Chương 1
Chương 1
Ban đêm gió lớn, ô vân tế nguyệt, Lai Châu thành bên ngoài mưa bay mù mịt.
Một chiếc xe ngựa chạy thật nhanh trên quan đạo, trong xe ngựa, một trung niên nam tử chau mày, khuôn mặt thấp thỏm lo âu, phụ nhân ngồi bên cạnh hắn cũng một mặt lo lắng.
"Lão gia... Chúng ta..." Phụ nhân mở miệng, nhưng không biết nên hỏi cái gì.
"Phu nhân yên tâm, sẽ không sao." Trung niên nam tử động viên nói.
Phụ nhân thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn mở miệng, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Hai người bên trong xe cả kinh suýt chút nữa ngã xuống.
"Xảy ra chuyện gì?!" Trung niên nam tử vội vã che chở phụ nhân, sau đó nộ quát một tiếng. Bên ngoài xe ngựa không hề có tiếng đáp lại, khiến hai người nhất thời không dám lên tiếng.
Nhưng vào lúc này, một tràng tiếng gió xé qua, bốn phía xe ngựa như bị thứ gì ôm lấy, hai người trong lúc nhất thời run như cầy sấy, không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau một khắc, bốn vách xe ngựa đột nhiên nổ tung, phụ nhân kinh sợ hét lên một tiếng.
Nước mưa chẳng biết đã dừng từ khi nào, dưới bóng đêm, hai bên đường lớn rừng rậm đan xen, cực kỳ yên tĩnh. Trần xe ngựa vỡ vụn tứ tung, xe ngựa chỉ còn cái bệ, phu xe nằm ở trước, dĩ nhiên không còn khí tức.
Hai người vừa kinh vừa sợ, run cầm cập ôm lấy nhau. Lúc này, xung quanh đột nhiên sáng lên mấy chục cây đuốc. Ánh sáng đột ngột khiến nam tử không nhịn được híp híp mắt, khi mở mắt ra nhìn rõ thì xung quanh đã bị bao vây, mọc cánh cũng khó thoát.
Nam tử nhìn lướt qua, những người này đều là thân mang áo cá chuồn, eo đeo tú xuân đao, nam tử mồ hôi lạnh trong nháy mắt rơi xuống.
Cẩm Y Vệ.
Vào lúc này, lại có bốn người khiêng một chiếc kiệu mềm mại, khinh công mà đến, vững vàng hạ xuống trước xe ngựa cách đó không xa.
Nam tử nhìn chăm chú, chỉ thấy trên chiếc kiểu mềm mại kia có một nữ tữ đang ngồi, nàng lười biếng dựa vào kiệu mềm mại, một tay chống đầu, lông mày ác liệt, một đôi mắt hồ ly hẹp dài trêu tức, môi mỏng khẽ nhếch mỉm cười, một thân ám kim mãng bào trên người nàng khiến vóc dáng càng mê người.
Vốn là một mỹ nhân, vậy mà nam tử chỉ nhìn thấy nàng một chút sắc mặt liền trắng bệch, giống như thấy một tên ác quỷ La Sát.
"Giang Tri châu cả đêm vội vàng rời đi, không biết là có chuyện gì?" Âm thanh nữ tử mang theo ý cười trào phúng phát ra, chỉ thấy trên mặt nữ tử mang theo ngả ngớn ý cười, ánh mắt trêu tức, khác nào đang xem một tên hề.
Giang Địch cả người không nhịn được run rẩy, nhìn nữ tử cắn răng nói: "Hạ quan muốn tới Tể Nam phủ phục mệnh, không ngờ bị Kỷ Chỉ huy sứ cản đường, không biết Kỷ Chỉ huy sứ có gì chỉ giáo?"
"Không dám không dám." Kỷ Lăng trên mặt ý cười không giảm, cân nhắc vẻ dũ sâu.
"Chỉ là không biết, Giang Tri châu tới Tể Nam phủ phục mệnh sao lại phải mang theo lệnh phu nhân? Chẳng lẽ..."
