Chương 66
"hôm nay cảm thấy thế nào? Bạch Ánh Khê từ bên ngoài đẩy cửa vào, sau đó cởi áo khoác trên người, vắt lên giá treo đồ ở bên cửa.
Firth city bốn mùa rõ rệt, có dấu hiệu dần dần chuyển lạnh vào cuối tháng 10. Một trận mưa mang theo cái lạnh hàn đông đang cận kề, cây cối hai bên đường cũng có dáng vẻ của lá vàng khô tan tác.
Từ bên ngoài đi vào trong, Bạch Ánh Khê trên người còn tàn lưu ý lạnh, cô không lập tức đi đến gần, mà là ở bên ngoài cửa đợi sự lạnh lẽo của cơ thể phân tán, mới đến gần bên giường.
Đoàn Ninh Gia đặt quyển sách trong tay xuống, ngước đầu nhìn qua. Gương mặt trắng xám của cô, suy nhược khó giấu được, chỉ là cảm xúc của cô biểu hiện ra vẫn là một thái độ như không có gì. Làm bác sĩ nhiều năm, Bạch Ánh Khê thấy qua quá nhiều người bởi vì chịu đựng đau đớn hằng năm mà trầm cảm, nhưng Đoàn Ninh Gia trước giờ chưa từng có loại cảm giác đó.
"vẫn không tệ" trong lúc nói, Bạch Ánh Khê mới nhìn thấy tiêm truyền nước biển treo ở cánh tay còn lại. Mỗi ngày truyền dịch, trên cánh tay đó có rất nhiều lỗ kim. Cô đang cầm hộp thuốc lá đã mở, vị trí mở có chút lỏng lẻo, rõ ràng là đã có động tác đóng mở nhiều lần, thuốc lá bên trong lại không thiếu một điếu nào.
Bạch Ánh Khê không hút thuốc, không có bị nghiện thuốc lá, nhưng cô thấy qua rất nhiều người cai thuốc sẽ mở hộp thuốc rồi đóng lại nhiều lần. Cô không cho rằng người giống như Đoàn Ninh Gia như vậy sẽ có cơn nghiện với thứ đồ gì đó mà không thể nào khắc chế được, trong rất nhiều tình huống, ý chí tự giác của người này mạnh đến đáng sợ.
"có lẽ thêm vài ngày nữa thì có thể hồi phục" Bạch Ánh Khê đang nói, lấy ra viên nang nén mang theo bên người, sau khi ẩn mở, viên nang tự động nở ra, biến thành một hộp thuốc y tế hình dáng nhỏ.
Trong lúc này, Đoàn Ninh Gia không nhìn cô, mà là rủ mắt lay hoay với hộp thuốc lá trong tay. Sau khi mở ra lại nhẹ nhàng đóng lại, cô không phải là muốn hút thuốc, chỉ là cảm thấy không ý nghĩa (cuộc sống) mà lặp đi lặp lại động tác này.
Lúc này, một tay hơi ấm vuốt lên phía sau gáy, ma sát qua lại nhiều lần tuyến khẩu. Trong tình huống không có bất kì sự kích thích, tuyến khẩu của Omega thông thường ở trạng thái ấm áp đóng lại.
Mà tuyến khẩu của Đoàn Ninh Gia lại ở trong nhiệt đột cao, da ở xung quanh tuyến khẩu hiện lên màu đỏ dị thường, rõ đến mức xung quanh vết sẹo tròn đó có một chút dữ tợn. Lúc Bạch Ánh Khê chạm đụng vào, cảm nhận được độ ấm trên đó.
Trong mùi hương hoa đồ mi quấn kẹp pheromone của Alpha, đây là đánh dấu với mức độ sâu mới có thể có mùi vị có độ nồng đậm. Bởi vì như vậy, Bạch Ánh Khê mới có được sự chắc chắn, mùi hương mật đường này là của mèo con mà mình thích để lại.
