Chương 30
Tác phẩm: Vãn Triều - chương 30
Tác giả: Thất Tiểu Hoàng Thúc
Tổ gõ: AlexGreen95, Phyhills, Miaisgorgeous
_______
"Con," Hồ tổng ngẩng đầu, gọi cô con gái lớn ngồi đối diện, "Con thích cái anh diễn viên kia đúng không? Chu gì đó, con cứ gọi ấy, bảo cô Triều mời đi."
Hồ tổng giơ một ngón tay: "Ba cho con đóng vai quần chúng, con muốn ai lồng tiếng cho con? Người lồng tiếng cho Vương phi xuyên không, hay là nữ thần Thanh gì đó?"
"Thanh Hạc," Tiểu Đàm lên tiếng, "Chị Triều lồng tiếng đấy."
"Lú rồi lú rồi," Hồ tổng vừa cười vừa tự trách, "Tiểu Triều này, phim của cô nổi thật đấy, mẹ tôi, hơn 70 tuổi," rồi giơ hai ngón tay, "vẫn thích nhân vật của cô."
Ngón trỏ chỉ về phía Triều Tân, trên mặt là nụ cười tán thưởng.
Hướng Vãn thở phào.
"Lại đây, lại đây con gái," Hồ tổng vẫy tay gọi con gái lớn, "Con qua mời cô Triều một ly, sau này con mà nổi tiếng, cô Triều cũng sẽ là người lồng tiếng ruột của con."
Cô bé không nhúc nhích: "Con có biết diễn đâu."
Anh vợ lên tiếng với giọng địa phương: "Giờ ai cần biết diễn xuất nữa, thấy người ta toàn đếm số là nhiều, nếu ai cũng biết diễn thì cần gì đến diễn viên lồng tiếng?"
"Vậy hả? Đếm số một hai ba bốn năm?" Rồi quay sang nói với em gái mình.
"Phải học thuộc lòng chứ, nếu cứ toàn đếm số một hai ba bốn năm, thế thì bị phát hiện mất? Cô Triều." Dì Chu vừa bế con vừa đút cơm, nghiêng người về phía Triều Tân.
"Thật không? Diễn viên giờ toàn không học thoại sao?" Dì Chu tò mò, chớp chớp mắt nhìn Triều Tân.
"Không, họ vẫn phải học thuộc." Triều Tân đáp.
Đầu lưỡi cô cọ vào vòm miệng.
Cậu em vợ châm điếu thuốc, nheo mắt rít một hơi: "Thế mấy cô ngày nào cũng phải yểm bùa cho họ để khỏi cần học à? Nếu họ biết diễn hết rồi, thì cần gì đến mấy cô nữa?"
Cậu ta thấy mình hài hước, vừa nói vừa cười rung cả vai.
"Yểm bùa? Cậu mới là đứa cần đi yểm bùa đấy." Anh vợ nói.
Tiểu Đàm cũng cười hùa theo.
Triều Tân vuốt tóc, im lặng.
Hướng Vãn không nói gì. Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, cô chuẩn bị tinh thần để cản rượu, chứ không phải để đối phó với những câu hỏi kiểu này.
Nhất là, cô bỗng nhớ đến lần đầu tiên mình tham gia offline.
Cảm giác bất lực và yếu đuối. Chỉ là lúc đó là trên sân khấu, còn bây giờ là trên bàn rượu.
"Cô Triều ít nói nhỉ." Dì Chu liếc nhìn cô, rồi cười nói với Hồ tổng, "Cứ tưởng diễn viên lồng tiếng hoạt bát lắm?"
"Diễn viên lồng tiếng sao phải hoạt bát?" Hướng Vãn dịu dàng hỏi.
Dì Chu lúc này mới nhìn sang cô. Cô gái này từ lúc vào phòng đến giờ hầu như không nói gì, giờ cất tiếng, mới thấy giọng cô êm ái như sương khói, thanh tao như tuyết trắng.
Không khí ồn ào trong phòng như lắng xuống.
Dì Chu rụt cổ, chữa cháy: "Nhưng mà ít ra cũng phải nói năng lưu loát chứ, mấy cô có luyện tập đọc vặn lưỡi các thứ không?"
"Có ạ." Hướng Vãn đáp.
"Cô có thể biểu diễn cho chúng tôi xem được không? Em trai này thích nghe đọc vặn lưỡi lắm, phải không con?" Dì Chu vừa bế con trai lên vừa dỗ.
Cậu bé cười khanh khách, bi bô: "Đọc... đọc vặn lư... lưỡi!"
"Đọc vặn lưỡi." Dì Chu sửa lời.
Cậu bé cố gắng bắt chước.
