Chương 06 : Nghê Thường


Tháng giêng là lúc trọng xuân, qua kinh trập (ngày 5 hoặc 6 tháng 3), khí trời trong núi rốt cuộc ấm dần, chung quanh hàn băng tuyết đọng cũng bắt đầu tan dần thành nước chảy róc rách.


Ba người trong núi so với năm tháng chỉ có hai người thì náo nhiệt hơn nhiều, bất quá cũng thành thói quen.


Chuyện tốt cũng có, từ sau khi rời khỏi lang động, trải qua mấy ngày ta cùng với sư phụ tỉ mỉ quản thúc, hài tử kia trước mắt thấy dã tính từ từ nhạt đi, gần đây đã không còn cắn người hoặc gặm vật. Cũng rất ít hú giống như sói, thậm chí biết nghệch ngoặc tay trong chén gỗ mà ăn cơm, nhìn thấy nơi đuôi mắt sư phụ vui mừng, lòng ta tự nhiên cũng vì người mà vui vẻ.


Mà thái độ nàng đối với chúng ta cũng có một chút biến hóa.


Trước tiên là nói về nàng đối sư phụ, thật ra do đơn thuần sợ hãi, dần dần biến thành một loại giống như tư thái cung kính, thậm chí thỉnh thoảng còn làm ra động tác vui mừng làm nũng. Đối với việc này sư phụ cảm thấy vui mừng, nghĩ đây là dấu hiệu cho thú tính dần dần biến và nhân tính nảy mầm. Ta tuy rằng không có ý kiến, nhưng cũng lén nghĩ, đó chưa hẳn không phải vì nàng bên trong còn lưu lại dã tính, phải biết bầy sói đều có đầu lang thủ lĩnh, nàng hành vi như hôm nay, bên trong sợ là nhiều ít bản năng nhận thức đem sư phụ làm đầu lĩnh.


Nghĩ như vậy, cũng có thể giải thích được thái độ nàng đối với ta.


Dù sao, đối với sư phụ mà nói là tiến bộ khả quan, còn đối với ta thủy chung vẫn là hai chữ —— không phục.


Nguyên tưởng rằng là bởi vì lần đầu gặp cùng vật lộn với nhau trong lang động, khiến nàng canh cánh trong lòng, tích tụ địch ý. Ta cũng từng thử mọi cách thân cận với nàng, cho đến khi một thời gian dài qua đi, thế nhưng phát hiện nàng mặc dù không hề đối với ta thể hiện bộ mặt hung ác như hổ rình mồi. cũng có lúc thể hiện trạng thái công kích, nhưng như trước chính là một bộ dáng kiêu căng quật cường, thái độ với ta so với sư phụ quả thực cách biệt một trời.


Ta đối với việc này hoang mang không ngớt, càng nghĩ, nghĩ chỉ có khả năng giải thích theo hướng của bầy sói —— nàng bằng bản năng nhận biết sư phụ cường đại, nên nhận thức làm thủ lĩnh, nhưng tuyệt không tán thành người khác địa vị ở trên nàng, cái người khác này, tự nhiên là ta.


Thế nên nàng mới ở khắp nơi hướng ta kiêu căng, sinh ra rất nhiều khó khăn.


Nghĩ thông suốt nguyên do, không biết nên khóc hay cười, ta cảm thấy con đường phía trước thật gian nan, ngược lại cũng không biết hướng nàng như thế nào cho phải.


Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, kỳ thực nàng cũng cũng không phải mọi chuyện đều cùng ta đối địch, hoặc tỏ ra kiêu ngạo bất tuân.


Nhất là lúc ta nấu ăn. (không nghe lời Tiêm nhi bỏ đói nga )


Trong động viếc nấu nướng đều là ta lo liệu, ban đầu cấp hài tử này thức ăn chín, nàng một chút cũng không động. Nhưng đối với thịt tươi máu chảy đầm đìa lại thèm nhỏ dãi, thỉnh thoảng cũng nguyện ý ăn cỏ cây rau quả ta cấp. Sư phụ nào chịu được như vậy, liền hướng ta nói ngoại trừ đồ ăn chín cái gì cũng không cho nàng, dù cho chết đói! Lúc đó nàng thật chịu bụng đói mấy trận, nhìn hữu khí vô lực thập phần thương cảm, ta nhìn cũng không đành lòng, tỉ mỉ quan sát hành vi cử chỉ của nàng, phát giác nàng thật ra không phải không ăn, chỉ là sợ nóng, hơi hơi nóng cũng chịu không nổi. Lúc đó hết lần này tới lần khác đều là trời đông giá rét, ta tự nhiên làm đều là đồ ăn nóng hổi, nàng đương nhiên là ăn không được .