Từ lúc Hướng Nam Cẩm bị thương, Bạch Ánh Khê đã suy đoán qua Đoàn Ninh Gia và Hướng Nam Cẩm có sự dính dáng đặc biệt, chỉ có điều lúc đó vẫn chưa có được sự chứng thực. Mà hôm nay, nơi tuyến khẩu của Đoàn Ninh Gia là đánh dấu lớp sâu của Hướng Nam Cẩm. Hai người làm qua cái gì, không nói cũng biết.
Cảm giác không thoải mái khi đồ vật của mình bị người ta cưới mất đè ép khiến Bạch Ánh Khê ấm ức, ánh mắt nhìn Đoàn Ninh Gia càng phát ra sự lạnh nhạt, đã không còn niềm vui khi phát hiện ra công cụ thử thuốc từ lâu nữa rồi. Mèo nhỏ mà mình nhìn trúng đã lén ăn vụng, bị người ta ăn đến sạch sành sanh.
Trong lòng Bạch Ánh Khê có chút hối tiếc và khó chịu, bởi vì cô không cách nào nếm được lần đầu của Hướng Nam Cẩm, cũng lỡ mất dáng vẻ non nớt lại bất lực của đối phương. Có lẽ sự vui sướng đáng giá duy nhất chính là Đoàn Ninh Gia và Hướng Nam Cẩm đã kết thúc rồi, đồng thời là dùng phương thức không xem là quá hòa bình mà cắt đứt quan hệ.
Thời gian này, Bạch Ánh Khê thường sẽ nói chuyện với Hướng Nam Cẩm, cô có thể cảm nhận được sự không vui của đối phương khi cô ấy đôi lúc không nhịn được mà thổ lộ trong câu chữ. Mặt trái của cảm xúc này, đa phần là Đoàn Ninh Gia mang đến.
Bạch Ánh Khê không cách nào đảm bảo hai người họ sau này có thể tiếp xúc với nhau hay không, nhưng chí ít khoảng thời gian này có lẽ không có khả năng gặp mặt nhau nữa. Chỉ cần mình gia tăng tiến độ, mèo nhỏ của cô, sớm muộn gì cũng sẽ hoàn toàn thuộc về cô.
Nghĩ như vậy, Bạch Ánh Khê thu về ý thức đang trôi dạt ra xa, nhìn về hướng người trước mặt. Vị trí mà ngón tay cô chạm vào là chỗ nguy hiểm chí mạng của Omega, Bạch Ánh Khê là bác sĩ, hiểu được chỗ này yếu đuối bao nhiêu.
Cô không hiểu, người như Đoàn Ninh Gia, sao lại muốn chen chân cướp đi mèo nhỏ của mình. Ban đầu nhặt được mèo nhỏ trong đêm mưa, nếu như mình có thể kiên trì mang mèo nhỏ đi, có đến lượt Đoàn Ninh Gia đến cướp đi người vốn thuộc về mình sao?
Trong lòng không vui khiến trong ánh mắt của Bạch Ánh Khê càng cô đọng ý lạnh, cô quay người, cố gắng nén xuống cảm xúc tiêu cực này. Lấy ra ống tiêm, đâm vào nơi tuyến khẩu sau gáy của Đoàn Ninh Gia, rút lấy pheromone giống như trước kia.
Cơ thể đơn bạc của đối phương bởi vì đau đớn mà hơi run, Bạch Ánh Khê đang nhìn, khóe môi hơi cong lên, ý lạnh trong ánh mắt lại chuyển biến sang ấm áp dịu dàng.
"sẽ có chút đau, cô nhẫn chịu một chút" giọng Bạch Ánh Khê dịu dàng nói, cô đã từng hy vọng Đoàn Ninh Gia sống lâu một chút, như vậy mình có thể thử thuốc mà người bình thường không thể sử dụng được.
