy tới tới lui lui đùa giỡn. Trên dưới không khác biệt lắm ướt đẫm, Dư Diệp Ân ở bên tai Tô Gia Thụy thở nhẹ :
- Tiểu Thụy, ta đi vào.
- Ân.
Dư Diệp Ân chậm rãi đưa tới một ngón tay, trúc trắc đi vào, không có gì ngăn cản, Tô Gia Thụy cũng không đau đớn, những gì nàng cảm nhận lúc này chỉ là thoải mái như sóng vỗ dồn dập ập đến. Nàng cong thắt lưng, ham muốn gần sát Dư Diệp Ân thêm một chút, trong miệng không ngừng nói vô nghĩa:
- Diệp ... Diệp...nhanh...đừng...muốn ngươi.
- Hah~ tiểu yêu nghiệt.
Dư Diệp Ân ôn nhu kêu một tiếng, lại tiếp tụ đưa thêm 2 ngón tay, lúc này cảm giác có chút khó khăn rồi, bất quá Tô Gia Thụy rất nhanh bắt lấy tay nàng, ánh mắt trong đêm bất giác hồng lên, chính là lúc này Dư Diệp Ân lại quá chìm đắm trong sắc dục, hoàn toàn không để ý chút khác biệt này. Cảm thấy Tô Gia Thụy thoải mái thích thú, Dư Diệp Ân cũng không để nàng thất vọng, nàng vươn người, hạ môi hôn lấy Tô Gia Thụy, lực đạo trên tay đẩy mạnh tăng nhanh, đều đặn khuấy động xung quanh. Tô Gia Thụy chân dài cong lại, hai chân giao nhau, khóa lấy thân thể nhỏ nhắn trần trụi của Dư Diệp Ân ở giữa. Nàng nhắm mắt, mãnh liệt hôn đáp trả Dư Diệp Ân, liền cảm thấy hôn bao nhiêu cũng không đủ. Một tay nhẹ nhàng nắm lấy tiểu bánh bao của Dư Diệp Ân, tay còn lại giữ lấy gáy nàng, đẩy nụ hôn thêm sâu một chút.
Qua không bao lâu, Tô Gia Thụy rốt cuộc run rẩy càng mạnh mẽ, không ngừng hướng Dư Diệp Ân chui rúc. Dư Diệp Ân khóe miệng vui vẻ cười, nhìn Tô Gia Thụy như thế mất hồn nằm dưới thân nàng mãnh liệt đong đưa, tự nhiên cảm giác vô cùng thành tựu đâu.
- Ah~ dừng... Diệp Diệp.. dừng, ta chịu không được.
Tô Gia Thụy yếu ớt kêu lên một tiếng, sau đó run rẩy nằm xuống, còn nũng nũng nịu nịu kéo Dư Diệp Ân xuống, không từ bỏ mà ôm lấy nàng.
Thực khả ái a~ Dư Diệp Ân luyến tiếc rút tay khỏi, nàng ôn nhu xoa lấy mồ hôi rịn ra trên trán Tô Gia Thụy, cười nói :
- Còn tưởng ngươi muốn nữa a.
Tô Gia Thụy hừ lạnh, thâm tâm quyết định phải trả thù, nàng chính không động đậy được trong chốc lát thôi a. Bất quá, thời điểm lên đỉnh, nàng chính là cảm thấy tinh lực bỗng dưng tràn đầy, linh thể khí cũng mãnh liệt xông ra, khi đó nàng còn sợ hãi Dư Diệp Ân sẽ bị ảnh hưởng mà bị thương, chính là Dư Diệp Ân cũng không có việc gì. Này hình như có chút kì quặc a.
--------------------------
Vũ Kiếm lặng thinh ngồi bên giường, tiểu muội điên rồi, cư nhiên ngủ ... ngủ với nữ nhân kia. Bằng không như thế nào lại kêu như thế mất hồn đâu. Nàng hung hăng dẫm bước trong phòng, không phải là tiểu muội phát hiện ra nữ nhân kia là ...là người đó rồi chứ. Này bảo nàng phải làm sao a. Vũ Kiếm rút ra điện thoại, vội vội vàng vàng gọi cho Sinh Sinh, đầu máy bên kia lập tức bắt máy, còn uể oải trả lời:
- Thế nào, ta tưởng ngươi bỏ nhà đi a.
- Phi, ta đi đâu liền không liên quan đến ngươi. Có chuyện trọng đại cần nói đây.
- Có quan trọng bằng đôi cánh của chủ nhân sao?
....
- Ngươi câm miệng, không phải ngươi nói có đủ linh lực nàng tự nhiên sẽ cảm nhận được nó sao. Chuyện quan trọng là ngay trước mắt a, nàng ... thế nhưng thượng giường của nữ nhân kia.
- ah~
- Ngươi không nói gì sao? - Vũ Kiếm có chút điên đầu nâng cao giọng, mất kiên nhẫn nói
- Ay ay, cũng không phải lần đầu tiên ngươi sốt sắng cái gì. - Sinh Sinh ngả ngớn giọng nói cười
- Ngươi nói gì, đừng nói với ta, trước đây nữ nhân kia liền câu dẫn tiểu muội của ta.
- Ây, tỷ tỷ, ngươi hiểu nhầm, phải là tiểu muội của ngươi câu dẫn nữ thần nhà người ta mới đúng. - Sinh Sinh vui vẻ chỉnh sửa
Đầu dây bên kia đột ngột im tiếng, hắn alo mấy tiếng, đều không ai trả lời, cho là Vũ Kiếm đã đơn phương cúp máy, hắn đành thở dài tắt máy.
Hắn chính là không biết Vũ Kiếm đầu dây bên này liền chết lặng rồi, tiểu muội của nàng cư nhiên trước đây đã thượng giường nữ nhân, bảo sao "cha" lại đối với nàng muốn phát tiết cũng không xong a.
----------------------------
Lời tác giả: Nay không có chuyện thường ngày nha, vừa thượng giường Tiểu Tô của ta đã làm thụ, sẽ còn lật được sao??? Đoán xemmmmm
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top