Chương 54
"Là các ngươi làm, đúng không?" Cổ họng đã muốn khàn khàn phát ra thanh âm rời rạc không chịu nổi, dù thể lực đã muốn đến cực hạn, lại vẫn không chịu sụp đổ. Ở trước mặt cô có hai người vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong tay bọn họ cầm bức thư làm cô cảm thấy nóng bỏng tay, tờ giấy trắng sắc bén như thép gai, tùy tiện lướt một cái sẽ đâm vào thân thể mình làm cho chảy máu
Đan Cẩn Tuyền không rõ bọn họ vì sao muốn làm như vậy, vì sao lại đối xử với cô như thế, nàng là người quan trọng nhất trong đời cô, là người đốt tốt với cô nhất, nhưng bọn họ lại dùng hết cách này đến cách khác tách nàng và cô ra. Cô thật mệt mỏi, thà rằng để bản thân bị chôn vùi trọn đời cũng không thấy ánh mặt trời nữa
"Tiểu Cẩn... Đừng ngủ được không? Ngươi tỉnh lại nhìn ta, nhanh tỉnh lại." Bên tai vang vọng thanh âm quen thuộc mang theo vài phần run run, còn có vài tia quật cường. Thân thể càng ngày càng nặng, hô hấp càng khó khăn, có người nắm lấy cổ cô muốn lôi xuống đáy biển, lại có người không để ý nguy hiểm chìm sâu xuống cùng cô, cuối cùng thoát được mà nổi lên
Mở hai mắt có chút mờ mịt, Đan Cẩn Tuyền ngây ngốc nhìn bốn vách tường trắng xung quanh, có chút khó khăn giật giật miệng. Thế này mới phát hiện môi đã mím chặt đến mức nứt ra, động một cái liền rất đau, yết hầu cũng nóng rát khó chịu. Đan Cẩn Tuyền biết chính mình đang ở bệnh viện, cũng nhớ rõ rành mạch chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê. Cô đưa mắt tìm thân ảnh của Âu Á Viên, nhưng nàng không có trong này
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Đan Cẩn Tuyền giương mắt nhìn lên, liền gặp Âu Á Viên vẻ mặt kinh hỉ xuất hiện ở cửa. Đối phương hiển nhiên thật không ngờ một hồi sẽ thấy cô tỉnh lại, sau một lát sửng sốt liền nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, tựa như tiểu hài tử ngốc nghếch vừa học được cách tập đi
"Tiểu Cẩn... Ngươi rốt cục tỉnh rồi. Miệng vết thương còn đau hay không? Có phải rất khát không? Ngươi chờ một chút, ta đi rót nước cho ngươi." Nghe được Âu Á Viên nói liên hồi, không đợi mình trả lời liền lại chạy đi ra ngoài. Đan Cẩn Tuyền có chút bất đắc dĩ cười cười, bỗng nhiên cảm thấy bị thương cũng là chuyện không tệ
Từ lúc còn rất nhỏ, Đan Bác liền yêu cầu cô tiến hành rất nhiều huấn luyện thể lực, sẽ không tránh được bị thương. Mà mỗi lúc ấy dù là nặng hay nhẹ cũng luôn có Âu Á Viên chạy tới xem cô, vì cô mà kiên nhẫn băng bó miệng vết thương, ở bệnh viện làm bạn với cô vượt qua ngày đêm cô đơn. Tình huống như vậy liên tục cho đến khi hai người bắt đầu bất hòa từ ba năm trước mà thay đổi
Hiện tại nghĩ lại, lại thấy mấy năm qua bản thân làm những chuyện như vậy thật sự vô liêm sỉ. Cô rốt cục là ăn nhầm thuốc gì rồi mới bỏ mặc Âu Á Viên lâu như vậy? Trong khoảng thời gian này, nàng hẳn là rất vất vả rồi?
