Chương 73. Khôi phục.

Đống đao thương kiếm kích treo trên tường làm đồ trang trí nay đã có tác dụng, ta cầm cây thương dài nhất ném cho Yêu Nguyệt, nàng vốn luôn không thích dùng vũ khí nay lại cầm thật chặt cây thương, ta cầm kích, đeo dao găm bên hông, tay trái cầm vũ khí, tay phải kéo tay Yêu Nguyệt, cảm giác dạ dày đã đỡ hơn, vận khinh công phi thân ra ngoài.

Ta đi giày ống làm từ da rái cá, dọc đường mấy lần rơi xuống quệt qua người đám chuột lại có thể cách lớp da cảm nhận sống lưng phập phồng của chúng.

Dù cho đã tận lực quyết không nhìn xuống, nhưng ta cũng cảm thấy dạ dày lại bắt đầu cồn cào, giày ống của Yêu Nguyệt giống ta, nàng ôm chặt lấy tay ta, mặt phờ phạc chạy như bay.

Đột nhiên Yêu Nguyệt rên lên, ta quay đầu nhìn lại, chiếc giày ống kém chất lượng đã bung chỉ, rơi xuống, bàn chân trắng như ngọc của Yêu Nguyệt cứ thế phơi bày trước mặt lũ chuột, lần kế tiếp chạm đất, ngón chân phải của nàng đã chạm vào trên người con chuột, ta có thể thấy rõ từng đốt da gà nổi lên trên chân nàng.

Bên ngoài còn người, Yêu Nguyệt quật cường không lên tiếng nữa.

Bước kế tiếp ta chậm nhịp lại, một tay ôm eo nàng, sau đó ném nàng lên sau lưng ta, Yêu Nguyệt ôm chặt, ta nhảy lên mái điện Hi Hòa, đặt Yêu Nguyệt xuống, bản thân mình cũng có chút tê liệt ngồi bên.

Ta đưa tay bắt lấy chân Yêu Nguyệt, trên đấy đã hơi đo đỏ, song không có vết thương, Yêu Nguyệt đẩy ta ra, quỳ ngồi, đè người lên chân.

Ta nhìn bốn bề, chuột chủ yếu chui ra từ mấy cái lỗ phụ cận điện Hi Hòa, các nữ đệ tử thi nhau la hét chạy tứ phía, các đệ tử bên kia nghe được động tĩnh bèn tới tăng viện, nhìn thấy chuột cái là lập tức gia nhập đại quân đoàn hét chói tai.

Dọc đường đưa Yêu Nguyệt từ trên nóc nhà chuồn ra có trông thấy Vô Khuyết cầm trường kiếm chém chuột, ta vội vàng đi tới, bảo Vô Khuyết mau lùi.

Vô Khuyết đáp, "Con là nam nhân duy nhất trong cung Di Hoa! Đương nhiên phải đứng lên, không thể núp phía sau các chị em được!"

Ta cười một tiếng, ôm lấy thằng bé, bảo, "Không ai nói người núp phía sau, trước cứ lùi đã, để tiểu cô cô giải quyết." Giao phó Tử Hi ôm Vô Khuyết đi, chạy về phía phòng bếp, cầm theo rất nhiều bó củi và dầu hỏa, tiện hỏi Yêu Nguyệt một câu, "Tỷ tỷ có gì chưa kịp mang không?"

Yêu Nguyệt nhìn bỏ củi trong ngực ta, bảo ta để nàng xuống, cũng lấy ra hai bó, đứng đối diện ta, "Nơi gã đàn ông ghê tởm kia đã ở qua thì tốt nhất là không để lại thứ gì!"

Ta bèn cất cao giọng, "Đệ tử cung Di Hoa lập tức rời khỏi điện Hi Hòa!" Nội lực tăng âm, lặp lại ba lần đã thấy kế cận điện Hi Hòa không còn ai, ta bèn đổ dầu hỏa khắp nơi, đốt bó củi, chuột khắc lửa, dần dà thế lửa lớn hơn, tạo thành biển lửa.

Bốn bề vang lên âm thanh ken két sắc nhọn, cứ như ma âm rót vào não, làm cho toàn thân lạnh lẽo.