Mà hôm này, cô lại sinh ra ý niệm hoàn toàn tương phản. Cướp đi người của cô, nên phải trả cái giá tương xứng. Chỉ có điều Bạch Ánh Khê sẽ không ngốc mà tự xuống tay. Cô quá hiểu, xem như mình là người bàng quang không làm gì cả, Đoàn Ninh Gia cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.
"vẫn ổn chứ? Có chỗ nào không thoải không?" sau khi rút pheromone, Bạch Ánh Khê đặt chúng trong ống thử nghiệm. Cô liếc nhìn sắc mặt pha trộn sắc trắng hơn trước đó của Đoàn Ninh Gia, trên đó là nụ cười như đứng trong gió xuân ấm áp, sự niềm nở trong mắt vô cùng rõ rệt.
"không sao" Đoàn Ninh Gia trả lời đơn giản, thuốc truyền dịch nhỏ giọt cạn, Bạch Ánh Khê sau khi giúp cô nhổ kim ra, muốn nói gì đó nhưng dừng lại mà nhìn cô.
"Ninh, làm bác sĩ cho cô, tôi có nghĩa vụ nói sự thật về bệnh tình của cô. Trạng thái sức khỏe của cô không lạc quan, cô có lẽ cũng phát hiện rồi, thuốc sử dụng trước mắt đã không cách nào xoa dịu được bệnh tình của cô"
"sự rối loạn pheromone trong cơ thể của cô, nó không chỉ sẽ ảnh hưởng trong thời kì phát dục của cô. Hơn nữa, thần kinh trung ương của cô, bao gồm giác quan của cô đều sẽ bị ảnh hưởng. Muốn tránh loại tình trạng này, chỉ có thể sử dụng thuốc mạnh hơn, nhưng tác dụng phụ, cô và tôi đều hiểu rõ"
Trên mặt Bạch Ánh Khê toàn là sự lo lắng, cô rủ mắt nhìn Ipad trong tay, ngón tay đang trượt động trên đó, giống như là đang suy nghĩ đến khả năng trị liệu khác.
Lời này hoàn toàn không cố ý bịa đặt, mà là tình trạng cơ thể của Đoàn Ninh Gia thực sự đã tệ đến mức độ thuốc thường không cách nào hóa giải. Trừ phi có Alpha vì cô làm thuốc dẫn pheromone, nhưng đó cũng là điều trị các triệu chứng chứ không trị gốc rễ.
Dầu cạn đèn tắt, đây là tình trạng hiện tại của Đoàn Ninh Gia. Bạch Ánh Khê chẳng qua là nói đúng sự thật, đồng thời ném ra hai loại kết quả để cô ấy tự lựa chọn. Phương án thứ nhất đương nhiên là tiếp tục sử dụng thuốc hiện tại, nhưng không cách nào đảm bảo cơ thể của Đoàn Ninh Gia có thể duy trì trạng thái hành vi như người thường.
Phương án thứ hai giống như là chống đỡ trước, cô sẽ dùng thuốc liều mạnh hơn, khiến cơ thể đã sắp vượt quá khả năng chịu đựng của cô trong thời gian ngắn đạt được như người bình thường thậm chí vượt qua cấp độ của người thường. Tác dụng phụ của thuốc mang lại sẽ tích nén sâu trong cơ thể của Đoàn Ninh Gia, hơn nữa sẽ móc rỗng thời gian không còn dư được mấy ngày của cô ta.
"tôi không có sự lựa chọn khác" Đoàn Ninh Gia nghe thấy lời của Bạch Ánh Khê, khi nói ra với đối phương cô đã sớm đoán được hơn nữa là hài lòng với đáp án. Trên mặt Bạch Ánh Khê lộ ra sự lo lắng và không chấp thuận, nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Cô chính là muốn Đoàn Ninh Gia chủ động lựa chọn một con đường không thể quay lại, chết sớm đi một chút, cũng có thể sớm kết thúc sự đau đớn không phải sao?