"Tiểu Cẩn, ta đã trở về. Ở đây có nước ấm, cũng có nước hơi lạnh một chút, ngươi muốn uống cái nào? Dù sao trên người ngươi còn bị thương, ta nghĩ vẫn nên uống nước ấm đi." Không phải đợi lâu, Âu Á Viên liền bưng hai cốc nước đi rồi trở về. Thấy nàng cúi nửa người xuống đưa nước cho mình, trên mặt tràn đầy mãn nhãn lại còn có khổ sở cùng tự trách. Nếu không phải thân thể không có khí lực, Đan Cẩn Tuyền thật sự rất muốn xoa đầu của nàng, nói cho nàng biết mình không sao cả
"Chuyện lần này không trách ngươi, đừng như vậy." Uống nước xong, cổ họng rốt cục không còn khô khốc khó chịu, Đan Cẩn Tuyền nhẹ giọng nói với Âu Á Viên. Không biết nói gì cho phải, cô cố gắng dịu giọng xuống để cổ họng bớt khàn khàn, sợ rằng sẽ làm Âu Á Viên tưởng mình đang trách nàng
"Không phải, ta biết nếu ta không vô dụng thì Tiểu Cẩn sẽ không bị thương. Nếu ta có thể đánh lại nam nhân kia, hắn sẽ không làm ngươi bị thương. Đều là ta không tốt, là ta rất vô dụng".
Âu Á Viên nói xong ngồi xổm xuống, thống khổ dùng hai tay che đầu, thân thể không ngừng phát run, miệng nỉ non lặp lại mấy câu. Nhìn Âu Á Viên tự trách như vậy, Đan Cẩn Tuyền đau lòng nhíu mày, không biết nên làm thế nào mới có thể an ủi nàng. Không còn cách nào, cô liền nhịn xuống đau đớn bên hông, chống thân thể đứng lên khỏi giường, ôm Âu Á Viên vào trong lòng.
"Tiểu Cẩn, thương thế của ngươi, đừng lộn xộn ." Thấy Đan Cẩn Tuyền không để ý thân thể đứng lên ôm mình, Âu Á Viên cả người đều đơ tại chỗ. Nhìn thấy bộ dáng không biết phải làm sao của nàng, Đan Cẩn Tuyền trong lòng càng đau. Nữ nhân này luôn luôn đều vĩ đại như vậy, chỉ có đối mặt với chuyện có liên quan đến cô, nàng mới có thể bất lực như vậy
"Ngươi đã làm tốt lắm, là kĩ năng của ta không bằng hắn. Nhìn ngươi khổ sở, lòng ta rất đau." Ôm thân thể Âu Á Viên, Đan Cẩn Tuyền chỉ cảm thấy giờ phút này tâm tình thập phần vững vàng, hoàn toàn không có lo âu như lúc trước khi ngủ. Cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn tóc Âu Á Viên, cảm nhận được nụ hôn này, nàng cũng theo đó mà ngẩng đầu.
Trong lúc này, hốc mắt Âu Á Viên bởi vì kích động mà hơi hơi phiếm hồng, trên mặt cũng mang theo vẻ mặt ủy khuất, rất giống con thỏ nhỏ bị bắt nạt. Thấy nàng ngây ngốc nhìn mình, môi hơi mím lại cùng một chỗ, Đan Cẩn Tuyền vuốt ve mặt nàng, lại lần nữa hôn trán, chóp mũi, còn có hai má của nàng
"Cẩn, ta thật sự thực yêu ngươi, không nỡ để ngươi bị tổn thương dù chỉ một lần. Về sau mặc kệ gặp nguy hiểm, không được vì bảo vệ ta mà đi hy sinh chính ngươi. Nhìn ngươi bị thương, ta thật sự rất khổ sở." Hai má bị Đan Cẩn Tuyền hôn, Âu Á Viên nhắm mắt lại hưởng thụ khoảnh khắc vô cùng thân thiết giờ phút này. Thấy mình nói xong mà cô không trả lời, Âu Á Viên nghi hoặc mở mắt ra, lại phát hiện đối phương chính trực thẳng nhìn chính mình, giống như muốn dùng tầm mắt xuyên thấu thân thể của mình, nhìn đến tận trong đáy lòng
"Âu Á Viên, ta nói cho ngươi một lần cuối cùng, ta không cho phép ngươi nói lại chuyện này. Nếu lựa chọn ở bên ngươi, ta sẽ chuẩn bị đối mặt với hết thảy. Ngươi là nữ nhân của ta, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, lại càng không cho phép ngươi làm ra chuyện hi sinh bản thân. Ngươi nghe cho rõ, thân thể ngươi là của ta, ta muốn ngươi quý trọng nó thật tốt, ngoại trừ vết sẹo sau lưng kia, ta không muốn trên người ngươi có thêm vết thương nào nữa.".
