Chương 90: Có kết hôn không
Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa cài định vị là muốn an toàn cho mình, trong lòng tuy có chút vướng mắc, thế nhưng nàng vẫn hiểu được vì sao Lạp Lệ Sa làm thế.
Hai người về đến nhà, hai người kia đã về phòng nghỉ trưa. Phác Thái Anh cùng Lục Nhĩ Nhã cũng trở về phòng của mình. Ở trong phòng, Phác Thái Anh bồn chồn trong dạ muốn đi qua xem Lạp Lệ Sa.
Xoắn xuýt mãi rốt cục lấy hết dũng khí sang phòng Lạp Lệ Sa. Gõ cửa hai lần, không ai trả lời, nàng vặn nhẹ cửa, cũng tốt là không có khóa, Phác Thái Anh rón rén đi vào đến trước giường nhìn người đang ngủ say, trong lòng nàng có bao nhiêu là xa xót. Bốn năm qua cô ấy ngủ như thế này sao? khi ngủ vẫn chau mày lo âu, đem bản thân mình giam cầm trong ngục tối, không cho mình vào.
Một người kiêu ngạo, bởi vì phát sinh biến cố trở thành ngày càng tự ti.
Phác Thái Anh cởi giày, lên giường nằm bên cạnh Lạp Lệ Sa lẳng lặng nhìn cô, chuyện đã bao lâu rồi, nàng không nhớ rõ nữa. Lông mi thật dài, mũi cao thẳng tắp, bờ môi như hoa anh đào. Nàng đưa tay vuốt ve, cô ấy vẫn thế, vẫn làm nàng nhớ không nguôi.
Nàng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại kia với tình yêu sâu sắc nhất.
Nhìn Lạp Lệ Sa một hồi lâu, Phác Thái Anh mí mắt bắt đầu đánh nhau, cuối cùng không ngăn nổi cơn buồn ngủ, gục lên ngực Lạp Lệ Sa ngủ mất tiêu.
Thời gian thật dài, Lạp Lệ Sa ngủ nhưng cảm giác có cái gì đó đè lên người mình nhưng cảm giác này lại rất quen thuộc. Chậm rãi mở mắt ra, đưa tay sờ lên vật trước ngực mình. Nha, là một cái đầu, trong nháy mắt lý trí hoàn toàn mất đi, cô rất kinh sợ. Đưa tay liền đẩy ra cái người đang nằm trên người mình, cô nghĩ rằng mình bị ai đó giở trò dê xồm. Bật ngồi dậy tìm lấy cái gối bắt đầu đánh lung tung lên người nọ.
"Ai, ai lại bất lịch sự như thế? Đúng là cái đồ lưu manh."
Phác Thái Anh bị đánh đến hoa mắt váng đầu, nàng đang say mộng đẹp nha, tự nhiên bị đẩy ra rồi bị người ta điên cuồng đánh tới.
"Trời ơi, Sa đừng đánh nữa, sẽ chết người." Phác Thái Anh dùng tay chống đỡ những trận tập kích bằng gối, nàng chỉ mới ngủ một hồi đã bị đối xử như thế, có chút quá đáng nha. Nếu như nàng thật sự làm cái gì, Lạp Lệ Sa có thể sẽ giết nàng a.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Lạp Lệ Sa buông gối xuống, kinh ngạc nói.
"Tiểu Anh Anh, em tại sao lại ở chỗ này?"
"Tiểu Anh Anh", người này rốt cục không gọi mình là "Thái Anh" nữa. Phác Thái Anh trong lòng bởi vì một cái xưng hô mà nhạc lòng rộn rã.
"Em qua xem coi Sa ngủ có ngon không?"
"Còn có thể." Vốn là đang ngủ rất ngon, người kia ép ngực mình đến không thở nổi, còn ngủ ngon sao.
"Vậy thì tốt, đúng rồi, chúng ta lúc nào thì kết hôn?" Phác Thái Anh nói ra một câu rất bình thường như không phải là chuyện gì to lớn.