Bạch Ánh Khê tự nhận mình tham lam, cô không cách nào chịu đựng được mèo nhỏ của mình nhớ nhung người khác, cũng không quan tâm Đoàn Ninh Gia chết như thế nào. Cô chỉ là hy vọng người này có thể chết trong lặng lẽ, không phải khiến mèo nhỏ của mình tiếp tục thương nhớ cô ta.
"Ninh, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ thêm một chút, tôi lo lắng cho sức khỏe của cô sẽ không chịu đựng được" Bạch Ánh Khê nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân truyền lại, cố ý nói như vậy, cô đoán người đến là Khê Viêm, có thể vẫn đang ở bên ngoài được một lúc rồi.
Lời của Bạch Ánh Khê Đoàn Ninh Gia không trả lời, mà là ngẩng đầu, thâm sâu mà còn trầm lặng nhìn cô ấy. Từ trong mắt của Đoàn Ninh Gia, Bạch Ánh Khê nhìn ra được ý cười ý vị thâm sâu, sự lo lắng mà cô cố tình tạo ra cũng bởi vì ánh mắt mãnh liệt này mà làm cho ngưng trệ.
"bác sĩ Bạch, cứ làm theo lời cô nói" Đoàn Ninh Gia nhẹ giọng nói, trong ngữ khí mang theo sự chắc chắn không dễ thương lượng. Chỉ là đối mắt trong giây lát, Bạch Ánh Khê có một ảo giác bị nhìn thấu. Cô rủ mắt, giấu đi sự chán ghét trong đáy mắt. Chính vì như vậy, cô mới không thể giữ Đoàn Ninh Gia lại được.
"đại tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?" lúc này Khê Viêm đã đẩy cửa đi vào, mà phía sau cô có một nam Omega đi cùng. Anh ta tên Lệ Hành, cũng là một trong những người Đoàn Ninh Gia cực tín nhiệm, cũng giống như Khê Viêm là cánh tay trái phải của cô. Ánh mắt anh ta hơi trầm lặng mà nhìn trạng thái bệnh tình của Đoàn Ninh Gia, trong mắt lóe qua một chút phẫn nộ, cuối cùng lại hóa thành sự bất lực.
"tôi không sao, a Hành, phiền cậu tiễn bác sĩ Bạch một chút" Đoàn Ninh Gia nói xong, Lệ Hành gật gật đầu, đi cùng với Bạch Ánh Khê ra khỏi phòng. Sau khi hai người rời đi, hốc mắt của Khê Viêm lập tức đỏ lên. Từ lúc trở về từ Nguyệt Cầu, sau khi tách khỏi Hướng Nam Cẩm, tình trạng của Đoàn Ninh Gia vẫn chưa từng ổn.
"đại tiểu thư, cô muốn ăn gì, lát nữa tôi bảo dì giúp việc chuẩn bị cho cô" Khê Viêm đi đến bên giường, đỡ Đoàn Ninh Gia nằm xuống. Thời gian này Đoàn Ninh Gia không có cảm giác muốn ăn, bởi vì nguyên do là thuốc, ăn gì cũng sẽ nôn ra, chỉ có dì nấu món cháo ngọt cô sẽ húp vài ngụm.
"Thể thí nghiệm không đủ rồi, tìm thời gian gửi qua cho Bạch Ánh Khê" Đoàn Ninh Gia không trả lời câu hỏi của Khê Viêm, chuyển sang nhắc đến chuyện khác. Mắt cô khép hờ, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Khí tức có chút kéo dài lê thê, có lẽ một giây tiếp theo sẽ ngủ đi.
"vâng, ngày mai tôi sẽ đi làm. Ngoài ra... đại tiểu thư, trước đó Hướng Nam Cẩm đi đến địa điểm cũ tìm qua cô, thời gian này cô ấy đang làm việc ở Hướng Thị, dường như là có hợp tác với bên GTW"
Khê Viêm nhỏ tiếng nói, mang tin tức mình biết được toàn bộ báo cáo ra. Cô rõ ràng nhìn thấy được, lúc nhắc đến Hướng Nam Cẩm, ánh mắt đang rủ xuống của Đoàn Ninh Gia sáng lên một lúc, sau đó lại dần dần giấu đi.
