156

Hai ngày trước Nhị sư huynh mang Nguyệt Nhi ly khai kinh thành, bởi vì cuối cùng hắn đã quyết định cầu hôn. Nhìn thấy hảo sự của hai người đó ngày càng gần, ta thậm chí có cảm giác như mình sắp thành thân lần thứ ba. Trước khi ngủ, ta nói suy nghĩ này với Tấn Ngưng, nàng nghe rồi ngẩn người nói: "Ngươi a, thành hai lần thân đã là phá lệ, thành thân ba lần còn ra sao?"

Ta đè nàng xuống giường, cười nói: "Vậy chúng ta phá lệ một lần nữa, thành thân lần thứ ba đi?"

"Hồ nháo." Tấn Ngưng cũng cười cười, sau đó đưa tay cởi bỏ cột tóc của ta.

"Ta là chân thật." Ta ngồi thẳng dậy, để mái tóc dài của mình tùy ý xõa tung, rồi nhìn nàng thật chăm chú, "Lần thứ ba thành thân của chúng ta chính thức bắt đầu... Nhất bái thiên địa ——" Nói rồi, ta cúi người hôn lên vầng trán nhẵn mịn của nàng.

Người dưới thân bị chọc cười lên khanh khách, nàng ôm lấy eo của ta, để mặc cho ta tác động.

"Bây giờ là, nhị bái cao đường." Ta nhẹ nhàng hôn hôn lên chóp mũi xinh xắn của Tấn Ngưng.

Nàng vẫn như cũ cười không ngừng.

Ta không vội nói ra bốn chữ tiếp theo, ngước mắt nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cười đến cong cong của nàng. Thấy ta như vậy, Tấn Ngưng cũng không cười nữa, nàng im lặng cùng ta bốn mắt nhìn nhau. Ngửi được hương khí mê say trên người quận chúa, ta cảm thấy lòng mình như mềm nhũn ra, tựa như chỉ cần khẽ chạm liền bị hòa tan. Trong lòng bất chợt trào lên một ý niệm: nếu có thể cùng nàng nhìn nhau cả đời như vậy, ta cũng nguyện ý.

Tựa hồ biết được suy nghĩ trong lòng ta, Tấn Ngưng cười khẽ, đưa tay lên xoa xoa mặt, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo mịn màng vuốt ve trên khóe môi ta, ôn nhu hỏi: "...Câu tiếp theo đâu?"

"...Phu thê giao bái." Ách lên giọng nói xong bốn chữ, ta cúi người, nhắm mắt hôn thật sâu lên hai mảnh môi đỏ mọng khiến ta mê luyến cực điểm kia.

Tấn Ngưng cười xoa nhẹ lưng ta, rồi nâng cằm đáp lại nụ hôn đó. Ta cảm thấy toàn thân như nóng bỏng, chỉ là hôn tuyệt đối không thể lấp đầy hư không trong lòng. Tấn Ngưng dường như cũng nóng đến khó nhịn, thân thể của nàng không ngừng giãy giụa, như muốn thoát khỏi trói buộc vô hình.

Cuối cùng không nhịn được nữa, ta buông môi Tấn Ngưng ra, nghiêng đầu cắn lên vành tai mượt mà, vững thanh nói: "Chúng ta bái đường, sau đó..." Ta nén xuống xúc động trong lòng, không nói hết lời ra.

Đầu ngón tay của Tấn Ngưng nhẹ nhàng vỗ về trên vai, thân mình nhỏ xinh của nàng không ngừng run rẩy. Biết rõ kế tiếp sẽ làm gì, nhưng người dưới thân vẫn cười hỏi: "Sau đó làm gì?"

Ta không chút chậm trễ đem đáp án cho nàng: "...Động phòng."

Vừa nói hết, người dưới thân liền thở một hơi thật dài, sau đó không chờ ta phản ứng, nàng có chút vội vàng ngẩng đầu khẽ cắn cắn cổ ta.

"Cẩn thận." Cảm nhận được dục vọng của nàng, ta bám víu lấy chút lý trí còn lại cười nói, "Đừng quên... Vạt áo của ta không kéo cao được."

Tấn Ngưng ngẩn người, sau đó cũng cười lên, rồi bực mình nói: "Ta mặc kệ." Rồi giống như là thị uy, nghiêng đầu dùng sức cắn lên cằm ta. Hưởng thụ lấy tàn bạo ngẫu nhiên của nàng, ta tùy ý cho tiểu thú này mãnh liệt gặm nhấm thân người mình, chỉ đứng thẳng người, thuần thục lột xuống vạt áo cả hai.

Thế giới chỉ còn lại hai linh hồn quấn quanh một chỗ.