Kỷ Lăng cười, trong con ngươi hiện lên một tia lạnh lẽo âm trầm.
"Chẳng lẽ Giang Tri châu phạm vào chuyện gì, muốn trốn sao?"
Giang Địch cả kinh, mồ hôi lạnh trên trán rơi như mưa, hắn không chút biến sắc nắm chặt song quyền, trừng mắt nhìn Kỷ Lăng nói: "Hạ quan không hiểu Kỷ Chỉ huy sứ có ý gì!"
Kỷ Lăng đột nhiên cười to, ánh mắt xem thường nhìn Giang Địch, môi mỏng khẽ mở: "Giang Tri châu buôn bán quan muối, bắt."
Giang Địch sắc mặt kịch biến, nghe Kỷ Lăng hạ lệnh, Cẩm Y Vệ bốn phía dồn dập rút ra bội đao, đem Giang Địch vây bắt.
Giang Địch thấy thế, hướng về phía Kỷ Lăng gào thét: "Kỷ Lăng! Tên tiểu nhân gian nịnh ngươi! Một ngày nào đó ngươi sẽ chết không được tử tế."
Kỷ Lăng khẽ cười một tiếng, hơi nhíu mày giễu giễu nói: "Người từng nói như vậy, hài cốt đã không còn, Giang Tri châu nói chuyện này thì phải cẩn thận một chút, mang đi."
Giang Địch cùng phu nhân hắn bị người ép đi, lúc đi Giang Địch còn không ngừng gầm mắng Kỷ Lăng, Kỷ Lăng nghe xong ý cười trên mặt không giảm, khiến người sởn cả tóc gáy.
"Chỉ huy sứ." Một tên Cẩm Y Vệ bước nhanh về phía trước, không để ý trên đất lầy lội hướng về người phía trước quỳ gối, cúi đầu nói.
"Chuyện gì?" Kỷ Lăng lười biếng mở miệng.
"Kinh thành bên kia muốn ngài mau chóng quay về." Người kia nói.
Kỷ Lăng nghe vậy dừng một chút, nhíu mày lại: "Biết rồi, chuẩn bị ngựa."
"Rõ." Người kia đứng dậy, khom lưng chắp tay nhanh chóng lui ra sau mười bước, xoay người rời đi.
Sau khi người rời đi, Kỷ Lăng đôi mắt trong bóng tối lạnh lẽo, sau đó buông xuống mi mắt nói: "Đi thôi."
Bốn người đồng thời phát lực, chiếc kiệu mềm mại vững vững vàng vàng nâng lên, chớp mắt liền biến mất tại chỗ.
Ba ngày sau, Đông xưởng kinh thành.
Ba con tuấn mã mang theo chủ nhân dừng lại trước cửa lớn Đông. Người gác cổng thấy người tới vội vàng tiến lên đón, một mặt nịnh nọt mở miệng.
"Kỷ Chỉ huy sứ, Đốc công đang chờ ở bên trong."
Kỷ Lăng tung người xuống ngựa, đem roi ngựa ném cho thân vệ phía sau, liền nhanh chân bước vào Đông xưởng. Vừa vào tiền đường liền thấy một nam tử thân mang mãng bào vàng nhạt ngồi ở thủ tọa, hắn hai bên tóc mai có chút hoa râm, ánh mắt nham hiểm bộ mặt không vui. Người này không phải ai khác, chính là quyền khuynh triều chính cửu thiên tuế hiện nay, Xưởng đốc Đông xưởng Kỷ An.
Kỷ Lăng nhìn, khóe môi giương lên cao giọng mở miệng.
"Là ai chọc nghĩa phụ không vui, nghĩa phụ không bằng nói cho nữ nhi, nữ nhi đi giải quyết." Kỷ Lăng đi vào đại sảnh, mặt mày ngả ngớn tùy ý, trên mặt ý cười nhàn nhạt, ngữ khí đặc biệt thân mật.
Kỷ An ngẩng đầu, vừa thấy Kỷ Lăng mặt mày úc sắc liền quét đi sạch sành sanh, cười ha ha ngoắc ngoắc tay nói: "Chỉ là chút chuyện nhỏ vặt vãnh, Lăng nhi không cần nhọc lòng, sao, lần này ra ngoài thu hoạch thế nào?"