"Ủa, đọc vặn lưỡi gì tầm này," chắc do chơi với trẻ con nhiều quá nên cũng trẻ trâu theo. Cậu em vợ vừa chê xong, bỗng mắt sáng lên, đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, khẽ ấn xuống: "Cô Triều lồng tiếng cho nữ thần gì đó mà? Năm nào cũng chiếu, giọng cô nổi tiếng lắm, nhiều người bắt chước theo."
"Cô Triều dùng giọng nữ thần đó nói chuyện với chúng tôi được không?" Cậu ta hào hứng vừa nói vừa vuốt ve dây đồng hồ.
"Không tiện." Triều Tân nói.
"Trời đất, nói chuyện thôi mà, có gì mà không tiện, biểu diễn thôi. Mình hợp tác, cũng phải xem tài năng chứ, phải không anh Hồ?" Dì Chu thấy cô không biết điều, nhíu mày, giọng cũng lớn hơn.
Hướng Vãn nhìn chị, tay vẫn đặt hờ trên đôi đũa, nhưng vành tai đã dần ửng đỏ.
Thấy chị không muốn nói, Hướng Vãn nhíu mày, giải thích: "Đó là công việc của chúng tôi, cần có môi trường và cảm xúc phù hợp."
"Thế ra, bình thường nói một, hai câu cũng không được luôn à?" Anh vợ không tin, "Tôi xem mấy cô lên chương trình truyền hình, người dẫn chương trình bảo sao thì làm vậy, có cần môi trường gì đâu."
Anh vợ nghĩ, hai đứa con gái chảnh chọe này không biết điều.
Hừ lạnh, nhận tiền của đài truyền hình rồi thì không cần quan tâm đến môi trường hay công việc gì nữa đúng không? Nói thôi mà, có gì ghê gớm?
Vừa vào cửa đã ra vẻ ta đây.
Triều Tân đứng dậy, cầm túi xách, nói "xin lỗi" rồi bỏ mặc mọi người, dẫn Hướng Vãn rời đi.
Họ nhìn nhau, Hồ tổng nhíu mày nhìn Tiểu Đàm, Tiểu Đàm vội đuổi theo, định kéo tay Triều Tân: "Chị!"
"Ăn cơm xong đã chị? Chuyện hợp tác để sau hẵng nói." Tiểu Đàm không kéo được, chạy theo.
"Em về đi, cảm ơn em." Triều Tân thở dài, nói nhỏ.
Nhưng giọng Triều Tân càng nhẹ, Tiểu Đàm càng biết là không còn hy vọng.
Thế là cậu thôi đuổi theo, đứng ở cửa nhà hàng, nhìn Triều Tân lên xe.
Ngồi ở ghế sau một lúc, Triều Tân gọi tài xế. Tài xế đến chắc phải mất mười lăm phút.
Mười lăm phút đó, cô nhìn những ánh đèn neon nhấp nháy ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Cho đến khi tài xế đến, cho đến khi về đến khách sạn, cô vẫn im.
Xe dừng lại, hai người lặng lẽ đi cùng nhau đến góc khuất trong khách sạn. Triều Tân đưa tay vuốt mái tóc xoăn, lấy thẻ phòng ra, mở cửa. Hướng Vãn theo sau, định vào phòng Triều Tân để tắm rửa.
Hướng Vãn mở vali, tìm bộ đồ để ngày mai thay, lấy ra, trải lên ghế sô pha, rồi ngồi im, lặng lẽ nhìn Triều Tân.
Triều Tân đang nói chuyện điện thoại.
Chắc Bài Bài gọi, giọng dịu dàng, có chút ý cười.
"Ừ, vừa về khách sạn, lúc nãy đi ăn cơm."
"Thế có ăn uống đàng hoàng không đấy?"
"Không uống rượu, không có uống đâu. Con nghe mẹ nói chuyện bình thường mà?"
"Ngủ sớm đi, mai mẹ về rồi."
"Biết, mốt có người đến, sẽ làm tốt mà."
"Rất uy tín."
"Thôi, ngủ ngon."
Cúp máy, cô đặt điện thoại lên giường, rồi ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào vách ngăn phòng tắm, ngẩn ngơ.
Hướng Vãn bước đến, đứng trước mặt Triều Tân. Triều Tân ngẩng đầu lên, đuôi mắt vốn quyến rũ nay chẳng còn chút sức sống, hàng mi vẫn thẳng đuột, rũ xuống.
Thì ra sự mâu thuẫn toát ra từ chị đến từ đôi mắt long lanh, đa tình và hàng mi thẳng tắp. Khi kết hợp với nhau, chúng vừa dịu dàng, vừa thẳng thắn.
Nhưng lúc này đây, khi đôi mắt ấy không còn ánh sáng, chỉ còn lại nỗi cô đơn trống trải.
Triều Tân ngước nhìn Hướng Vãn - ngũ quan sắc nét, không chút vẩn đục.
Cô nói: "Mình làm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top