Sau khi dục vọng được phóng thích, chúng ta nằm nghiêng đối mặt nhau. Ôm lấy eo nhỏ của nàng, ta cuộn tròn nằm ở trước ngực Tấn Ngưng, ngậm lấy hoa nhị của nàng trong miệng không chịu buông ra, giống như một nhi đồng bướng bỉnh, không muốn bỏ đi con rối trong lòng. Tấn Ngưng cũng dung túng cho ta tùy ý làm bậy, chỉ ôn nhu vuốt ve mái tóc dài hỗn độn của ta.

"Nhược Hề." Tấn Ngưng đột nhiên nhẹ giọng nói, "Vừa nãy, ta nghe được tiếng tim đập của ngươi."

Ta yên lặng, chờ đợi nàng nói tiếp.

"Giống như là đánh trống." Nàng nói rồi cười một chút, "Tiếng tim đập của chúng ta đều thực lớn, giống như... Sấm nổ vậy."

Vừa như đánh trống vừa như sấm nổ, ta buông ra hoa nhị trong miệng, không nén được cười nói: "Ta cũng nghe một chút." Sau đó nghiêng đầu, dán lỗ tai lên vị trí trái tim nàng.

"Thế nào?" Tấn Ngưng cười hỏi, "Nghe được không?"

"Không nghe được." Ta nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nàng.

Tấn Ngưng cúi đầu, nhìn ta nằm trong lòng nét mặt thành thật, khóe miệng cười sủng nịch, ôn nhu nói: "Sao biết được, vừa nãy ta rõ ràng nghe thấy."

"Có lẽ là phải giống như rồi mới nghe thấy được." Ta tựa như vừa phát hiện ra tân đại lục, nóng lòng muốn thử xem sao, "Không bằng, chúng ta lại đến một lần, xem có thể nghe được hay không..." Nói rồi, ta nghiêng người đặt lên trên thân thể mềm mại của Tấn Ngưng.

Người dưới thân bị ta chọc lại cười rộ lên, nàng đưa tay nhéo nhéo mũi ta, sẳng giọng: "Ngươi vô lại."

"Như thế nào vô lại." Ta nghiêm túc giải thích, "Nếu Ngưng nhi nghe được, vậy nhất định là có, ta cũng muốn nghe tiếng tim đập của chúng ta."

Nàng cười không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng xem ta hồ nháo thế nào.

"Nguy rồi..." Vừa định hành động, ta cau mày, tiếc nuối nói, "Ngày mai ta phải đi hái thuốc... Nếu dậy không nổi phải làm sao đây?" Sau đó thở dài, cố gắng thổi tắt dục hỏa trong lòng, ngoan ngoãn nghiêng người nằm lại bên cạnh Tấn Ngưng.

"Hái thuốc?" Nàng lặng đi một chút.

"Ân." Ta gật gật đầu, bất đắc dĩ nói, "Thật là làm hỏng hảo sự của chúng ta."

"Đừng hồ nháo." Tấn Ngưng cười nhéo eo của ta, nhẹ nói, "Ngủ đi, bằng không sáng mai ngươi thật sự không đứng dậy nổi."

"Vậy ngày mai ngươi chờ ta về." Ta không buông tha nói, "Lúc trời tối, ta nhất định phải nghe một chút tiếng tim đập vừa giống đánh trống vừa giống sấm nổ kia."

Tấn Ngưng cười cười, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, không nói gì nữa.

Nhưng sáng hôm sau khi tỉnh lại, trên giường chỉ còn có một mình ta.

Khi nhìn thấy vị trí bên cạnh trống trơn, ta chỉ ngẩn người một chút, rồi nghĩ rằng nàng chỉ là đi làm việc của mình mà thôi. Ta gãi đầu, vội vã đứng lên rửa mặt, muốn tranh thủ thời gian mau chóng lên đường. Đến khi đã chuẩn bị xong hết thảy, ta vẫn chưa thấy bóng dáng Tấn Ngưng. Đi xung quanh tìm trong một lát, lại phát hiện nàng chẳng hề trong phủ, hỏi thăm qua mấy người, lại chẳng ai nhìn thấy nàng đâu, chỉ nói có lẽ đã đi ra ngoài. Tốt xấu gì cũng nên tiễn ta chứ... Cứ âm thầm oán hận như vậy, ta đeo chiếc sọt lên lưng, đi đến chiếc xe ngựa đã chuẩn bị từ sớm ngoài quận mã phủ.

Vừa vén rèm lên, ta thế nhưng thấy được người mà mình tìm kiếm nửa ngày. Nàng đang mặc một bộ trường bào tố sắc, ngồi trong xe ngựa lẳng lặng chờ ta.