Kỷ Lăng ngồi ở dưới, mỉm cười nói: "Quả không ngoài dự đoán của nghĩa phụ, Giang Địch kia xác thực là một kẻ khó đối phó, tội chứng đã tìm kĩ, chỉ đợi hắn ký tên thừa nhận, Thuận Thiên phủ doãn này hẳn là không dễ chịu."
Kỷ An nghe vậy cao giọng cười to: "Được được được, không hổ là hảo nữ nhi của ta, việc này vẫn là để ngươi đi ta mới yên tâm."
"Nghĩa phụ quá khen." Kỷ Lăng cong môi cười nói.
"Ừm." Kỷ An gật gật đầu, sau đó nói: "Ngươi ra ngoài lâu như vậy, bên cạnh bệ hạ không có ai bồi tiếp, ngươi đi nhìn một chút, nhìn xem bệ hạ thế nào."
Kỷ Lăng con mắt đảo một vòng, cái gì cũng không có hỏi, chỉ nói: "Nữ nhi đã hiểu."
"Ừm, mau đi đi, gần đây tính khí bệ hạ có chút không tốt, ngươi phải chú ý một chút." Kỷ An ý tứ sâu xa cười.
"Nữ nhi minh bạch." Kỷ Lăng hiểu rõ hơi cong môi, đứng dậy hướng về Kỷ An chắp tay cúi chào liền cáo từ.
Bước ra khỏi Đông xưởng, Kỷ Lăng trên mặt rõ ràng có chút không vui, thân vệ thấy vậy đánh bạo hỏi: "Chỉ huy sứ, chúng ta bây giờ đi đâu?"
Kỷ Lăng nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Đi đâu? Đương nhiên là tiến cung gặp tổ tông kia rồi."
Thân vệ nghe vậy nhất thời im bặt, lời Kỷ Lăng nói có thể gọi là đại bất kính. Nếu để người hữu tâm nghe được, là người khác chỉ sợ sẽ bay đầu, nhưng Kỷ Lăng thì không. Kỷ An quyền khuynh triều chính, đương kim bệ hạ cũng chỉ là khôi lỗi trong tay hắn, nếu thật sự muốn chém đầu, còn không biết là đầu ai.
Mãi cho đến khi tới cửa cung, sắc mặt Kỷ Lăng vẫn luôn âm u, thị vệ gác cổng vừa thấy khuôn mặt kẻ gian ác này liền không dám trêu chọc, yêu bài cũng không tra xét vội để người tiến cung.
Kỷ Lăng trầm mặt đẩy cửa lớn Ngự Thư Phòng, không có bất kỳ thông báo nào khiến mọi người trong điện sợ hết hồn. Người ngồi trên vị trí chủ tọa, nữ tử thân mang minh hoàng long bào thấy vậy, lông mày nhíu lại, nghiễm nhiên có chút không vui. Nhưng vẫn nhanh chóng thu lại vẻ mặt, trầm giọng nói: "Kỷ đại nhân có chuyện gì sao?"
Kỷ Lăng liếc nàng một cái, sau đó ánh mắt rơi vào người lão giả hơn năm mươi tuổi đang đứng phía trước Nữ đế, thân mang phi bào đai ngọc, eo mang vân phượng bốn màu hoa cẩm thụ, nàng cau mày nói: "Hóa ra là Khương Thái sư, ta đến tìm bệ hạ có việc muốn nói, Khương Thái sư không bằng rời đi trước."
"Ngươi!" Khương Dụ hiển nhiên không nghĩ tới Kỷ Lăng lại không nói đạo lý như vậy, trong lúc nhất thời tức giận đến thổi râu mép trừng mắt.
Kỷ Lăng thấy vậy, trong con ngươi có chút nham hiểm, đang muốn mở miệng lại nghe người ngồi trên long ỷ nói trước.
