Thâu đêm không ngủ

Hoàn Nhan Quyến Hi cắn môi, bồng Tàn Hương lên, đem nàng để xuống trên giường.

Hoàn Nhan Quyến Hi kéo mền qua, đắp lên thân hình gầy yếu của Tàn Hương. Sửa sang lại quần áo của mình, Quyến Hi nhẹ giọng nói: “Ân ── chân của ngươi ── kỳ thật bởi vì ──” Hoàn Nhan Quyến Hi tưởng nghĩ giải thích nàng không có tiến thêm một bước là bởi vì chân của Tàn Hương bị thương tổn, khả sự thật lại là bởi vì trong lòng Hoàn Nhan Quyến Hi còn có không giải được nút chết.

“Ngày mai sẽ phải lên đường bái phỏng danh y, tối nay nghỉ ngơi thật tốt.” Thật lâu sau này, nàng mới gian nan mở miệng.

Dứt lời, Hoàn Nhan Quyến Hi không quay đầu lại ly khai, một đêm chưa về.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàn Nhan Quyến Hi bước vào trong phòng của Tàn Hương. Nàng hiện tại có chút hối hận không dẫn theo nữ bộc, nhớ rõ trước khi đi, Nặc Nhã quỳ gối van xin Quận chúa dẫn nàng đi theo, Hoàn Nhan Quyến Hi đều không đáp ứng.

Nếu như hiện tại có những nữ bộc khác, Hoàn Nhan Quyến Hi cũng không cần tự mình hầu hạ Tàn Hương mặc quần áo, rửa mặt, ăn cơm… Bọn họ cũng không cần gặp mặt.

Hoàn Nhan Quyến Hi không muốn gặp Tàn Hương.

Tàn Hương một đêm không ngủ, đôi mắt to của nàng che kín tơ máu.

Lại là suốt một đêm, đêm vì sao trôi qua chậm rồi lại nhanh như vậy? Tàn Hương nhớ không được sau khi bị bắt mấy tháng qua, nàng có bao nhiêu đêm khuya thâu đêm không ngủ.

Nước mắt ở tại đêm khuya chậm rãi chảy xuôi, trong gian phòng lớn trống trải thỉnh thoảng chỉ có tiếng khóc nức nở của Tàn Hương. Khóc lóc giữa đêm khuya rất hao tổn tinh thần, giống như màu đen thăm thẳm, có thể hút đi tinh thần cùng với linh hồn của người, cho nên giờ phút này Tàn Hương thoạt nhìn tái nhợt và tiều tụy, ánh mắt của nàng trống rỗng vô thần, hoàn toàn khổ sở.

Trong ký ức sâu nhất của Tàn Hương, là khi trên đường tới trung nguyên.

Một hộ nông gia ở dọc đường, trước cửa có mấy đứa trẻ con đang đùa giỡn, tuy rằng trên người bọn trẻ quần áo rách rưới, tóc tai lộn xộn, nhưng trên mặt của bọn trẻ lại có nụ cười ngây thơ, lúc cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, phía sau lưng bọn họ, luôn vang lên tiếng cười giống như chuông đồng.

Tàn Hương không thể đi đường, nàng chỉ có thể ngồi trên một tảng đá ở bên đường, nhìn thấy một đám hài tử đến gần. Tàn Hương cười nhìn thấy bọn trẻ, nụ cười của bọn trẻ cuốn hút nàng.

Một tiểu cô nương đi tới, có chút khiếp đảm nói: Đại tỷ tỷ, làm sao ngươi một người ngồi ở chỗ này đây?

Tàn Hương cười nói: “Bởi vì các ca ca và tỷ tỷ đi dò đường phía trước, ta ở chỗ này nghỉ ngơi.” Theo lý thuyết, Hoàn Nhan Quyến Hi chắc chắn sẽ không lưu Tàn Hương một người, nhưng bởi vì vùng nông gia này rất an tĩnh, rất hòa khí,  tại Tàn Hương mãnh liệt yêu cầu, Quyến Hi mới để Tàn Hương một mình lưu lại.

Tiểu cô nương nhìn thấy mặt mủi Tàn Hương, khờ dại nói: “Tỷ tỷ, bộ dạng ngươi thật đẹp.”

Tàn Hương vuốt mái tóc cô bé, nói: “Ngươi cũng thật đẹp, thực đáng yêu.”

Tiểu cô nương rốt cục nở nụ cười, nàng nói, “Mẹ ta cũng nói như vậy.”

“Mẹ ngươi nói đúng.” Tàn Hương nói xong, nhìn thấy tiểu cô nương. Cô bé gái nhìn chăm chú nàng, không chút e dè, cho đến khi thấy vậy Tàn Hương mới xoay đi, nhìn về phía nơi xa.

Đột nhiên, giọng trẻ con của tiểu cô nương lại lần nữa vang lên, nói, “Tỷ tỷ, ngươi không sung sướng.”

Tàn Hương đột nhiên sửng sốt.

Trên mặt của nàng cần phải còn lộ vẻ càn cạn cười, nhưng tiểu cô nương lại có thể dễ dàng nhìn ra nàng không sung sướng. “Kỳ thật tỷ tỷ ──” Tàn Hương rất muốn nói, kỳ thật tỷ tỷ rất vui vẻ. Nhưng nàng cuối cùng không nói ra miệng. Nàng cười nói: “Các ngươi chơi trò chơi có phải rất vui vẻ phải không?”