Ta không khỏi kinh ngạc: "Ngưng nhi, ngươi... Tại sao ngươi lại ở đây?"

"Sao nào?" Tấn Ngưng cười hai mắt cong cong, "Không phải đi hái thuốc sao?" Ngữ khí giảo hoạt đó khiến người ta không cách nào chống cự, nàng dường như rất thích thú khi thấy vẻ kinh ngạc trên mặt ta.

"Tối nay ta sẽ rất nhanh trở về." Thở dài một hơi, ta đặt chiếc sọt vào trong xe, khuyên nhủ nàng, "Đường đi xóc nảy, ngươi ở trong phủ chờ ta trở về..."

"Ngươi đã đáp ứng dẫn ta cùng đi." Nàng bĩu môi, giọng nũng nịu ít thấy nói, "Nguyệt Nhi cũng đã đi rồi, ngươi cam tâm để ta một mình ở lại trong phủ sao?"

Nhìn bộ dáng Tấn Ngưng ủy khuất cau chặt lông mày, ta bất đắc dĩ cười nói: "Đương nhiên không nỡ, vậy... Để ta gọi nhóm người A Hổ cùng đi, cũng tốt để giúp đỡ nhau trên đường."

"Không cần!" Tấn Ngưng nhanh chóng kéo tay ta lại, buồn bực nói, "Chỉ có chúng ta là tốt rồi, không cần dẫn theo người khác."

"Này..." Ta thở dài, cuối cùng chỉ có thể nghe theo ý nàng.

Bình thường ta luôn dẫn theo xa phu cùng đi hái thuốc, nhưng trước đó không lâu, ta bắt đầu thử tự mình làm xa phu. Đến bây giờ đã quen một mình đánh xe lên núi hái thuốc, cảm giác như vậy thoải mái hơn.

"Nhược Hề." Vừa ra ngoại thành không lâu, Tấn Ngưng đã nhô đầu từ trong xe ra nói, "Một người ở trong này buồn quá, ta muốn ngươi vào cùng ta."

Ta sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Quận chúa đại nhân, ta đang là đánh xe a, làm sao vào trong cùng ngươi được?"

"Vậy ta ngồi bên cạnh ngươi." Nàng cười nói, ngay sau đó xách mép váy lên muốn ngồi xuống ở bên cạnh ta.

"Đừng." Ta vội ngăn cản, "Ngưng nhi, bên ngoài gió lớn, đối với thân mình ngươi không tốt."

"Ngươi có thể phơi gió, tại sao ta không thể?" Nàng cau mày, rầu rĩ nói.

Ta tận tình giải thích: "Ngươi cùng ta bất đồng..."

"Không có gì bất đồng." Nàng hoàn toàn không để ý tới lời ta khuyên nhủ, nói, "Chúng ta đều giống nhau." Sau đó ngoan cường ngồi xuống.

"Ngươi a..." Ta thở dài, chỉ có thể kéo chặt dây cương để không cho ngựa chạy quá nhanh, tránh cho thật sự thổi Tấn Ngưng thành bệnh.

Lúc mới đầu, Tấn Ngưng không nói gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, quay đầu nhìn ngắm cảnh hai bên đường tựa như đứa trẻ.

"Quận chúa đại nhân thích như vậy sao." Ta không nén được trêu chọc nàng, "Đây là lần đầu ngài ngồi xe ngựa?"

"Là lần đầu tiên ta ngồi ở ngoài thùng xe." Nàng cười cải chính, "Không nghĩ tới, ngồi ở đây chơi tốt như vậy."

Tấn Ngưng vốn không được phép ngồi ở vị trí xa phu, bởi như vậy sẽ tổn hại tới thân phận quận chúa của nàng. Mà lúc này, chỉ bởi vì nàng tùy hứng, cùng với sự phóng túng của ta, cho nên không sao cả. Thế nhưng quận chúa đại nhân lại chẳng chịu an phận, rất nhanh nàng đã đem lực chú ý từ phong cảnh duyên dáng đến người của ta, cứ một chốc lại xoa mặt ta, một chốc lại kéo ống tay áo của ta chơi đùa. Bây giờ thì đang đòi cướp lấy dây cương ngựa, nói muốn thử một lần cảm giác được đánh xe.

"Đừng nháo." Lần này ta không thể dung túng nàng, nghiêm túc nói, "Cái này rất nguy hiểm, không phải để chơi."

"Ngươi dạy ta vẫn không được sao." Tấn Ngưng cười dựa sát vào ta, bắt đầu nị thanh làm nũng, "Phu quân, dạy dạy ta đi." Dù nói như vậy, nhưng bàn tay ngọc của nàng vẫn nắm chặt lấy dây cương không chịu buông ra.