"Tiểu Cẩn, ta... Ân..." Nghe được Đan Cẩn Tuyền nói, Âu Á Viên còn muốn nói thêm, nhưng không nghĩ môi đã bị cô hôn lên. Nụ hôn này không giống thường ngày Đan Cẩn Tuyền nhu hòa cùng thong thả, mà là tràn ngập xâm lược cùng công kích. Mới ngay từ đầu liền đã dùng lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng, dùng hết khả năng khuấy đảo trêu chọc. Cảm thấy khí lực thân thể nháy mắt bị Đan Cẩn Tuyền hôn nồng nhiệt mà cướp đi, Âu Á Viên lấy tay vuốt ve trên đầu cô, chậm rãi đẩy ra. Có lẽ đây vẫn là lần đầu nàng cự tuyệt thân mật với Đan Cẩn Tuyền
"Tiểu Cẩn thương thế còn chưa tốt, ngươi hôn ta như vậy, ta sẽ nghĩ muốn cùng ngươi làm chuyện xấu. Ngươi trước tiên khỏe lên một chút, sau đó muốn thế nào cũng được." Âu Á Viên nói xong, lấy tay nâng phía sau lưng Đan Cẩn Tuyền làm cho cô nằm trở lại trên giường, đúng lúc này, nàng nghe được tiếng động cửa nhẹ, ngay sau đó, Đan Bác liền cùng Âu Tình đi đến.
"Chị, anh rể, các ngươi đến." Nhìn thấy Đan Bác cùng Âu Tình lại đây, Âu Á Viên cười cùng bọn họ chào hỏi. Chỉ là, hai người đúng là thần kỳ không để ý nàng, mà là trực tiếp đi tới bên giường Đan Cẩn Tuyền.
"Cha mẹ, các ngươi sức khỏe không tốt, sao còn đặc biệt tới thăm?" Đan Cẩn Tuyền tự nhiên cũng phát hiện Đan Bác cùng Âu Tình không bình thường, thấy bọn họ vẻ mặt tối tăm, Đan Cẩn Tuyền cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm
"Nghe được ngươi bị thương, chúng ta liền tới đây. Lần này ngươi làm tốt lắm, nghe nói là ngươi bắt được tên đầu sỏ, cũng đã làm hắn bị thương. Mấy ngày này ngươi có thể ở nhà nghỉ ngơi, không cần đi học, đợi tốt lên lại cùng ngươi nói chuyện.".
"Cẩn Tuyền hiểu được .".
Nghe được Đan Bác dặn, Đan Cẩn Tuyền mặc dù có chút mù mờ nhưng vẫn gật đầu dạ vâng. Hai người tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong nháy mắt cũng đã rời khỏi phòng bệnh. Thấy bọn họ đi rồi, Âu Á Viên ngồi vào bên giường, lo lắng nhìn Đan Cẩn Tuyền. Cô liền tươi cười an ủi nàng
"Không có gì đâu, mặc kệ chuyện gì phát sinh đều có ta ở đây.".