Tiểu cô nương gật gật đầu, lúc sau nói: “Chúng ta yêu thích trò chơi, nhưng chơi đùa không phải là chuyện vui sướng nhất.”

“Vậy cái gì mới là vui sướng nhất đây?” Tàn Hương hỏi.

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, hạnh phúc nói: “Thấy thân ảnh của mẹ từ trong ruộng nương đi trở về là chuyện vui sướng nhất.”

“Ngươi thực yêu mẹ của ngươi.” Tàn Hương khom người nhặt lên một cọng rơm,  đùa nghịch trong tay.

Nàng vốn cho là mình đang cùng với tiểu hài tử nói chuyện phiếm bình thường, nhưng lời nói của cô bé lại làm cho nội tâm của nàng sinh ra một loại nói không nên lời chua xót.

“Mẹ thời thời khắc khắc đều muốn chúng ta, có một chút ăn ngon đều phải cất lại cho chúng ta ăn, sợ chúng ta thụ thương, bị người khi dễ, sợ chúng ta khổ sở, lúc chúng ta khóc, mẹ cũng sẽ khóc theo, lúc chúng ta vui vẻ, mẹ mới có thể cười, nàng thực yêu chúng ta.

Bàn tay Tàn Hương đang đùa nghịch cọng rơm đột nhiên dừng lại…

“Cho nên chúng ta cũng thời thời khắc khắc nghĩ lại mẹ, cũng sẽ đem ăn ngon để dành lại cho mẹ ăn, nếu như me bị khi dễ, chúng ta cũng sẽ đi đánh nhau với người đó ah, tuy rằng đây là việc mà chúng ta lớn lên sau này mới có thể làm…”

Nụ cười của Tàn Hương dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ tái nhợt, đó là nàng dùng hết toàn lực mới lộ ra nụ cười, bởi vì nàng không muốn thất thố trước mặt tiểu hài tử.

Tàn Hương không có lúc nào là không nhớ tới Hoàn Nhan Quyến Hi, nhưng mà, Quận chúa cũng nhớ tới nàng sao?

Nàng đã vì Quận chúa chắn roi, cho dù chết. Nhưng mà Hoàn Nhan Quyến Hi lại trơ mắt nhìn Tàn Hương bị Bố Uy ôm đi…

Tàn Hương vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đi bóng dáng hồng sắc đó, làm cánh tay sắt của Bố Uy ôm lấy nàng rời đi thì, bóng dáng của Hoàn Nhan Quyến Hi trong đôi mắt ràn rụa nước mắt của nàng dần dần rời xa, nàng ảo tưởng Quận chúa có thể xông lên ngăn lại Bố Uy, đáng tiếc nàng cuối cùng chỉ nhìn thấy thân ảnh của Hoàn Nhan Quyến Hi dần dần xa khuất ──

“Ta chỉ có rất nhỏ sức lực, đánh không lại vận mệnh, ta muốn không nhiều, chỉ là một chút thật lòng yêu của nàng, chỉ cần một chút…” Tàn Hương lẩm bẩm.

Tiểu cô nương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

“Yêu ──” mỗi khi nghe tới hoặc là nghĩ đến cái chữ này, trái tim Tàn Hương cũng giống như bị băng tuyết vùi lấp, đột nhiên cảm thấy rét lạnh thấu xương. Nàng một lần lại một lần tự nói với mình, cố gắng một chút nữa, cố gắng một chút nữa, có lẽ sáng sớm ngày mai, Quận chúa sẽ bắt đầu yêu nàng một chút ──

Kỳ thật Quận chúa là ưa thích mình, Quyến Hi sẽ đích thân đút nàng ăn đồ, sẽ đích thân thay thuốc cho nàng, sẽ vắt khô khăn lông lau mặt cho nàng…

Nhưng mà Tàn Hương hiểu rõ, nàng đang tự lừa gạt mình, Hoàn Nhan Quyến Hi đối với nàng chưa bao giờ động chân tình, chưa bao giờ!

Yêu một người, không phải là như vậy.

Nàng sẽ để ý nàng không vui vẻ, muốn biết nàng giờ phút này suy nghĩ gì, không có làm bất kỳ chuyện gì tổn thương lòng nàng, cũng không nói lời nói  thương tổn nàng, sẽ dè dặt yêu nàng, đi sâu vào trong lòng nàng để yêu nàng.

Nhưng mà Hoàn Nhan Quyến Hi chưa bao giờ có.

Coi như trái tim Tàn Hương đang nhỏ giọt máu tươi, nàng cũng sẽ không để ý ở tại một giây sau dùng lời nói lạnh lùng rải muối lên.

“Yêu một người, không phải như vậy, nàng không có có yêu ta ──” Tàn Hương như trước thì thào tự nói.

Tiểu cô nương nhìn ra ngoài một hồi, lặng lẽ chạy đi.

Tàn Hương nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé của tiểu cô nương, cảm thấy được kỳ thật đứa bé này tuyệt không yết ớt, bởi vì ở sau lưng tiểu cô nương, có một loại thương yêu sâu đậm bao quanh tiểu cô nương chặt chẽ.

Mà Tàn Hương thì sao? Nàng cảm giác mình chỉ là cô đơn một người.

Tàn Hương thường thường có một loại ảo giác, rõ ràng Quyến Hi ở bên cạnh, nhưng giống như cách nàng rất xa rất xa, rất xa rất xa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bhtt