Không lay chuyển được Tấn Ngưng hôm nay luôn làm nũng, ta chỉ có thể bất đắc dĩ dạy nàng ít cách điều khiển cơ bản, nhưng vẫn không thể buông cương để tùy ý nàng đi, nếu không cả hai có thể gặp chuyện bất cứ lúc nào. Quả nhiên, quận chúa đại nhân chỉ là ham thích nhất thời, một lát sau dường như thấy không còn gì mới, nàng không giành lấy cương ngựa nữa, chỉ nghiêng đầu gối lên vai ta, lại một lần nữa đem lực chú ý chuyển tới phong cảnh bên đường.

Không cần phải nói điều gì, chỉ cần ngồi yên lặng bên nhau cũng là vui vẻ. Nguyên lai, có Tấn Ngưng cùng đi hái thuốc, là một việc hạnh phúc thế này.

"Ngưng nhi." Ta không nén được mở miệng hỏi, "Ngươi có biết... Vì sao Nhị sư huynh luôn không dám cưới Nguyệt Nhi không?"

Tấn Ngưng xoay đầu lại nhìn nhìn ta, sau đó lần nữa cúi đầu trở về tư thế cũ, dường như biết rằng ta sẽ nói cho nàng đáp án, chỉ hỏi lại: "Vì sao?"

"Nhị sư huynh nói..." Ta cười cười, "Hắn cảm thấy mình chưa đủ cường đại."

"Chưa đủ cường đại?" Tấn Ngưng lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta.

Ta nói: "Hắn cảm thấy mình chưa đủ khả năng bảo hộ Nguyệt Nhi, cho nên... Muốn trở nên cường đại hơn mới cưới Nguyệt Nhi làm vợ."

"Như vậy a." Tấn Ngưng gật gật đầu, không nói gì nữa.

"Ngưng nhi." Ta vừa kéo cương ngựa khống chế hướng đi, vừa hỏi, "Ngươi cảm thấy... Ta đủ cường đại không?"

"Ngươi?" Tấn Ngưng quay đầu lại, nàng nhìn ta, một lúc lâu mới nói, "Ân... Ngươi một chút bản lĩnh võ thuật cũng không có, y thuật thì tạm được đi, trừ bỏ mấy cái đó thì chẳng tinh thông gì khác... Nói vậy, ngươi thật là không hề cường đại."

Không nghĩ tới Tấn Ngưng sẽ thẳng thắn như vậy, dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng ta vẫn có chút tổn thương, cảm giác tự ti ở sâu trong lòng lại lần nữa trỗi dậy.

"Sao thế?" Thấy ta đột nhiên trầm lặng, Tấn Ngưng ôm lấy eo ta, cười nói bên tai, "Giận sao?"

"Không có." Ta thở dài, nói, "Ta cũng hiểu được... Mình cứ mãi như vậy là không được, phải hảo hảo đi tu luyện thôi."

"Không được." Tấn Ngưng lại đột nhiên nói.

"A?" Ta sửng sốt.

"Ta thích ngươi như bây giờ." Nàng nói rồi, vòng tay qua lưng ta siết chặt, "Ta không muốn ngươi trở nên cường đại, ta chỉ muốn ngươi cứ thường thường phàm phàm như vậy, ở bên cạnh ta là tốt rồi."

Ta không nén được cười cười, sau đó lại thở dài một hơi: "Chính là... Nếu có nguy hiểm gì, ta không bảo vệ được ngươi."

"Ai nói." Nàng nghiêm túc nói, "Từ trước đến giờ, những ngày có ngươi bồi bên cạnh ta, ta bị thương tổn gì sao?"

Ta nghĩ nghĩ, dường như đúng là không có... Ta không biết phải nói điều gì.

"Chỉ có những ngày ngươi không ở bên cạnh ta, ta mới sống không bằng chết." Nàng lại rầu rĩ nói.

Nghe những lời ủy khuất nàng nói, ta áy náy quay đầu, hôn hôn lên khóe mắt nàng bày tỏ xin lỗi.

"Nếu ngươi trở nên cường đại rồi, ta mới là không an lòng." Nàng lại nói, "Như Tư Đồ cô nương già như vậy còn dùng khinh công bay tới bay lui, còn muốn đi trêu chọc cô nương nhà người khác?"

Ta bất đắc dĩ cười cười.

"Nếu ngươi còn lo lắng mình không đủ cường đại, không bảo hộ được ta..." Tấn Ngưng cũng cười theo ta, rồi đến sát gần ôn nhu nói bên tai, "Vậy ta cho ngươi biết... Ta cảm thấy, trên thế gian này không ai có thể bảo hộ được ta, trừ Thành Nhược Hề ngươi."