"Tiểu Cẩn, nếu có một ngày, chị cùng anh rể biết quan hệ của chúng ta, ngươi sẽ làm như thế nào?" Vấn đề này, Âu Á Viên hỏi thật cẩn thận, liền ngay cả hô hấp cũng ngưng lại. Nhìn nàng dáng vẻ khẩn trương, Đan Cẩn Tuyền dùng tay không bị thương kéo nàng lên giường, để cho hai người cùng nằm ở trên giường bệnh.
"Kỳ thật, ta cũng không hy vọng có ngày như vậy, nếu thật sự sẽ đến, ta khả năng sẽ rất mê man, rất sợ hãi. Nhưng chỉ cần ngươi không từ bỏ, ta cũng sẽ không buông tay.".
"Sẽ không, ta vĩnh viễn cũng không sẽ từ bỏ Tiểu Cẩn, ta chỉ là sợ ngươi sẽ gặp khó khăn".
"Trước mắt ta cũng chưa thấy bọn họ đã phát hiện ra cái gì, loại chuyện này, cố gắng che giấu đi."
Cảm nhận được Âu Á Viên trong giọng nói kinh hoảng, Đan Cẩn Tuyền an ủi vỗ bả vai của nàng. Kỳ thật, chính cô làm sao mà không lo lắng chuyện này. Hai người cùng một chỗ, trước hết cần giải quyết chính là mâu thuẫn bên trong, cũng chính là tâm ý tương khắc lẫn nhau, nội tâm không yên. Sau đó khó nhất là chuyện hai người là người nhà
Chính mình cùng Âu Á Viên không chỉ có là yêu đương đồng giới, lại có quan hệ huyết thống. Chỉ cần nghĩ đến Đan Bác cùng Âu Tình có khả năng biết được, Đan Cẩn Tuyền liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
"Tiểu Cẩn, nếu có một ngày, ta vì ngươi mà đối đầu Đan gia, ngươi có thể sẽ đứng về phía ta không?" Thấy Đan Cẩn Tuyền trầm mặc xuống, Âu Á Viên tiếp tục hỏi. Nàng cũng biết, tại thời điểm này không nên hỏi chuyện phá hỏng không khí như vậy, nhưng nàng thật sự rất sợ hãi, rất bất an. Kiếp trước, chính mình đã muốn bỏ lỡ một lần. Cả đời này, nàng thật sự không nghĩ sẽ lại làm hỏng cơ hội cùng Đan Cẩn Tuyền ở bên nhau
"Đừng nghĩ nhiều chuyện xa xôi như vậy, có thể xảy ra hay không cũng đều chưa chắc chắn. Nếu thật sự có ngày đó, ta sẽ liều mạng lựa chọn một biện pháp vẹn toàn đôi bên. Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, cũng sẽ không để cho di sản của Đan gia hủy hoại chỉ trong chốc lát. Ta mệt rồi, cùng ta ngủ đi.".
"Ừ.".
Nghe Đan Cẩn Tuyền nói, Âu Á Viên không hỏi nhiều nữa mà chậm rãi nhắm lại hai mắt. Đến khi nghe thấy người bên cạnh đều đều hô hấp, nàng mới một lần nữa mở mắt. Phía trước mắt là sườn mặt nhu hòa của Đan Cẩn Tuyền, còn có dung nhan hơi tái nhợt của cô. Nghĩ đến đêm đáng sợ đó, nghĩ đến Đan Cẩn Tuyền dùng thân thể đỡ dao cho mình. Âu Á Viên cười, nhẹ nhàng hôn lên môi cô
"Cẩn, dù ngươi muốn thế nào, ta đều sẽ ủng hộ ngươi vô điều kiện. Đời này, ta sẽ luôn dựa vào ngươi, dù ngươi phiền chán ta cũng sẽ không tránh ra. Hạnh phúc của ngươi mà ta đã nợ, ta sẽ dùng toàn bộ hạnh phúc của ta để đền bù lại cho ngươi.".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top