Yêu Nguyệt và ta đều cùng run lên, dựa bên nhau. Yêu Nguyệt ôm chặt lấy eo ta, ta đưa tay che lỗ tai nàng, bản thân cố tự trấn định, nàng run thêm mấy cái rồi cũng đứng lên, che lỗ tai cho ta, hai chúng ta ôm nhau đầu kế bên đầu, đều bị bộ dáng của đối phương chọc cười ra tiếng, sau đó lại dịu dàng nhìn nhau.

Cái âm thanh khiến người ta ê răng vẫn cứ kéo dài, ta nghe mà toàn thân nổi da gà, không nhịn được lại tiếp tục nôn mửa, hồi sau cả ngưỡng cửa lẫn mái hiên điện Hi Hòa đã bốc cháy, ta nhìn chuột cháy sạch sẽ lại mang Yêu Nguyệt chuyển tới điện Vọng Thư. Cô bé Tô Anh không hiểu sao vẫn còn ở đây, thấy chúng ta vào thì dù vẫn sợ hãi song còn ngửa mặt quật cường đứng trong góc tường, tay cầm trường kiếm không biết đã gắng gượng với lũ chuột bao lâu, trên người toàn máu.

Ta nhảy tới nơi giấu đồ, bên trong trữ ngân phiếu của ta cùng đồ Yêu Nguyệt tặng. Lúc đi ra lại mềm lòng, ném cái rương cho Yêu Nguyệt, một tay dắt Yêu Nguyệt một tay dắt Tô Anh, bay lên nóc nhà, lại lặp lại ban nãy đốt nơi đây, sau đó đưa cả hai rời xa một chút, đốt cả những khu vực phụ cận.

Lửa đến tối mới tắt.

Bấy giờ đệ tử cung Di Hoa cũng đã diệt xong số chuột ở các nơi khác rồi.

Kiểm kê số người, có chừng ba mươi đệ tử cung Di Hoa bị thương, đều do bị cắn, đệ tử phái Vô Nha thì ngoài Tô Anh ra chẳng còn ai sống sót, mà bọn họ chết lúc nào ta cũng không quan tâm.

Trước mặt các đệ tử, Yêu Nguyệt cố chấp giả bộ bình tĩnh, đến khi bốn bề vắng lặng, nàng đột nhiên nhào vào lòng ta, bật khóc lớn tiếng.

Ta nhìn nàng khóc đứt từng khúc ruột, thật không còn phân nửa hình tượng cung chủ cung Di Hoa, bất đắc dĩ chẳng thể làm gì khác ngoài ôm nàng, nàng ngồi lên chân ta, đá văng chiếc giày ống còn sót lại, vừa ôm mặt khóc thút thít vừa chỉ vào mắt cá chân của mình, "Tinh Nhi, thay ta chém cái chân này đi!"

... Tỷ tỷ, tỷ vừa khóc lóc xinh đẹp như hoa lê sau mưa, vừa thốt ra những lời như vậy, thật sự không thành vấn đề sao...

Chân phải của nàng cũng chỉ bẩn thôi chứ không sao hết, có điều chân trái đi giày ống lại hơi trẹo, đã sưng đỏ. Kêu người mang chậu nước tới, đặt Yêu Nguyệt ngồi lên giường, cầm chân phải của nàng, nàng khẽ run, nói, "Bẩn..." Ta cũng không thèm nhìn nàng, ấn chân nàng vào chậu, nhẹ nhàng lau chùi.

Chẳng biết tại sao Yêu Nguyệt mới giây trước giây sau đã chuyển sang tư thái thẹn thùng, dịu dàng nói, "Tinh Nhi, ngươi không cần tự mình chịu nhục như vậy."

Ta liếc nhìn nàng, "Không phải ở trong rừng từng tấc trên người tỷ tỷ cũng là ta thay tỷ rửa hay sao?" Động tác êm dịu, lau chùi sạch sẽ, biết Yêu Nguyệt trong lòng chê nơi từng chạm qua chuột, còn đặc biệt kì cọ nhiều lần, mấy lần bưng chậu ra ngoài thay nước, nhìn thấy Tử Kinh Tử Hi hai người đứng ở cửa mang nụ cười đầy thâm ý thì không biết não đi đâu về đâu rồi, nhớ hôm nay Yêu Nguyệt còn chưa tỉnh hồn, đúng lúc cần một cái ôm ấm áp, mấy khi ta có đất dụng võ chứ, sao có thể để người ta ở cửa phá hư tâm trạng? Lập tức mở miệng xua đuổi, "Hôm nay cũng mệt rồi, đừng canh nữa, về nghỉ ngơi đi."