Nghe xong những lời Tấn Ngưng nói, trong lòng ta không khỏi ấm áp, nhưng vẫn không nhịn được trêu chọc nàng: "Ta phát giác, gần đây công phu nói lời ngon tiếng ngọt của ngươi... Đã đạt đến tôi luyện thành tài."

Nàng xấu hổ đỏ mặt, chỉ nhẹ giọng nói: "Còn không phải học theo ngươi."

Ta cười cười, không nén được vươn tay ra ôm nàng vào lòng.

"Cẩn thận một chút...Vừa nãy ngươi còn nói, không được phân tâm đấy." Cho dù miệng nói như vậy, nhưng thân thể nàng vẫn tùy ý dựa vào lòng ta.

"Sợ cái gì." Ta không quan tâm bĩu môi, làm bộ như không chút nào để ý, "Kỹ thuật đánh xe của ta ngang bằng cùng với công phu nói lời ngon tiếng ngọt của ngươi, cũng sớm tu luyện thành tài rồi, một tay vẫn có thể để ngựa chạy vững vàng."

Tấn Ngưng khinh thường "Hừ" một tiếng, sau đó yên lặng tựa vào lòng ta, không nói thêm điều gì.

Nguyên lai, nàng chỉ cần ta thường thường phàm phàm đứng bên cạnh nàng là đủ.

Cuối cùng đến được chân núi, ta giao xe ngựa cho một quán trà bên đường, rồi giống như trước công đạo chưởng quầy trông coi tốt xe ngựa cho ta, sau đó dẫn Tấn Ngưng hướng lên núi. Ta lo lắng Tấn Ngưng sẽ oán hận vì không có xe ngựa để ngồi, nhưng nét mặt nàng lại thực hưng phấn, không có đến nửa điểm buồn bực, chỉ tùy ý để ta nắm tay nàng từng bước tiến về phía trước. Ta đem đặc thù của một vài thảo dược nói cho Tấn Ngưng, rồi chúng ta cùng liên tục nhìn quanh bốn phía, vừa đi đường vừa hái dược thảo bỏ vào trong sọt.

Rất nhanh, chỉ còn vài bước đường nữa là chúng ta đến đỉnh núi. Nhìn Tấn Ngưng ở bên cạnh mệt tới thở phì phò, ta đau lòng muốn cõng nàng lên lưng đi tới đỉnh.

"Ta muốn tự mình đi." Nàng buồn bực nói, cho dù đầu đã đổ đầy mồ hôi.

Ta thở dài, giúp nàng lau đi mồ hôi như mưa trên mặt, rồi bất đắc dĩ nắm tay nàng tiếp tục tiến lên. Cuối cùng đến được đỉnh núi, từng cơn gió mát lạnh phả lên trên mặt, để cho ta cùng Tấn Ngưng đều không nén được khoai khoái mà thở thật dài. Ta nắm tay nàng, ngồi xuống một khoảng đất trống, sau đó mời nàng nhìn vào một nơi không xa.

"Đây là..." Nàng trừng lớn hai mắt, hoàn toàn quên hết mệt nhọc trên người, giống như một tiểu hài tử hô lên, "Đẹp quá! Đây là đâu vậy?"

Nơi mà ta chỉ cho Tấn Ngưng xem, cũng chính là phong cảnh núi rừng —— Thung lũng xa xôi, sương khói lượn lờ, hết thảy đều giống như cảnh tượng chúng ta đã từng thấy ở miếu Quan Âm, nhưng lại càng khiến người ta mê muội. Có lẽ bởi vì nơi đây rất cao, làm cảnh sắc xa xa lại càng nhỏ bé thần kỳ. Hoặc bởi nơi này chỉ có hai chúng ta, có thể một mình thưởng thức cảnh đẹp như vậy không khỏi có chút cảm giác thỏa mãn.

Ta đứng sau Tấn Ngưng, nhìn nàng hoàn toàn không chút để ý hình tượng quận chúa, nhảy nhót vui thích giống như nhi đồng, cảm giác hạnh phúc trong lòng lại càng nhân lên.

"Ra là tới đây đẹp như vậy." Tấn Ngưng nhìn cảnh sắc dưới chân núi, rồi oán trách nói, "Vì sao ngươi không sớm dẫn ta tới đây, thiệt là."

"Còn không phải sợ ngươi vất vả sao." Ta thở dài.

Nàng tới gần nắm lấy tay ta, không nói thêm gì nữa.