"Kết hôn? Kết hôn cái gì?" Lạp Lệ Sa hoàn toàn không rõ Phác Thái Anh đang nói cái gì. Đến phòng ngủ của cô, tỉnh lại thì nói kết hôn, người này đầu óc có phải bị bệnh hay không a.
"Chúng ta kết hôn chứ ai, trước đây không phải đã nói muốn kết hôn sao? Lẽ nào Sa đã quên, Sa quên nhưng em đâu có quên, nên Sa cùng em kết hôn đi."
Phác Thái Anh nắm tay Lạp Lệ Sa, nàng bây giờ không sợ Lạp Lệ Sa nữa, cô ấy tức giận cũng được, vui vẻ cũng được, nàng chỉ cần cô bên cạnh, mấy thứ khác không cần quản.
"Chúng ta đã chia tay, làm sao có khả năng kết hôn?"
"Em có đồng ý chia tay hồi nào đâu, cho nên không tính, Sa muốn em làm sao thì mới đồng ý kết hôn với em?"
Phác Thái Anh sẽ không bỏ qua Lạp Lệ Sa, nàng muốn dính chặt lấy Lạp Lệ Sa bắt Lạp Lệ Sa đồng ý.
"Tôi không kết hôn với em, em chết tâm đi. Tôi muốn dậy, em muốn ngủ thì về phòng của mình đi." Từ khi không còn nhìn thấy, chuyện kết hôn cô cũng không nghĩ đến nữa, không phải không muốn, mà là không dám nghĩ. Mình đâu thể ích kỷ mang nàng bó buộc quanh mình, nàng là người có lý tưởng, mình không muốn phá huỷ nàng, mình muốn nàng phải được tung bay với ước mơ.
"Sa khi nào kết hôn cùng em?" Phác Thái Anh hoàn toàn không để ý tới lời Lạp Lệ Sa nói, lại hỏi một lần nữa, lần này ngữ khí có chút nghiêm túc, có chút khó chịu.
Lạp Lệ Sa vừa muốn xoay người xuống giường liền dừng lại động tác. Cô nghe Phác Thái Anh nghiêm giọng, dường như ngày hôm nay nhất định phải đạt được mục đích.
"Tiểu Anh Anh, chúng ta không thể, em đừng như vậy." Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng vuốt giận, nàng không muốn chọc Phác Thái Anh không vui và cũng không muốn hứa hẹn chuyện này.
"Em như thế nào? Em cho Sa biết, Sa là người con gái của em, cả đời cũng chỉ có thể là của em, ngày hôm nay Sa nhất định phải đồng ý." Phác Thái Anh trong chớp mắt như biến thành người khác, ngữ khí bá đạo không nói lý lẽ. Sự ôn nhu trước đây đã không còn hiện hữu.
"Phác Thái Anh, vì sao tôi phải đồng ý. Em không phải muốn biết kết quả sao, tôi cho em biết đời này tôi sẽ không kết hôn." Lạp Lệ Sa hướng Phác Thái Anh nói to, sau đó xuống giường.
Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa không đồng ý liền nắm lấy cánh tay Lạp Lệ Sa áp Lạp Lệ Sa lên ngã xuống giường.
Lạp Lệ Sa bị bất ngờ, cảm giác có người đè lên người mình, cô biết Phác Thái Anh hiện tại không còn lý trí.
"Phác Thái Anh, em lập tức đứng lên, nếu không tôi sẽ tức giận."
"Em không có ngốc, trừ phi Sa đồng ý cùng em kết hôn, nếu không thì hôm nay em sẽ làm cho Sa trở thành người của em, đời này không muốn rời xa nửa bước."
Mắt Phác Thái Anh đỏ lên, nàng mỗi ngày phải nhìn người mình yêu mà không làm cái gì được, nàng không còn muốn giữ lý trí nữa.
"Tôi sẽ không đồng ý, nếu như em muốn dùng phương pháp này để ép tôi, em hết hi vọng đi."