"tôi đã nói, tin tức liên quan đến cô ấy sau này không cần báo cáo" Đoàn Ninh Gia âm giọng rất nhẹ, dường như là phó thác đối với Khê Viêm, cũng giống như đang nói chuyện với chính mình. Nghe cô nói như vậy, Khê Viêm cũng biết là mình đã làm chuyện ngoài nhiệm vụ, chủ động đi thăm dò tin tức của Hướng Nam Cẩm. Nhưng nguyên do cô làm như vậy, cũng là hy vọng tình trạng của Đoàn Ninh Gia có thể tốt hơn một chút.
Cô đi theo người này hơn 10 năm, cô hiểu rất rõ Đoàn Ninh Gia là người như thế nào, bởi vì như vậy, cô mới biết được Đoàn Ninh Gia đối với Hướng Nam Cẩm không giống với những người khác nhiều đến bao nhiêu.
Loại cảm giác đó giống như là thanh đao để lộ ra bên ngoài đột nhiên tìm được vỏ dao có thể tiếp nạp nó, cuối cùng có thể có được sự vỗ về và yên ổn, nhưng bởi nguyên do bất đắc dĩ, làm thương hại nặng lên vỏ đao.
Khê Viêm biết được thân phận và quan hệ của hai người, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn là hy vọng Hướng Nam Cẩm có thể ở bên Đoàn Ninh Gia, xem như chỉ là trong giây phút ngắn ngủi, cũng đủ khiến người này vui được một khoảng thời gian. Nhưng đây vẫn chỉ là một loại ý nghĩ, đến thời khắc này đã khó như lên trời.
"đại tiểu thư, tại sao..." hốc mắt Khê Viêm đang tích tụ giọt lệ, cô hi vọng Đoàn Ninh Gia có thể ích kỷ một chút, như vậy chí ít sẽ không khó chịu như vậy.
Nghe thấy câu chất vấn của Khê Viêm, động tác đóng hộp thuốc của Đoàn Ninh Gia bỗng dừng lại một chút, cô lấy ra một điếu thuốc đặt trong tay. Đột nhiên nhớ đến trong mặt tuyết ở Nguyệt Cầu, Hướng Nam Cẩm ném quả cầu tuyết lên người mình, lại mang thuốc lá đặt trở lại.
"Khê Viêm, tôi rất ích kỷ, tất cả những gì hiện tại tôi làm, cũng là đang vì chính mình. Thời gian không nhiều, tôi có chuyện cần phải hoàn thành. Chuẩn bị nhiều năm như vậy, cũng không thể để hỏng trong phút chốc"
"còn về cô ấy, là tôi có lỗi với cổ" Đoàn Ninh Gia nhắc đến Hướng Nam Cẩm, tay giơ lên chậm rãi đặt xuống. Cho dù cô không nói xong, Khê Viêm đã hiểu ý trong lời nói của cô. Đoàn Ninh Gia đã từng nói qua, cô rời khỏi Hướng Nam Cẩm, không đơn giản là bởi vì thân phận của hai người.
Đoàn Ninh Gia trước giờ không phải là người theo khuôn phép cũ, mà tính cách của cô cũng tùy ý và không chịu quản thúc được hình thành từ những năm tháng ở bên cạnh được Đoàn Dư Khanh nuôi dưỡng. Yêu thích, loại cảm xúc này, hoàn toàn không bị bó buộc bởi thân phận. Nguyên do thật sự khiến Đoàn Ninh Gia rời khỏi Hướng Nam Cẩm, là thời gian còn lại của cô không nhiều.
Chứng mất cân bằng pheromone, loại bệnh tình hiếm thấy này, bởi vì như vậy mới có thể có ít bệnh án và phương pháp trị liệu. Cùng với thời gian kéo dài, bệnh tình thêm nặng, sự bộc phát của phermone mỗi một lần đều sẽ đi cùng với nguy hiểm cực lớn.