Chờ đến khi nàng ngắm đủ rồi, ta mới kéo nàng đến một bên ngồi xuống, cười nói: "Có đói bụng không, ta có đem theo chút bánh." Nói rồi, không khỏi thở dài, "Nếu tối qua ngươi nói cho ta biết cũng muốn đi cùng, ta đã làm ít hoa quế cao cho ngươi, bây giờ chỉ có thể ăn tạm."

"Chỉ có ít như vậy?" Tấn Ngưng nhìn mấy khối bánh trong hộp, không khỏi há miệng kinh ngạc.

"Mỗi lần tới đây, ta ăn gì cũng không nhiều." Ta cười gắp một khối bánh đưa tới bên miệng nàng, "Ngươi ăn đi, ta không đói bụng."

"Ngươi nghĩ rằng ta đi cùng ngươi mà hai tay trống trơn sao?" Tấn Ngưng lại mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ thần bí.

Ta không khỏi sửng sốt, từ lúc bắt đầu, quả thật là nàng hai tay trống trơn a.

"A!" Tấn Ngưng bỗng nhiên kiều hô một tiếng, rồi sau đó vẻ mặt buồn bực nhìn ta, nói, "Nguy rồi! Ta quên bánh táo đỏ sáng nay làm cho ngươi ở trên xe ngựa!"

Sau một lúc lâu sửng sốt, ta không nén được cười lên.

"Cười gì chứ." Nàng vươn tay hung hăng nhéo cánh tay ta, nói, "Không cho cười!"

"Vừa nãy ai còn nói mình không phải hai tay trống trơn nhỉ?" Ta không nhịn được tiếp tục chọc nàng.

Tấn Ngưng tiếp tục tàn nhẫn đánh ta, sau đó buồn bực nói: "Vậy, vậy... Ta xuống dưới mang lên?" Nói rồi, thậm chí thật sự đứng dậy định xuống núi.

"Ngưng nhi, đừng vậy." Ta kéo nàng trở lại, cười nói, "Bánh mà ngươi làm, lúc trở về chúng ta sẽ ăn, bây giờ trước tiên ngươi nếm thử ta làm, xem có hợp khẩu vị ngươi không."

Nàng mặt đen lên không nói lời nào, đợi đến khi ta dỗ dành hơn nửa ngày, nàng mới miễn cường ăn vài miếng, và cho ra kết luận là, mặc dù ăn không tệ, nhưng không thể ngon bằng bánh táo đỏ nàng làm. Ta chỉ có thể chiều theo ý nàng, liên tục gật đầu đồng ý. Sau đó Tấn Ngưng nói rằng nàng mệt, muốn được ngủ. Ta cười nói nàng ăn no liền ngủ, giống hệt như heo. Nhưng nàng lại chẳng hề để ý, cứ thế giải khai búi tóc, để mái tóc dài tùy ý xõa thẳng, sau đó gối đầu lên bắp đùi ta, nằm ở trên cỏ. Bởi vì nơi này vốn không có người, nên ta để nàng tự do.

Cúi đầu, ta ôn nhu nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc dài của nàng giống như tối qua.

Tấn Ngưng để mặc cho ta tác động, đôi mắt của nàng khép hờ, không hề chớp nhìn lên bầu trời xanh thẳm trên đầu.

"Nhược Hề." Nàng đột nhiên nhẹ giọng nói, "Ta cảm thấy... Bây giờ mình thật vui vẻ."

"Thật sự?" Ta cười cười.

Nàng gật gật đầu, nghiêm túc nói: "So với thần tiên còn vui hơn."

Ta trêu chọc nói: "Ngươi lại chưa từng làm thần tiên."

Ngay trước khi nàng tức giận muốn mở miệng cất lời, ta đã vội vàng cúi xuống hôn nàng.

Đúng vậy —— Chỉ cần là cùng một chỗ, so với thần tiên còn khoái lạc hơn.

Chỉ có hai người chúng ta ở trên đỉnh núi, đầu Tấn Ngưng gối lên chân ta, tay nàng nắm chặt tay ta, cùng với tiếng chim hót ở không xa truyền đến. Sợ người đang ngủ trong lòng bị lạnh, ta cởi ngoại bào nhẹ nhàng phủ trên người nàng. Những ngày qua, thân thể của Tấn Ngưng càng ngày càng tốt, không còn là ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng như trước đây. Nhìn khuôn mặt lặng yên ngủ đấy, ta không khỏi thở dài thật sâu. Nếu chúng ta không quen biết nhau, nếu chúng ta không hề yêu nhau, nếu chúng ta không kiên trì đến bây giờ, thì dù có khoái hoạt thế nào, nhất định cũng sẽ chẳng thể hạnh phúc như lúc này. Muốn đưa tay ra vuốt ve lên hai má mịn màng của Tấn Ngưng, nhưng lại sợ làm nàng thức giấc, nên đành nén xuống xúc động trong lòng.