Phác Thái Anh sao có thể làm như vậy, Lạp Lệ Sa trong lòng không hiểu. Cô yêu một Phác Thái Anh không phải người như thế này, nàng xưa nay sẽ không ép cô những chuyện cô không thích. Nàng bây giờ đối với mình, vẫn là người ngày xưa sao?
"Thật sao? Hay là Sa đang bức cho em điên lên, mỗi ngày chỉ có thể nhìn Sa, cái gì cũng không làm được, như một kẻ ngốc. Em chỉ muốn bình thường yêu Sa mà thôi nhưng Sa một mực chối từ em. Nếu như dùng biện pháp này để mang Sa ở lại bên cạnh em, em đành phải làm như vậy."
Nước mắt bàng bạc như mưa hè xuôi dòng nhỏ xuống. Phác Thái Anh hôn lên môi Lạp Lệ Sa, đôi môi thương nhớ bốn năm để cho cả đời mình không cách nào quên được mùi vị. Hôm nay nàng điên rồi, thôi kệ, cứ điên một lần, điên lần này thôi có được không.
Lạp Lệ Sa muốn thoát ra nhưng hai tay của cô bị Phác Thái Anh ghì chặt hai bên, căn bản không có sức vùng vậy. Hai chân cũng bị kẹp chặt, có vẻ như Phác Thái Anh đã sớm chuẩn bị.
Y phục trên người bị Phác Thái Anh từng mảnh cởi ra, thời gian còn lại chỉ có triền miên vô tận.
Khi hai người xong việc đã là tám giờ tối, Phác Thái Anh ôm Lạp Lệ Sa không chịu buông tay, dường như chỉ cần nàng buông tay thì sẽ không ôm được nữa.
"Em có thể buông tôi ra, chẳng phải em đã làm được chuyện em muốn rồi sao?" Lạp Lệ Sa ngữ khí lạnh lùng.
"Sa thấy em muốn như vậy sao? Cái em muốn chỉ là Sa, cả đời cần một mình Sa mà thôi."
Phác Thái Anh biết mình đã quá đáng, nàng không hối hận, cũng dự định sau này mỗi đêm đều ở lại đây. Mặc kệ người này có đồng ý hay không, nàng sẽ làm tất cả cho đến khi Lệ Sa chấp nhận mới thôi.
"Tôi đã không yêu em, em cứ như vậy tôi cũng không yêu em."
"Sa không yêu em cũng được, em yêu Sa là được rồi. Lần này không cho phép được trốn." Nếu dành thời gian để chờ cô ấy hồi tâm chuyển ý đúng thật là lãng phí thời gian, Lạp Lệ Sa không thể bỏ xuống kiêu ngạo chính mình, vậy nàng liền đem sự kiêu ngạo của cô ấy vứt đi, làm cho cô ấy hướng về nàng là tốt rồi.
"Em đây là ngang ngược không lý lẽ, nếu như còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ đi mãi mãi không cho em tìm gặp."
Phác Thái Anh bá bạo, Lạp Lệ Sa càng không chịu được bị người ta uy hiếp. Sa yêu, bây giờ đã ra khỏi tầm kiểm soát của cô.
"Thật sao? Nếu như em chết đi, Sa sẽ trở về."
Nếu như lần này mất đi Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh biết cuộc đời của mình cũng sẽ kết thúc, nàng sẽ tự kết thúc đời mình. Quá mệt mỏi, nàng không còn bao nhiêu sức lực để tiếp tục sống. Khổ sở sống quá bốn năm, nàng không muốn tiếp tục nữa. Nàng không còn dũng khí, khi trái tim ngừng đập biết đâu sẽ bớt mệt mỏi.
Suốt 4 năm qua, nàng tự nghĩ vô số lần rằng nàng sẽ không bỏ cuộc, nàng tự nói với bản thân mình rằng "Sẽ trở lại, sẽ tìm được cô ấy." Đến khi tìm được, kết quả lại như thế này, nàng không còn lý do nào để vượt qua.
Phác Thái Anh buông Lạp Lệ Sa ra, sâu sắc thở dài một hơi nhìn mông lung lên trần nhà nhẹ giọng nói. Phác Thái Anh bá đạo đã không còn nữa, chỉ còn lại một Phác Thái Anh vì người mình yêu mà sống.