"Thái sư trước về phủ nghỉ ngơi sớm một chút, nghi hoặc của trẫm đã được giải đáp, ngươi không cần lo."
Nghe Nữ đế mở miệng, Khương Dụ đành thôi, quay đầu hướng về Nữ đế thi lễ thật sâu nói: "Vậy lão thần xin cáo từ, bệ hạ chú ý long thể."
"Thái sư đi thong thả." Nữ đế Chu Minh Hi bên môi mang theo ý cười nhạt.
Sau khi Khương Dụ rời đi, bầu không khí trong điện nhất thời đông cứng, Kỷ Lăng dù đang vội vẫn ung dung khoanh tay nhìn Chu Minh Hi mặt không cảm xúc ngồi trên long ỷ, một lát sau nàng liền mở miệng nói: "Thần nghe nói bệ hạ gần đây tâm trạng không tốt..."
Nàng dừng một chút, đôi mắt nhàn nhạt đảo qua những người trong điện, lúc này mới lên tiếng nói: "Không biết bên cạnh bệ hạ có người nào dám chọc bệ hạ không vui."
Nàng vừa dứt lời, cung nữ thái giám hầu hạ trong điện đều cảm thấy run lên, bộ dạng sợ hãi.
Chu Minh Hi nhìn, trên mặt càng không vui, nàng lạnh mặt nói: "Chỉ là một khôi lỗi, có gì đáng vui vẻ."
Nàng nói thẳng ra càng khiến người trong điện run cầm cập, chỉ sợ Chu Minh Hi chọc giận Kỷ Lăng, đến khi Kỷ Lăng khai đao nhất định đem các nàng ra.
Kỷ Lăng nghe vậy khóe môi giương lên càng lớn, cười nói: "Ta thực không biết nguyên lai bệ hạ trong lòng ủy khuất như vậy, thứ người khác luôn mơ tưởng, bệ hạ vậy mà coi như giày rách, hừ, cũng không biết tiên hoàng nghe xong có cảm tưởng gì."
Nàng vừa dứt lời, Chu Minh Hi vỗ bàn thấp giọng quát: "Ngươi câm miệng!"
Kỷ Lăng xem thường nở nụ cười, giả vờ thương hại nhìn Chu Minh Hi nói: "Bệ hạ vẫn nên hảo hảo nghỉ ngơi, không nên tức giận làm hư thân thể, có một số việc còn cần bệ hạ đứng ra giải quyết."
"Kỷ Chỉ huy sứ tay mắt thông thiên, còn có chuyện gì cần trẫm đứng ra?" Chu Minh Hi cười lạnh, nắm chặt nắm đấm, móng tay ghìm sâu vào da thịt mang đến đau đớn nhắc nàng tỉnh táo lại.
Kỷ Lăng cong môi: "Tất nhiên là đại sự."
Nàng dứt lời, trào phúng nhìn Chu Minh Hi nói: "Ngày mai ta liền kêu người đem tấu chương đưa tới, xin bệ hạ cẩn thận xem qua, hảo hảo cân nhắc."
Nói xong liền xoay người rời đi, không chút nào cảm thấy có gì không thích hợp.
Nhìn Kỷ Lăng rời đi, Chu Minh Hi nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi rồi thở ra, trên mặt dần dần khôi phục bình tĩnh. Nàng đứng dậy, ánh mắt âm hàn quét qua người trong điện, khiến người không rét mà run.
Trong điện nhiều người như vậy, có lẽ có không ít tai mắt của Kỷ An, bằng không, Kỷ An sẽ không gọi Kỷ Lăng trở về ngay lập tức liền đến chỗ nàng.
Chu Minh Hi mắt hơi rủ xuống, đáy mắt đột nhiên hiện ra một vệt phẫn hận sát ý, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, nàng hít sâu một hơi, vòng qua bàn lạnh lùng mở miệng: "Hồi Dưỡng Tâm điện."
Người trong điện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khúm núm đi theo Chu Minh Hi ra khỏi Ngự Thư phòng.
Tác giả có lời muốn nói:
Chớ vội chớ vội, bên trong Quận chúa liền thô tới rồi ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top