Đoàn Ninh Gia đã sớm biết, thời gian của cô rất ít. Cho nên cô mới có thể không quan tâm đến bản thân mình, vì cái gọi là kế hoạch mà mang thân xác này làm hư hỏng đến bộ dạng này. Cô không giống đa số người có thể có sự lựa chọn và kết quả khác nhau, đường cô có thể đi, vẫn chỉ có một.
"đại tiểu thư, thật sự không còn cách nào khác sao? Khê Viêm vẫn là không chết tâm, cô nhớ Bạch Ánh Khê đã từng nói qua, nếu như có độ tương thích cao với Đoàn Ninh Gia, hơn nữa Alpha có sức mạnh tinh thần có thể tương xứng hòa hợp làm khơi thông pheromone cho cô, mặc dù không cách nào trị tận gốc, nhưng chí ít có thể khiến tình trạng của Đoàn Ninh Gia chuyển biến tốt.
"Khê Viêm, cháo ngọt" thấy Khê Viêm vẫn muốn tiếp tục nói, Đoàn Ninh Gia nhẹ giọng ngắt lời cô. Nghe thấy cô muốn ăn, biểu cảm của Khê Viêm mắt thường có thể thấy sự biến hóa sáng lên.
"tôi đi bảo dì làm cho cô ngay" cô nói xong, vui vẻ mà đi ra ngoài, thấy cô rời đi, Đoàn Ninh Gia nhắm mắt lại, phát ra tiếng than thở nhẹ nhàng chậm rãi mà kéo dài, sau đó lại không thể áp chế được mà nhớ đến Hướng Nam Cẩm.
Gần đây đều là như vậy, một khi yên tĩnh trở lại, sức mạnh ý chí sẽ biến thành yếu đuối. Những lúc này, Hướng Nam Cẩm giống như là virus nhắm chuẩn vật chủ yếu ớt, nhanh chóng xâm nhập vào trong não của mình.
Đoàn Ninh Gia biết cô không nên không từ mà biệt, cô đã nghĩ rất lâu, từ đầu đến cuối không nghĩ ra cách từ biệt thích hợp, bản thân không có sự lựa chọn, bọn họ từ đầu đến cuối không có bắt đầu, lại sao có kết thúc tử tế được chứ, phương pháp xử lí như này mới là tốt nhất.
Thế nhưng, Đoàn Ninh Gia không nghĩ đến cảm giác nhớ nhung một người sẽ khó chịu đến vậy.
Khó chị đến mức... sắp chịu không nỗi rồi....
Lúc ý thức hoang mang, Đoàn Ninh Gia lấy bộ não quang học ra, nhìn cột tin tức của Hướng Nam Cẩm. Bên trên toàn là tin nhắn lúc cô ấy tìm mình, đã rất nhiều ngày không có tin mới gửi đến. Đoàn Ninh Gia nhúc nhích tay, bên trên gõ ra một hàng chữ.
"có thể gặp mặt không?" Hướng Nam Cẩm ở văn phòng làm việc xem tài liệu, bộ não quang học bỗng phát sáng, cô mở ra, phát hiện là tin nhắn của Bạch Ánh Khê gửi đến. Thấy đối phương muốn gặp mặt mình, Hướng Nam Cẩm nghĩ buổi chiều có lẽ không có việc gì, lập tức trả lời.
"được á, vậy chúng ta gặp ở đâu?"
"qua mấy hôm nữa em phải tái khám, có thể đến trước trong hôm nay, đến bệnh viện tìm tôi nhé, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm"
Bạch Ánh Khê trả lời rất nhanh, Hướng Nam Cẩm nghĩ ngợi, cũng cảm thấy sắp xếp như này cũng được. Cô đồng ý, trước khi đóng tắt bộ não quang học, liếc nhìn người nào đó bị bị ẩn đi, mày cau nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top