"Em đang uy hiếp tôi, em cho rằng em uy hiếp tôi có tác dụng sao?" Lạp Lệ Sa nghe Phác Thái Anh nói, tâm đột nhiên căng thẳng, nhưng sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô thỏa hiệp.
"Lệ Sa, em mệt mỏi. Lúc ở Luân Đôn trông thấy phố xá xe cộ ngược xuôi, em đã nghĩ nếu như bây giờ lao ra, có thể sẽ không phải đau lòng nữa; mỗi lần đứng trên sân thượng bao quát thành phố, em luôn cảm thấy thế giới kia không thuộc về em, nếu như mình bước về phía trước một bước có lẽ sẽ sang thế giới khác. Mặc dù chán ghét cuộc sống này như thế nhưng em vẫn chọn ở lại, bởi vì thế giới này có Sa, nếu không có Sa, cuộc sống của em cũng không tồn tại."
Đối với Lạp Lệ Sa, đây là lần đầu tiên hiểu rõ cuộc sống 4 năm qua của Phác Thái Anh, trước đó những chuyện Đường Mạc Dao nói về cuộc sống của Phác Thái Anh lúc ở Luân Đôn đã làm cô xót xa nhiều. Giờ khắc này lại nghe từ miệng của nàng nói ra, Lạp Lệ Sa khóe mắt rưng rưng, bắt đầu chảy xuống. Cô không biết đến hiện tại những gì cô làm có đúng hay không. Cô vẫn cho rằng mình chia tay nàng là đúng, coi ra không phải như vậy.
"Xin lỗi, em cho tôi thời gian suy nghĩ. Tôi không biết nên làm sao yêu em, hiện tại tôi không thể nào chăm sóc cho em, tôi không muốn trở thành gánh nặng của em, em hiểu không?" Lạp Lệ Sa cựa mình ôm lấy thân thể gầy yếu của Phác Thái Anh, mình nên thỏa hiệp đi, nếu không có Phác Thái Anh, mình cũng sẽ không còn hi vọng.
"Sau này em chính là đôi mắt của Sa. Em sẽ chờ mặc kệ bao lâu, sau này em muốn ngủ ở chỗ này. Chúng ta xuống dùng cơm thôi."
Phác Thái Anh đã nghe được Lạp Lệ Sa hứa hẹn liền đứng dậy mở tủ tìm quần áo.
Lạp Lệ Sa còn chưa kịp phản ứng, Phác Thái Anh vừa rồi nói cái gì? Cái gì mà sau này ngủ ở đây?
"Em vừa nói sau này ngủ ở đây?"
"Đúng vậy, em không muốn ngủ một mình. Em giúp Sa mặc quần áo vào, Nhĩ Nhã các nàng chắc đã sớm ăn cơm xong."
Phác Thái Anh cầm quần áo, ôn nhu giúp Lạp Lệ Sa mặc vào. Đây là lần đầu trắng trợn ngắm nhìn thân thể của Lệ Sa, điều này cũng không thể nói mình háo sắc, là do Lệ Sa không tiện nên mình mặc giúp cô ấy, thuận tiện chiếm thêm một chút lợi lộc.
"Em vì sao muốn cùng tôi ngủ, tôi mới không cùng em ngủ đâu."
Lạp Lệ Sa không thèm chấp Phác Thái Anh.
"Sa không ngủ cùng em nhưng em lại muốn ngủ cùng Sa. Nếu như Sa không đồng ý, em lại phải dùng biện pháp mạnh, biện pháp này coi ra cũng rất được nha. Em đi nấu cơm, Sa nghỉ ngơi một lát đi."
Phác Thái Anh ra ngoài, hoàn toàn không thèm quan tâm bộ mặt khó chịu của Lạp Lệ Sa phía sau.
"Phác Thái Anh, tôi cho em biết. Tôi sẽ không đồng ý." Bất kể cô gào to như thế nào vẫn không ai thèm trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top