Lá gan của hai nha đầu này ngày càng lớn, Tử Hi cười bảo, "Hầu hạ nhị vị cung chủ là bổn phận của tỳ nữ, sao dám kêu mệt?"

Tử Kinh nói, "Nhị cung chủ đừng để ý nàng, tiểu nữ tử này mới thấy thần uy nhị cung chủ, sóng lòng trào dâng, sùng bái không cùng, hận không thể thủ thượng ở đây tám, mười ngày mới thỏa, lòng của tỳ nữ cũng vậy."

Ta thấy cô ta vẻ mặt gian giảo, không có hảo ý thì nhất thời bực mình, cưỡng ép đuổi bọn họ đi, bỗng nhiên nghe thấy trong nhà vang lên tiếng đằng hắng của Yêu Nguyệt, chẳng thể làm gì khác ngoài giận dữ vào trong rửa sang chân trái Yêu Nguyệt, nhìn đôi chân nhỏ bé của nàng, nghĩ tới một chuyện, bèn mở cái rương tùy thân của ta ra, lấy một cái vòng chân.

Yêu Nguyệt tưởng là vòng tay bèn đưa tay muốn lấy, ta lại gạt đi, cười mỉm đeo vào chân phải của nàng, "Tỷ tỷ có thích không?"

Rốt cuộc Yêu Nguyệt vẫn là xuất thân Trung Nguyên, thấy đây là quà tặng kết duyên mang tính chất phòng ngừa bệnh cảm đã phong hóa thì mặt lại đỏ, đột nhiên vỗ mép giường, "Liên Tinh, ngươi học cái kiểu dư thừa ấy ở đâu vậy? Học đâu ra cái thói quen nịnh nọt tán tỉnh con gái như vậy?"

Người ấy cau mày quắc mắt, đương nhiên ta muốn nhỏ ý ôn tồn, thừa cơ mà vào, ngồi chồm hỗm dưới đất, cầm tay Yêu Nguyệt, hàm tình rõ rệt nhìn nàng, khẽ mở răng môi, chuẩn bị nói ít lời tỏ tình làm ấm lòng người, ai dè Yêu Nguyệt chán ghét hất tay đi, "Mặt ngươi bẩn chết, nhanh đi tắm đi." Dĩ nhiên ta không thể lùi bước lúc này, còn không ngừng cố gắng, mũi chân Yêu Nguyệt nhẹ nhếch lên, hất cái khăn rửa chân tấn công mặt ta, cười không có ý tốt, "Tinh Nhi thay ta rửa chân, ta cũng phải hầu hạ ngươi tắm rửa một hồi chứ nhỉ?" Ta chạy mất dạng, Yêu Nguyệt phi thân đuổi theo, vừa đúng lúc Tử Kinh đi vào đưa thùng tắm gỗ, ta thoáng tránh người, kẹp mình như một mảnh giấy để len qua cửa, Yêu Nguyệt ở phía sau ta đùng một cái đóng cửa lại, cách cửa cất giọng nói, "Tử Hi, dẫn nhị cung chủ của ngươi đi tắm rửa sạch sẽ đi, nhất định phải tắm thật sạch sẽ!" Tử Hi cười hì hì đáp, "Tuân lệnh!" Sau đó cười khanh khách nắm tay ta đi ==.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiếng lòng Nguyệt: Rửa sạch sẽ rồi ăn lẩu!

Tiếng lòng Tinh: Tắm rửa sạch sẽ chờ nghịch tập!

Tử Kinh & Tử Hi: Tâm tư các người viết hết lên mặt rồi đó có biết không! Tác giả đại thần sẽ không cho các người được như nguyện!

Tinh & Nguyệt: ...

Tử Kinh & Tử Hi: die.

Từ đó trở đi cung Di Hoa không còn ai quản lý, dần tiêu tán trong giang hồ...

 Bạn editor: Biên tập 2 chương này tự dưng lại nghĩ đến phim Người thổi sáo (The piper/Guest) của Hàn ấy =))) Rùng mình vlinnn luôn =))) Tớ vẫn nhớ tối xem phim ấy cả đêm thao thức, mà tớ thuộc dạng không sợ chuột trong nhà rồi đấy =))) Chỉ sợ nhện thôi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top