Đưa mắt nhìn về nơi núi rừng xa thẳm, ta lẳng lặng hưởng thụ lấy giờ phút tuyệt vời này.

Đột nhiên, trong cánh rừng đối diện xuất hiện một bóng hình đỏ tươi.

Nếu không phải nàng luôn dùng cách này xuất hiện trước mặt ta, nếu không phải trong lòng ta vẫn đang lo lắng cho nàng, ta sẽ không cho rằng đó là ——Tư Đồ Ức!

Bóng hình đỏ tươi đó giống như thoáng hiện, ở sâu trong cánh rừng đối diện, rồi cực kỳ nhanh lại nhảy vọt lên trạc cây, sau đó, một thân ảnh màu trắng lại xuất hiện sau bóng hình đỏ tươi đó, giống như đang đuổi sát theo nàng.

Không biết chuyện gì đang diễn ra, ta không khỏi đứng thẳng thân mình, muốn được thấy rõ hơn mọi việc.

"Nhược Hề?" Người trong lòng dường như bị động tác của ta đánh thức, nỉ non gọi lên.

Ta vội cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ta đánh thức ngươi?"

Nàng lắc đầu, rồi quay tới ôm lấy eo ta, từ từ nhắm hai mắt hỏi: "Sao vậy, ngươi vừa mới giật mình."

"Ta..." Không biết nên giải thích thế nào, ta ngẩng đầu nhìn vào cánh rừng hoàn toàn yên tĩnh đối diện. Chiếc bóng đỏ tươi làm ta kinh hãi đã sớm không thấy, thân ảnh màu trắng đuổi sát theo nàng cũng biến mất vô tung.

"Bên kia có cái gì sao?" Tấn Ngưng mở mắt nhìn thấy dáng điệu này của ta, nàng cũng xoay người nhìn về cánh rừng đối diện.

Không biết mình có nên nói điều nhìn thấy cho Tấn Ngưng, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng ta nói: "Không có... Không có gì cả."

"Thật sự?" Tấn Ngưng nhíu mày nhìn ta trong một lát, thấy ta không có ý tứ gì đáp lại, nàng cũng không truy cứu thêm, chỉ muốn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

"Ta hình như..." Vẫn là không nhịn được, ta quyết định đem cảnh tượng vừa thấy nói cho nàng, "Ta hình như thấy được... Tư Đồ Ức."

Tấn Ngưng mở mắt ra, nghi hoặc nhìn ta.

"Thật sự." Sợ nàng không tin, ta vội giải thích, "Nàng nhảy lên ngày xuống ở cánh rừng đối diện, phía sau còn có một người đi theo, sau đó... Không thấy tăm hơi." Nói xong, ngay cả ta cũng cảm thấy lời nói của mình không tin nổi —— Cái gì gọi là nhảy lên nhảy xuống trong rừng, Tư Đồ Ức là khỉ sao?

"Nhược Hề." Tấn Ngưng không còn tiếp tục nhìn về phía rừng cây kia nữa, chỉ nhìn chằm chằm ta nói, "Ngươi..."

"Ta không có lừa ngươi." Không đợi nàng nói hết, ta lại cố chấp bổ sung.

"Ta biết." Nàng thở dài, nắm tay ta thật chặt, "Không phải là ảo giác, cũng không phải nhìn lầm, ngươi nhìn thấy chính là Tư Đồ cô nương... Đúng không?"

Ta vốn định gật đầu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của nàng dần dần trầm xuống, ta dường như ý thức được gì, vì vậy liền lắc đầu nói: "...Có lẽ ...Thật là nhìn lầm rồi."

Trên đời này đâu phải chỉ có Tư Đồ Ức thích mặc áo bào màu đỏ, hơn nữa, cho dù là Tư Đồ Ức thì cùng ta có quan hệ gì? Mà ta có thể làm gì chứ?

"Kỳ thật..." Người trong lòng cụp đôi mắt xuống, giống như đang suy nghĩ điều gì, sau đó trầm giọng nói, "Vào ngày mà chúng ta thành thân... Sau lúc ngươi vào phòng cũng nói với ta, ngươi nhìn thấy Tư Đồ cô nương."

"Cái gì?" Ta sửng sốt.

Thành thân? Lần thứ hai thành thân? Ta nhìn thấy Tư Đồ Ức? Gắng sức vơ vét hết mọi dấu vết còn lại trong đầu, nhưng ta vẫn không tìm ra được manh mối.