Vì việc này,trong lòng ta nhiều ít có chút áy náy, về sau thường đặc biệt cắt một chút thịt, tẩm ít gia vị, sau đó dùng lửa nướng chín, lại cắt miếng để bớt nóng rồi cấp nàng ăn, nàng quả nhiên thích, coi đây là cơ hội, dần dần cũng nguyện tiếp thu thực vật khác .


Bất quá thích là thích, vẫn là tiểu lang kiêu ngạo, nàng tựa hồ thật có tính tự phụ, cũng không giống miêu cẩu bị đồ ăn làm mê hoặc, đặc biệt nếu đối tượng là ta —— khi nướng thịt, nàng luôn luôn bất động thanh sắc xa xa nhòm chừng. Mặc cho khi nướng hương khí tỏa bốn phía đều nhìn cũng không nhìn, thỉnh thoảng như đang suy nghĩ cái gì, cũng là hờ hững thần thái, có lúc ta cũng muốn trêu nàng, nướng nửa ngày trời cũng không cho ăn, chọc nàng nóng nảy, cũng không hề tỏ ra yếu kém lấy lòng, trái lại bày ra bộ dáng hung thần ác sát biểu tình uy hiếp.


Khi ta vui vẻ sẽ chọc nàng, dù sao nàng cũng không có một phát cắn tới.


Tuy rằng cùng ta không hòa hợp, nhưng hài tử này xác thực không phụ sư phụ kỳ vọng, dần dần hướng tới cái gọi "nhân" mà đi lên, ngày đó nàng xiêu vẹo dùng hai chân mà đứng lên, sư phụ cầm dây trói từ trên người nàng tháo xuống.


Thoạt vừa nhìn, tựa hồ sư phụ đối hài tử này rất là nghiêm khắc. Nhưng ta phi thường rõ ràng người đối nàng dành rất nhiều tâm huyết. Từ lúc hài tử này tới, sư phụ bế quan nghiên cứu võ học thời gian rõ ràng ít đi, nhất là khoảng thời gian đầu, khi hài tử này chỉ kinh sợ người, sư phụ càng trông coi hài tử này. Sau tình huống tốt hơn một chút, người vào thạch thất luyện công, nhiều nhất hai ngày thì đi ra một lần, lúc trước cùng ta ở chung thì bế quan mười ngày nửa tháng đúng là không thể so sánh được.


Sư phụ gọi ta Tiêm nhi, gọi nàng Luyện nhi.


Ta biết sư phụ một ngày chưa đặt tên cho nàng, là ý nghĩa nàng một ngày cũng chưa phải là đệ tử chân chính. Nhưng mỗi khi thấy sư phụ cùng nàng ở chung, gọi nàng Luyện nhi thì, trong lòng tổng cảm giác có chút là lạ.


Đối với loại tâm tìnhkỳ quái này, chính mình cũng không thể nào hiểu được.


Ta tự thấy bản thânkhông phải là một người đố kị, huống chi đây là tình nghĩa thầy trò, không thể phủ nhận, cho tới mới nay thôi, sư phụ là người duy nhất ta sinh ra cảm tình khi đi vào thế giới này. Ta cảm kích nàng, cảm kích nàng dẫn ta ra khỏi cảnh khốn cùng, cho ta một thế giới mới đầy rộng mở, sở dĩ cũng muốn báo đáp nàng, nỗ lực đạt được kì vọng của nàng đối với ta.


Nhưng hôm nay, đã có người thích hợp mang trên người kì vọng này.


Ta mặc dù cũng buồn vô cớ, nhưng ở sâu trong nội tâm, không hẳn không trút được gánh nặng.


Đã như vậy, loại kỳ quái tâm tình này khó có thể nói ra, vì sao lại như vậy? Từ đâu mà đến?


Một đoạn thời gian rất dài, ta đều không nghĩ ra.


Thẳng đến ngày đó.


Ngày đó, lập hạ.


Lúc này trong núi mặc dù gió mát ấm áp dễ chịu thời tiết hợp lòng người, nhưng thời điểm giao mùa cũng coi như ở trước mắt.


Hài tử thường lớn rất nhanh, y phục năm ngoái thì năm nay đã muốn không vừa. Mà hài tử kia đều là mặc y phục cũ của ta, kích cỡ cũng không hoàn toàn phù hợp. Hôm nay dã tính đã giảm bớt, ta cùng với sư phụ thương lượng một chút, quyết định mang nàng cùng đi chợ dưới chân núi mua vài bộ đồ mới để thưởng.


