Chương 41: Ghen tị che mắt


Tiếng lộc cộc phát ra từ giày cao gót của Dư Diệp Ân, rõ ràng, sắc nhọn vang vọng khắp hành lang. Tô Gia Thụy lần đầu tiên từ khi sinh ra được cảm nhận sự rùng mình, nàng hơi ninh mi nhìn theo bóng lưng Dư Diệp Ân, lại có chút cố kị ngập ngừng chưa mở miệng hỏi.

Hành lang có vẻ kéo thực dài, Tô Gia Thụy đột nhiên thấy sốt ruột vô cùng, nàng còn muốn kéo tay Dư Diệp Ân lại, thì cửa căn hộ đối diện nhà nàng bất thình lình rộng mở. Một nữ sinh tóc ngắn chấm vai lộ ra cái đầu qua khe cửa, trên mặt còn đeo một chiếc kính gọng kim loại, thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu tinh thần, giống như mất ngủ đã lâu. Nàng ta có chút lờ đờ nhìn về phía Dư Diệp Ân, ngữ khí mệt mỏi:

-Diệp Ân, ta mấy hôm nay không kịp ăn cơm, ngươi tiện hay không làm cho ta chút cơm cháo.

Dư Diệp Ân thời điểm mới chuyển đến cũng lịch sự đi chào hỏi hàng xóm, tất cả mọi người kì thực cũng là xã giao. Duy chỉ có cái nữ nhân nhà đối diện này liền đối với nàng rất nhiệt tình, bất quá tình trạng sức khỏe có vẻ không được tốt, bởi vì tính chất công việc là tiểu thuyết gia, cho nên căn bản liền cắm rễ ở nhà, thức đêm hoàn thành deadline là chuyện thường xuyên xảy ra, nàng thi thoảng cũng sẽ mang cho nữ nhân này một vài món để ăn.

-Tử Yên? Ngươi rốt cuộc đã không ngủ bao nhiêu lâu rồi?

-Mới 3 ngày. - Nói xong Chu Tử Yên liếc mắt nhìn sang Tô Gia Thụy. Lông mày cong cong ngạo kiều, sóng mũi thẳng tắp, môi mọng đỏ hồng quyến rũ, tóc tai mềm mại xõa trên vai, hai chữ " yêu nghiệt" quả nhiên dùng cho nữ nhân này. Nàng ở đây lâu như vậy còn không biết nhà đối diện còn có một cái cực phẩm mỹ nữ thế này.

-Xin chào! - Chu Tử Yên khóe miệng kéo lên, lộ ra một nụ cười mềm mại, đối với Tô Gia Thụy gật đầu chào

Chính là vào mắt Tô Gia Thụy thì lại thật chói mắt, nàng nhíu mày, không hiểu sao đối với nữ nhân này nàng lại có chút không thích. Nàng nghiêng đầu nhìn Dư Diệp Ân phía trước, vừa lúc Dư Diệp Ân đem cửa phòng mở ra, nàng nhanh nhẹn nghiêng người lách vào, không chờ Dư Diệp Ân cùng Chu Tử Yên nói chuyện, nàng dùng chút sức lôi kéo Dư Diệp Ân vào trong nhà, nhanh nhẹn đóng cửa lại.

Dư Diệp Ân lảo đảo đứng vững, trợn mắt nhìn Tô Gia Thụy ủy ủy khuất khuất đứng trước mặt, nàng kém chút nữa quên mất chuyện trên xe. Bất quá cũng không phải là thực tức giận, chẳng qua Tô Gia Thụy bề ngoài như vậy chói lóa, nàng không yên tâm cũng là chuyện bình thường. Dư Diệp Ân thở dài, nàng giơ tay vỗ vỗ má Tô Gia Thụy, cười nhẹ:

-Đợi một lát, ta tới cho Chu Tử Yên làm bát mỳ.

Tô Gia Thụy hừ lạnh một tiếng, nhìn theo bóng lưng yêu kiều thẳng tắp của Dư Diệp Ân, khó chịu dần dần dâng lên cổ họng. Không biết vì sao càng ngày nàng càng để ý việc Dư Diệp Ân có hay không tiếp xúc với những người khác, nàng đối xử tốt với người khác một chút, Tô Gia Thụy cũng cảm thấy phiền muộn. Nàng chậm rãi theo sau lưng Dư Diệp Ân, trong đầu còn suy nghĩ, đã ở đây lâu như vậy rồi, cư nhiên lại không biết Dư Diệp Ân có giao thiệp với nữ nhân nhà đối diện, hơn nữa dường như còn rất tốt.

-Nàng là ai?

-Hử? - Dư Diệp Ân một tay giữ lấy nồi nước, một tay bật bếp ga, hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Tô Gia Thụy

Tô Gia Thụy nhíu mày lại gần nàng, trầm trầm giọng nói:

-Chu Tử Yên là ai?

-Ah~Ta biết nàng từ khi mới chuyển đến, nàng quen thuộc đường xá quanh đây, đôi khi cũng chỉ cho ta nơi nào mua sắm tốt, nơi nào không nên đến. Ngươi không nhìn đến nàng cũng thật bình thường, nàng viết tiểu thuyết, không mấy khi ra cửa a.

Tô Gia Thụy gật đầu, ngữ khí như thường:

-Còn thật quen thuộc a.

-Đúng vậy. Nhìn nàng có chút khó gần, bất quá quen biết rồi liền biết nàng kì thực rất hài hước. A..ngươi làm gì vậy?