"Lúc ấy ngươi uống rất say, nhưng... Ngày đó là ngày chúng ta thành thân, ta không muốn nghe từ miệng ngươi nói ra tên người khác." Đôi mắt nàng vẫn cụp xuống như trước, chậm rãi nói, "Cho nên, ta không để ý đến lời của ngươi... Có lẽ, ngươi thật sự thấy được Tư Đồ cô nương cũng không chừng." Nói rồi, nàng đưa mắt lên cùng ta bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ như đang cố gắng tìm tòi lấy điều gì đó trong ánh mắt ta.

Không biết vì sao, ta đột nhiên nhớ lại nhưng lời mà nàng nói ở trong hẻm nhỏ khi chúng ta rời khỏi Hương Duyên Các.

"Quên đi." Ta cười cười, nâng tay lên xoa mặt của nàng, "Vô luận là có nhìn thấy Tư Đồ Ức hay không... Thì sao chứ?"

Tấn Ngưng dường như không hiểu điều ta đang nói, nàng chỉ lẳng lặng nhìn ta.

Ta nói tiếp: "Tư Đồ Ức có cuộc sống của Tư Đồ Ức, chúng ta có cuộc sống của chúng ta... Vô luận là như thế nào, ngươi mới là người để cho ta ngày đêm lo lắng. Còn Tư Đồ Ức, ta thật sự coi nàng là bằng hữu, nên mới có thể lo lắng an nguy của nàng..."

"Ta biết." Tấn Ngưng cười cười, sau đó lại thở dài thật sâu, "Nhưng... Ta cũng biết, Tư Đồ cô nương đích thực thích ngươi."

Ta sửng sốt, không biết nên nói điều gì.

Tấn Ngưng tiếp tục nói, nhưng cũng giống như đang thì thầm: "Không biết, Tư Đồ cô nương khi nào thì... Mới có thể tìm được một người cũng yêu nàng đây?"

"Sẽ tìm được." Ta đưa tay vỗ về trên tóc Tấn Ngưng, "Nhất định sẽ."

Người trong lòng cười cười, sau đó lại chuyển đầu, đưa mặt đến sát bụng ta, rầu rĩ nói: "Ta còn muốn ngủ thêm một lát."

"Ngủ đi." Ta nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng.

Vô luận là vừa nãy có phải là Tư Đồ Ức hay không, cũng không quan trọng nữa —— Bởi vì ta chỉ cần hảo hảo lo lắng cho người này là được.

Khi chúng ta xuống núi, trời đã gần hoàng hôn. Tấn Ngưng lại làm nũng hệt như tiểu hài tử, muốn ta cõng nàng đi.

"Vừa nãy còn khoe sức mà." Ta cố ý làm khó dễ nàng, "Tự mình xuống núi đi thôi."

Tấn Ngưng không nói lời nào, chỉ trầm mặt xuống đứng nguyên bất động, chờ ta tự mình đi chịu đòn nhận tội.

"Lên đi." Ta lập tức ngồi xổm xuống trước nàng, đợi quận chúa đại nhân tha thứ.

Tấn Ngưng giơ chân lên, nhẹ nhàng đá vào mông ta một chút, sau đó mới buồn bực thuyết: "Cho ngươi chọc ta, đá chết ngươi", rồi mới căm giận nằm úp sấp lên lưng ta. Không thể đấu lại được nàng, ta chỉ cười cõng nàng xuống núi. Tấn Ngưng cũng không làm khó khăn ta nữa, nàng im lặng ôm lấy cổ ta.

"Nhược Hề." Khi gần đến giữa sườn núi, Tấn Ngưng đột nhiên nhẹ nói, "Ngươi nhìn trời kìa, đẹp quá."

Ta ngẩng đầu, nhìn lên ánh tà dương xinh đẹp.

"Không đẹp bằng ngươi." Ta nắm bắt lấy thời cơ, miệng lưỡi trơn tru nói.

"Sau này mỗi lần ngươi đi hái thuốc đều phải đưa ta đi theo." Tấn Ngưng không để ý tới lời ta nói, chỉ ra lệnh, "Không được bỏ lại ta một mình chờ trong phủ nữa."

"Chắc chắn." Ta cười cười, rồi dùng ngữ khí vội vàng nói, "Quận chúa đại nhân, chúng ta phải mau chóng về nhà."

"Tại sao?" Tấn Ngưng nghi hoặc hỏi.

Ta nói: "Ta muốn trở về nghe tiếng tim đập của ngươi."

Sau một lúc lâu, người phía sau mới hiểu được, nàng không nói hai lời liền hung hăng vặn lỗ tai ta, thẳng cho đến lúc ta xin tha mạng mới bằng lòng buông tay.


Dưới trời chiều xinh đẹp mỹ lệ, cõng trên lưng Tấn Ngưng và sọt thuốc, chúng ta về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top