Gọi là chợ, bất quá cũng chỉ là cái chợ sơn thôn, nông nhân làng xã chung quanh gom lại cùng nhau buôn bán vụn vặt các thứ. Ta và sư phụ từ trước đều đã nhìn quen, nhưng với hài tử kia mà nói, chân chính tất cả đều là xa lạ .


Ta còn tưởng nàng chắc chắn hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, mọi việc muốn thử xem sao mới đúng. Nhưng ai biết, khi đi vào dòng người chen chúc, hài tử này khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đi, mắt đều viết đề phòng cảnh giác, ai cự ly gần quá đều nhăn lại mũi lộ ra thần sắc uy hiếp,rúc sát ở trong lòng sư phụ, cuối cùng cũng không có làm ra thêm một động thái nào.


Thấy nàng phản ứng như vậy, chúng ta cũng không nguyện ở trên đường trì hoãn thêm, mua đồ ăn cùng vật phẩm xong, trực tiếp tiến vào cửa hiệu may mặc.


Tuy nói là cửa hiệu may mặc, nhưng ở nông thôn nhỏ bé, thợ may và vải vóc đều là "tạm chấp nhận" , ta xưa nay yêu cầu không cao, cũng coi như số may, rất dễ dàng tìm được xiêm y vừa người. Nhưng tuổi nhỏ hơn sẽ càng khó chọn y phục phù hợp , sư phụ đơn giản kêu ta chọn vải, chuẩn bị sau khi trở về tự mình may cho nàng y phục.


Vải vóc ở nông thôn được coi như là mặc hàng sang trọng, lão chưởng quỹ vui vẻ ra mặt, tự mình đến đo đạc cắt quần áo, ngoài miệng không ngừng nói khen tặng. Cũng không biết hắn nhìn thế nào đem chúng ta cho rằng quan hệ mẹ con, đầu tiên là liên tục khen có được một đôi nữ nhi hảo phúc khí, lại khen sư phụ thật là hảo mẫu thân vân... vân.....


Ta ở một bên nghe cả người không được tự nhiên, sư phụ thoạt nhìn cũng thật là không thoải mái, rồi lại không tiện phát tác, chỉ phải nhẫn nại tính tình chờ hắn làm xong.


Nhưng thật ra hài tử này sau khi tách khỏi đoàn người, lúc này thả lỏng rất nhiều, gần đây bắt đầu học nhân ngôn, nghe lão chưởng quỹ nói, cũng mở to mắt y y nha nha theo.


Lúc đầu ta và sư phụ đối việc này tập mãi thành thói quen, không trách móc.


Thẳng đến nàng mở trong miệng phun ra một tiếng sinh động : "Mụ... Mụ..."


Ta thấy sư phụ cả người hơi chấn động, mặt lộ ra thần sắc không tin nổi, liếc mắt nhìn hài tử ở trong lòng, trong lúc nhất thời, khóe mắt mơ hồ hiện ra nước mắt lưng tròng.


Theo sư phụ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy người thất thố, ta lặng lẽ cúi đầu, trong lòng bùi ngùi.


Cũng may sư phụ tuy rằng thất thố, nhưng điều chỉnh cũng rất nhanh. Chỉ nhẹ nhàng thở ra một cái, thần sắc lại khôi phục như thường, lão chưởng quỹ lo cúi đầu làm cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe âm thanh bi bô tập nói, nhất thời vui mừng không thôi, hướng sư phụ bắt chuyện hỏi thăm tên hài tử.


Nghe lão chưởng quỹ hỏi như vậy, chẳng biết vì sao, trong lòng liền dâng lên dự cảm.


Ta ngẩng đầu nhìn sư phụ, thấy người đầu tiên là trầm mặc không nói, sau đó chậm rãi đem ánh mắt nhìn lão chưởng quỹ tay chạm nhẹ mảnh vải, bình tĩnh nhìn một hồi, môi hé mở.


"Nghê Thường."


Ta nghe người trả lời.


"Đứa trẻ này tên là, Luyện Nghê Thường."


Một câu nói, truyền tới trong đầu, thoáng chốc toàn thân tứ chi đóng băng.


Hoảng hốt, chỉ biết là ta dường như lập lại một lần cái tên kia.


Luyện... Nghê thường...


Luyện Nghê Thường...


Như sét, đánh bên tai.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Hảo muốn viết thêm Nghê Thường trạng thái lang hài a ≧︿≦


Được rồi, về tiếng mụ mụ kia, tuy rằng ta nghĩ gọi nương tương đối hợp, nhưng trong nguyên tác hay viết như thế ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: