CHƯƠNG 183: NGHI NHU DIỆN CÓ HỈ

CHƯƠNG 183: NGHI NHU DIỆN CÓ HỈ

Vĩnh Khang năm ba, tháng tám.

Sinh nhật Yến vương Triệu Hi Ngôn, Vương phủ tổ chức tiệc nhưng cũng không bố cáo ra ngoài, chỉ mời bạn bè cũ, nhưng cũng có không ít quan chức phái gia nô đem đến quà lễ.

Trước đây Triệu Hi Ngôn còn là Thế tử vô cùng được sủng ái, sinh thần của nàng Yến vương phủ cực kỳ coi trọng, vì vậy có không ít những đại thần nhớ sinh thần của nàng.

Giờ khắc này Lễ bộ cùng với Thái Thường đang dự trù chuẩn bị cho mừng thọ sáu mươi của Hoàng đế, sứ giả các nước cũng đang mang theo lễ vật trên đường đến kinh thành, các địa phương cũng phái sứ thần đem lễ vật vào kinh chúc thọ Hoàng đế.

Văn võ bá quan đang vì chuẩn bị cho tiệc mừng thọ của Hoàng đế mà bận rộn, cho nên đến dự tiệc sinh thần của Yến vương đều là những người lúc nhỏ quen biết với nàng.

Hiện giờ Hoàng đế cũng không có dòng dõi nào khác, nàng liền là người duy nhất cả triều ủng hộ.

Mấy chục người ngồi đầy ba cái bàn lớn, qua được tặng cũng chất đầy đại sảnh, gió thu tháng tám thổi mang theo hương hoa quế thoang thoảng.

Hậu viện của phủ khói bếp cũng không ngừng mà bay lên, tiền thính tiếng người huyên náo, cung nhân cũng xếp thành hàng dài đi tới tiền thính mà đưa trái cây, tiệc còn có tiếng sáo trúc thổi.

"Điện hạ hôm nay uống thêm vài chén a, mấy người chúng ta đều xin nghỉ để đến dự tiệc" mấy người lớn tuổi trong quân lĩnh mở miệng nói.

"Nhất định, nhất định" Triệu Hi Ngôn cầm chén rượu đi khắp nơi tạ.

Những người quen biết là họ hàng gần xa, đều ngồi cùng chiếc bàn với nàng, sau khi thức ăn lên hết, Triệu Hi Ngôn trở về chỗ ngồi nói

"Hôm nay sinh thần của tiểu vương, được các vị ưu ái tới dự tiệc, tiểu vương trước tiên kính các vị một chén, tỏ lòng biết ơn."

Tấn Dương công chúa ngồi phía bên phải Triệu Hi Ngôn, mà vị trí bên trái trống không, bát đũa cũng đầy đủ, nhưng không có ai ngồi, Chu Khang không hiểu liền hỏi

"Điện hạ, hôm nay sinh nhật người, vì sao bên trái lại không có người ngồi?"

Triệu Hi Ngôn đem chén rượu thả xuống, vẻ hài lòng trên khuôn mặt cũng đọng lại, nàng nghẹn ở cổ họng, một đồng bạn lôi kéo ống tay áo Chu Khang ra hiệu.

Triệu Hi Ngôn nở nụ cười, ngẩng đầu giải thích

"Hàng năm, sinh thần của ta, mẫu thân lúc nào cũng nhớ tới, trước đây ở Yến vương phủ, sinh thần của ta mẫu thân đều đích thân chuẩn bị mọi thứ mừng sinh nhật.

Hai mươi bốn năm trước đều là người tổ chức cho ta, hôm nay cũng chỉ có mình ta, còn người đã không còn bên cạnh ta nữa"

Nguyên lai vị trí trống bên cạnh Triệu Hi Ngôn là để cho mẫu thân nàng, mọi người nghe xong đều rơi vào thương nhớ, một nửa trong số họ đã được gặp Nhân hiếu Hoàng Hậu cũng nhận được ân huệ, từ nhỏ đã được ăn mứt mà Hoàng Hậu làm.

Đối với Triệu Hi Ngôn mà nói, tử muốn dưỡng mà mẫu không còn, đây là thống khổ nhất.

Sau đó nàng thở nhẹ ra, lần nữa giơ lên ly rượu nói

"Được rồi, hôm nay sinh thần của tiểu vương, mẫu thân nhất định hy vọng ta cùng đại gia uống rượu được vui vẻ, tiểu vương ở đây lập lời thề, sẽ không phụ lòng đại gia kỳ vọng"

Hàng năm tháng tám, sinh thần của Triệu Hi Ngôn bên trong điện đều dâng lên những món ăn mà khi xưa Hoàng hậu thích ăn cùng hương nến.

Khi còn ở Thuận thiên phủ, nàng sẽ đến Chiêu lăng, hiện giờ ở kinh thành, nàng chỉ nhớ tới phương Bắc mà cúng bái trong điện.

Cửa lớn của Yến vương phủ sáng sớm vẫn mở rộng, hai toà hùng binh trấn thủ trước phủ, mỗi một quãng thời gian, Triệu Hi Ngôn đều liếc mắt quan sát cửa lớn, hỏi dò cung nhân.

Minh Chương cũng để ý xem có ai trong cung tới hay không, bởi vì hàng năm vào ngày sinh thần của Yến vương điện hạ, dù điện hạ ở nơi nào, mặc dù không tự mình tới nhưng Hoàng đế cũng đúng giờ mà đưa tới quà sinh thần.

Cung càn thanh.

Sau khi triều nghị kết thúc, Hoàng đế luân phiên triệu kiến lục bộ. sau đó trở về cung càn thanh phê duyệt tấu chương, chính vụ đã hết bận, hắn trở lại tẩm điện.

Hắn mở ra một tấm hoạ cũ kỹ, màu sắc cũng đã cũ, bên trên hoạ một nữ tử, bên cạnh còn có một hài tử để tóc chỏm.

"Bệ hạ người lại đang nhớ nhung tiên Hoàng Hậu sao" Lão thái giám đi vào trong điện, bưng tới một chén trà nóng mà Hoàng đế yêu thích.

"Bức hoạ này là khi nhị lang sinh thần mười tuổi, ta tự tay hoạ, vốn muốn đem bức hoạ này theo nàng vào lăng, nhưng ta..... không nỡ"

Viền mắt Hoàng đế có chút ửng hồng, tiếng nói có chút run rẩy

"Thời gian trôi cũng thật nhanh, chớp mắt đã mười mấy năm"

Lão thái giám bồi bên cạnh Hoàng đế thở dài nói

"Bệ hạ, người phải bảo trọng ngự thể"

Hoàng đế cuốn lại bức tranh nói

"Trẫm đang nghĩ, nếu mẫu thân nàng vẫn còn, hôm nay nội đình sẽ rất náo nhiệt đi"

Hoàng đế cũng không quên sinh thần của Triệu Hi Ngôn, lão thái giám lại nói

"Nhân Hiếu Hoàng Hậu còn sống để ý nhất là sinh thần của Yến vương điện hạ, lúc ở Thuận thiên phủ, hàng năm Hoàng Hậu nương nương đều tự mình chuẩn bị sinh thần cho điện hạ."

"Trẫm đang nghĩ nếu a nho còn sống, sẽ đưa nàng cái gì đây." Hoàng đế xoa trán, còn đang suy nghĩ xem nên đưa lễ vật gì

"Xuân thuỷ đai ngọc sớm đã cho nàng, còn cái gì nàng thiếu a"

Lão thái giám muốn mở miệng nhắc nhở "Bệ hạ..."

"Bệ hạ!!!!!" Vương Ngạn chạy vào điện, đánh gãy lời muốn nói của lão thái giám, vội vã tiến lên "Bệ hạ, Nghi nhu điện có hỉ"

Hoàng đế buông tay, hai mắt già nua trừng lên, nhưng uy nghiêm không mất, hỏi "Cái gì?"

"Hôm nay Viện Phán Thái y viện theo thông lệ vào cung bắt mạch cho Hiền tần nương nương, mấy ngày nay thân thể nương nương cũng mệt mỏi, cơm nước cũng bỏ bữa, thái y lúc này mới dám thực chẩn" Vương Ngạn giải thích.

Hoàng đế ngồi dậy chỉnh ống tay áo, bước nhanh ra khỏi điện, lão thái giám vội vã kêu lên "Bệ hạ, Yến vương điện hạ..."

Hoàng đế đã đi xa, Vương Ngạn cũng khẩn trương theo phía trước cùng nói với Hoàng đế

"Bệ hạ, đã một năm trôi qua trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng chờ được rồi"

Hoàng đế bước vội vã, nhưng trong mắt hắn không có hoàn toàn vui sướng, còn có nửa phần hổ thẹn.

Nhi Nhu điện.

Bên trong điện, bọn cung nữ cùng thái giám chờ bên ngoài, thái y cũng chưa rời đi, đang căn dặn Hiền tần một số thực phẩm cần kiêng kỵ.

"Thánh giá đến!"

Hiền tần nghe được âm thanh của Hoàng đế, vội vã từ trên giường đứng dậy "Bệ hạ.."

"Tốt, tốt, nằm xuống" Hoàng đế nói, sau đó động viên Hiền tần nằm xuống, sau đó nhìn thái y hỏi

"Vương Ngạn nói, Hiền tần mã có hỉ, ngươi chắc chắn chứ?"

Thái giám quỳ sát trước mặt Hoàng đế, gật đầu nói

"Bẹ hạ, Hiền tần nương nương xác thực có thai ba tháng, thần không thể chẩn sai mạch."

Đối với vị Viện Phán theo hắn từ Bắc Kinh tới kinh thành, hắn rất tín nhiệm, năm dó Hoàng Hậu mang thai Yến vương Triệu Hi Ngôn cũng là do hắn chẩn mạch nhìn ra được.

"Mạch tượng mạnh mẽ vững vàng, Hiền tần nương nương là người có phúc" Viện phán nói.

"Chúc mừng bệ hạ"

Cả đám người trong Nghi nhu điện đều quỳ xuống

"Chúc mừng bệ hạ"

Hoàng đế nghe xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ lòng bàn tay, cao hứng phong thưởng cho hết thảy người phụng dưỡng trong Nghi nhu điện, bao gồm cả Thái y viện.

"Nếu như Hoàng tự có thể bình an mà sinh ra, các ngươi đều là người có công, đều thưởng, đều thưởng."

"Vương Ngạn"

"Có nô tài" Vương Ngạn đi lên xoa tay đáp.

"Thưởng, thưởng"

"Vâng"

Sau đó Hoàng đế cho lui hết thảy, ngồi xuống bên cạnh Hiền tần, cầm tay vỗ nhẹ nói

"Trẫm chưa bao giờ nghĩ, đến tuổi này rồi còn có thể có một đứa con trai, là ngươi mang đến phúc khí cho trẫm"

"Lần trước, trẫm không nên lạnh nhạt với ngươi, gần đây chính sự cũng bận rộn, ở trên triều không thoát dược" Hoàng đế hướng về phía Hiền tần xin lỗi nói.

"Có thể vì Hoàng gia khai chi tán điệp, cũng là phúc phận của thần thiếp"

Hiền tần đáp, được Viện phán khẳng định, nàng ở trong mắt Hoàng đế, tựa hồ nhìn thấy sự vui sướng, mà từ ngày nàng vào cung đến giờ mới nhìn thấy.

Là vì dòng dõi Hoàng gia thiếu thốn sao? Những nam tử này thiếp thất nhiều, dòng dõi cũng muốn nhiều, sinh được con trai thì sẽ vui sướng sao, giờ khắc này nàng thấy Hoàng đế không giấu nổi vui sướng.

"Ngươi muốn cái gì?" Hoàng đế đột nhiên hỏi

"Muốn cái gì có thể hướng về trẫm nói ra"

Đối với việc Hoàng đế đột nhiên lấy lòng nàng không quen, trong lòng nàng kỳ thực cũng không hứng thú cái gì, suy nghĩ một lúc liền nói

"Thiếp vào cung đã lâu, vẫn chưa trở về nhà thăm phụ mẫu cùng huynh trưởng, vì lẽ đó muốn xin bệ hạ cho thếp về thăm gia đình"

Đối với yêu cầu của Hiền tần, Hoàng đế trong lòng không muốn, bên ngoài loạn như vậy, khó tránh khỏi có việc ngoài ý muốn xảy ra, nhưng thật không thể từ chối, Hiền tần cũng nhìn ra được tâm tư của Hoàng đế, liền vội vã nói

"Chỉ là Thiếp hiện giờ thân thể bất tiện, xuất cung khó tránh khỏi gặp phiền phức"

Nàng cúi đầu xoa bụng nói "Bệ hạ coi trọng hắn như thế, thiếp tất nhiên nên ở trong Nghi nhu điện tận tâm chăm sóc hắn cho tốt, mới không phụ lòng của bệ hạ kỳ vọng hắn bình an ra đời"

Nghe được những lời hiểu chuyện này của Hiền tần, Hoàng đế vui vẻ cầm tay, lần nữa nói

"Nếu có thể sinh ra Hoàng tự, trẫm tất sẽ trọng thưởng Lưu thị"

Tin tức Hiền tần có hỉ, Hoàng đế ban thưởng lan truyền ra khỏi cung, sau một ngày, tin tức này lọt vào phủ Yến vương, văn võ bá quan đều đã nhận định trữ quân, nghe được tin này, trong lòng choáng váng.

Việc vui truyền ra ngoài, lời đồn cũng nổi lên bốn phía, Hoàng đế chậm chạp không lập Thái tử, điều này làm cho các đại thần cảm thấy lo lắng, Hoàng đế liệu có học Tiên đế ngày trước hay không.

Yến vương phủ.

Người dự tiệc trong phủ đã ăn uống no say rời đi, Triệu Hi Ngôn cũng không nhìn thấy người từ trong cung tới, tin tức cũng được truyền tới Minh Chương thở hộc hộc chạy về phủ.

"Trong cung truyền ra động tĩnh, không phải là tiệc sinh thần của gia, mà là...." Minh Chương nhìn Triệu Hi Ngôn ngồi trên ghế, lời nói có chút nghẹn

"Là cái gì?" Triệu Hi Ngôn hỏi

Minh Chương xoắn xuýt, khó mở miệng, nội thị thiếp thân của Tấn Dương công chúa, Hứa Nhuận An đi vào hướng hai chủ tử nói "Để tiểu nhân nói đi"

"Trước đây thân thể Hiền tần có bệnh, tiểu nhân đã bẩm báo, điện hạ cũng sinh nghi, hôm nay kết quả cũng chỉ là chứng thực điều điện hạ ngờ vực, sáng sớm Viện Phán Thía y viện Ngô Thượng Khả vào cung chẩn mạch cho Hiền tần, buổi chiều bệ hạ liền ban thưởng hết thảy người trong Nghi nhu điện, cùng thái y"

Hứa Nhuận An cũng không nói rõ ra cái gì, nhưng ý tứ cũng đã biểu đạt rõ ràng, Triệu Hi Ngôn ngồi trên ghế cứng đờ không nhúc nhích.

Minh Chương giật mình nhẹ nhàng nói "Gia..."

Triệu Hi Ngôn đứng lên, trong mắt cũng không có bi thương, Tấn Dương cũng không ngăn cản nàng, chỉ lặng lẽ nhìn.

Luận lòng người, các nàng tâm ý tương thông, nàng nhìn ra được, lúc trước cũng đã cảnh báo trước với Triệu Hi Ngôn, Triệu Hi Ngôn cũng đã nghĩ đến những lời cảnh báo của Tấn Dương công chúa.

"Đồ vật của Quả nhân, dù cho là ai, cũng đừng hòng cướp" ánh mắt Triệu Hi Ngôn lộ ra tia hung tàn.

Tấu chương lập Thái tử đã được đặt trên bàn của Hoàng đế, một chồng tấu chương này đã đủ hiểu trong lòng các đại thần đều chọn Triệu Hi Ngôn, miễn là Hoàng đế không phạm sai lần, dựa vào thân phận đích xuất của Yến vương, Hoàng đế muốn tước quyền thừa kế của nàng cũng không dễ dàng.

Editor: sóng gió lại nổi lên rồi. tác giả nói kết HE nhưng còn xoay vòng vòng, chớ vội.

Tác giả có lời muốn nói:

ở thời cổ đại chính là như vậy, đặc biệt là đế vương, hắn là người có dã tâm, làm sao có thể để một người thừa kế được, đổi lại là ngươi, nếu khổ cực mới chiếm được đồ vật, cuối cùng lại không ai thừa kế, chắp tay tặng cho người ngoài

nếu đã vậy còn nhẫn nhịn chờ đợi để tranh cướp làm gì, mọi người đều có tâm tư của chính mình, còn nhi tử của Tấn vương cũng chỉ là cái họ hàng, không phải huyết thống của hắn.

nói nhiều một chút, dù Nhân hiếu Hoàng Hậu còn sống, Hoàng đế cũng nghĩ biện pháp để nàng sinh thêm đứa bé, các đời Hoàng đế đều vậy, giang sơn to lớn lưu truyền muôn đời, làm sao chỉ truyền một đời, hai đời đây.

Nếu văn viết Tấn Dương không biết thân phận của nữ chủ, nàng chỉ có tình cảm quý mến cơ bản, lại thêm tính tình thẳng nữ, không sâu đậm, nếu biết thân phận của nữ chủ, liệu sẽ còn thích sao, hay lại nói ngươi nếu như là nam nhân ta nhất định sẽ gả cho ngươi, đáng tiếc điều đó không xảy ra, vì lẽ đó phải tạm biệt

Truyện này cuối cùng sẽ HE, đại khái các ngươi sẽ không đoán được kết cục a, còn xoay vòng vòng nhiều, cho nên đừng nóng vội.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top