Dư Diệp Ân còn đang muốn nói tiếp liền bị một vòng tay kéo ngược lại, chưa kịp định hình liền bị người ôm vào trong lòng. Tô Gia Thụy hơi cúi đầu, ở bên tai nàng mềm giọng hừ lạnh:

-Ngươi có vẻ rất chú ý nàng...học tỷ.

-Không có, Tô Gia Thụy, buông ta ra, nước sôi rồi. - Dư Diệp Ân cả người có chút mềm nhũn, không biết vì sao cái ôm lại như thế quen thuộc, mọi thứ đều rất quen thuộc, tựa hồ đây không phải là lần đầu tiên các nàng dán như thế thân mật tư thế.

Tô Gia Thụy nhẫn nại đưa tay tắt đi bếp ga, dùng chút sức lực đẩy nhẹ Dư Diệp Ân thiếp lên mặt tường, nàng từ phía sau ôm trọn lấy Dư Diệp Ân, nhịn không được cúi người ở bên tai nàng rải từng cái hôn nhỏ nhặt. Tô Gia Thụy giống như ngựa quen đường cũ, hơi thở nóng ấm từng đợt phả vào cổ Dư Diệp Ân, bàn tay lạnh ngắt thò vào trong áo, chầm chậm vuốt ve bụng nhỏ của nàng.

Dư Diệp Ân cúi đầu, cổ họng hừ nhẹ một tiếng, cảm giác quen thuộc càng ngày càng mãnh liệt. Nàng giơ lên tay trái, ý đồ muốn giữ lại bàn tay đang chu du của Tô Gia Thụy, ngữ khí khó nhịn nói:

-Tô Gia Thụy, đừng...ngươi như thế nào lại..ưm..

-Ngươi không phải rất thích sao..học tỷ?

-Không có...ngươi quen tay như vậy...ngươi.. - Dư Diệp Ân mày liễu nhíu lại, chợt nghĩ đến một màn Tô Gia Thụy cùng Vân Hi trong lớp học. Nàng lập tức như từ trong mộng tỉnh lại, cắn môi nhẹ một cái, liền dùng tất cả sức lực lùi lại một bước, đẩy ra Tô Gia Thụy biểu tình còn ý loạn tình mê phía sau lưng.

-Hừ, ngươi cứ giải quyết cho xong chuyện giữa ngươi và Vân Hi đi rồi tính. - nói rồi thần sắc lại bình tĩnh, chân tay linh hoạt quay lại kệ bếp, thoăn thoắt xắt rau, cắt thịt, hoàn toàn không quan tâm Tô Gia Thụy một mặt mộng bức đứng ngẩn người phía sau

----------------------------

Ở một tòa nhà cao tầng giữa thành phố đông đúc phía bên kia thành phố, Mã Hân Hân ngây người ngồi trong xe. Nàng hôm nay tan việc sớm, vốn dĩ muốn đi qua mang cơm trưa cho lão công. Vẫn không nghĩ, nam nhân tuấn tú lúc nào cũng nghiêm túc lúc này còn muốn hơn cả dịu dàng vén tóc cho nữ nhân đứng trước mặt hắn. Mà nữ nhân đứng trước mặt hắn lại còn nhất định là học sinh của mình, nữ nhân mà xin về sớm cùng Tô Gia Thụy - Vân Hi. Khuôn mặt khả ái, thoạt nhìn rất trong trẻo bây giờ đang treo lên nụ cười nũng nịu, một cái liếc mắt cũng khiến người khác đứng tim.

Mã Hân Hân đột nhiên nhận ra, lão công nhà nàng là đang ngoại tình, còn là ngoại tình cùng học sinh của mình, hơn nữa nàng đột nhiên cảm thấy thực ghê tởm. Người nam nhân ở bên ngoài như vậy nhu tình, về nhà lại thực lạnh nhạt, đối diện với nàng cũng không nhiều hơn một lời nói, lại có thể ở bên ngoài trở mặt bao dưỡng nữ nhân. Nàng lại càng tức giận đối với Vân Hi, Vân Hi trong lớp vẫn đối với nàng đối nghịch, còn không phải là diễu võ giương oai hay sao. Mã Hân Hân nhạt nhẽo nở nụ cười, tự nhiên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, lại để hai người chơi đùa nàng như vậy. Nàng nhìn về phía trước, thở dài một cái, sau đó bình tĩnh mở cửa xe, cả người thả lỏng dựa vào cửa xe, mắt nhìn đăm đăm cặp đôi đang hướng phía nàng đi tới, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Vân Hi nghĩ không ra ngày này lại tới như vậy nhanh, nàng một bên lả lơi nhạt nhẽo cười theo câu chuyện mà kim chủ của nàng đang thao thao bất tuyệt, trong đầu vẫn đang chửi thầm Tô Gia Thụy cáo già nhanh như vậy đã bắt được Dư học tỷ tới tay. Bất quá nàng vẫn là không nghĩ tới, thời điểm nàng ngẩng đầu, lại là đối diện với đôi mắt mười phần lạnh lẽo của Mã Hân Hân.

Nhạc Tiếu thấy Vân Hi đột nhiên dừng chân, hắn cũng dừng lại, liếc mắt một cái đã thấy hắn lão bà không một biểu tình tựa vào xe, không nói một lời mà nhìn hắn. Hắn cùng tiểu tam dạo phố ăn trưa, cư nhiên bị bắt tại trận. 

----------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: Ân Ân, tay ta bị bỏng ...

Dư Diệp Ân: Làm sao..ngươi đúng là không cẩn thận, bỏng nặng hơn chút nữa liền phía đi cánh tay này...

Tô Gia Thụy: Mau đưa ta đi viện, phế đi cánh tay ngươi không phải là người đau lòng nhất sao???

Dư Diệp Ân: Cút đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top