Chương 40
Kỳ thật Lăng Vũ Hàm trong nội tâm rất bất mãn, nói Văn Hoàng đế tới nội cung của nàng chưa bao lâu, thế nào lại trở về bên Thương Khanh Ương kia rồi? Là bản thân không có mị lực sao, bằng không thì vì sao Văn Hoàng đế càng là ưu ái Nghê Thương cung đó chứ?
Trong đầu âm thầm ảo não, Thương Khanh Ương này nhất định là dùng mị thuật nào đó đến mê hoặc Văn hoàng đế rồi.
Hiện tại cuộc sống yên lặng như vậy, chẳng những thanh nhàn mà còn là không thú vị.
Tính tính toán toán Văn Hoàng đế đã ở chỗ Thương Khanh Ương ngây ngốc hơn nửa tháng rồi. Chẳng lẽ tinh lực của hắn chỉ biết tiêu tốn trên người Thương Khanh Ương thôi sao? Mơ màng hết hồi này đến hồi khác, Lăng Vũ Hàm có chút không yên lòng. Vốn là vuốt ve mèo nhỏ bạch sắc lông mềm đang nằm trong ngực, lại một bụng đầy tâm tình rối loạn, cũng bất giác dừng tay lại.
Khiến cho tiểu lông mềm vốn là đang thích ý hưởng thụ chủ nhân vuốt ve lại như giận dỗi, ô ô (là tiếng khóc như huhu) mà 'Meow' một tiếng. Một tiếng này, cuối cùng kéo lại tâm tư của Lăng Vũ Hàm. Nàng dứt khoát tĩnh tâm, toàn tâm toàn ý mà giúp tiểu mèo mập này vuốt ve lông trắng.
"Ninh phi nương nương, có người ở đại sảnh đợi ngài." Lúc này, một cung nữ bước vào cửa, trì hoãn một chút mới lên tiếng.
"Ừ." Lăng Vũ hàm phất tay, sau đó động tác có chút lưu loát thả tiểu lông mềm trong ngực xuống. Đứng lên, nàng lấy tay vuốt lại nếp uốn trên áo bào. Ngắm kĩ khuôn mặt đoan trang xong, Lăng Vũ Hàm mới đi ra ngoài.
Đi đi lại lại một lúc, một điểm chu sa giữa chân mày khẽ động, nhưng lại tản ra vô tận mỹ lệ.
"Tỷ tỷ, thỉnh dùng trà." Lăng Vũ Hàm cho cung nữ đưa trà lui xuống, mới gọi người kia một tiếng. Tiếp đến, ưu nhã chậm rãi đi ra phía trước.
"Mấy tháng không gặp, muội ngược lại trở nên lời ngon tiếng ngọt rồi." Nữ nhân vừa nói chuyện vẻ mặt hờ hững tà mị, "Là do trong cung bị trói buộc cực kỳ hay là Hoàng đế cấp ngươi rất nhiều mật ngọt?"
"Hảo tỷ tỷ, ngươi cũng đừng trêu đùa ta. Vũ Hàm thỉnh ngươi tới là để nói chính chuyện đang gấp rút này." Lăng Vũ Hàm bị nàng vừa nói như vậy, ngược lại vì bị nói trúng tâm sự, mà lộ ra thần sắc mất mác.
Điểm mất mác chợt lóe lên cũng bị người nọ cẩn thận bắt được. Sau đó, người nọ có chút nghiền ngẫm mà nở nụ cười.
Chẳng qua nhìn người trước mắt bây giờ là có điểm bất đồng. Ba búi tóc đen chỉ dùng một dây lụa trắng cài chặt, phía sau như có ngàn sợi tơ quấn quanh một viên huyết sắc bảo thạch rũ trước trán. Mặc một thân áo yếm đỏ thẫm kết hợp với lục lạc bạch kim cùng lụa mỏng bạch sắc. Mà lụa mỏng kia cũng thật mỏng, đúng là có thể đem cảnh đẹp khóa bên trong đó toàn bộ nhìn được không sót một chút gì.
Nói phía trên làn váy lụa trắng mỏng được tô điểm bởi những loại hoa văn tinh xảo không thường gặp, vô cùng thanh tú. Xếp tầng tầng lớp lớp nên đi lại có chút bị ảnh hưởng, âm thanh "Đinh đinh đang đang" vang lên thanh thúy dễ nghe như tiếng chim hoàng oanh. Nàng cùng thường nhân ăn mặc không giống nhau cũng thôi, nhưng lại sinh ra vẻ kỳ dị.
Nàng đúng là có một đôi mắt hoàng sắc sáng ngời quỷ dị. Nhan sắc này, thật sự đem người này lộ vẻ quỷ dị và thần bí, đáng sợ.
"Cũng biết được ngươi không có chuyện gì sẽ không tới tìm ta. Dứt lời." Nữ nhân kia cũng không khách khí, tìm vị trí tốt rồi ngồi xuống.
"Tỷ tỷ, Vũ Hàm không có......" Vừa cất lời, Lăng Vũ Hàm lộ ra bộ dáng hơi ngượng ngùng của tiểu nữ hài. Bộ dáng như vậy ngược lại càng lộ ra vẻ thanh thuần đáng yêu rất nhiều.
"Nếu ta không thương ngươi, thì còn ai thương ngươi?" Nói xong, nữ nhân duỗi ra ngón trỏ gõ nhẹ vào thân chén, làm cho nước trà bên trong gợn sóng. Chỉ là nước trà này nhưng lại lay động trong chén thủy chung không có tràn ra.
Mà người kia duỗi ra cổ tay trắng ngần bên trên đeo sợi dây hạt châu màu nâu đen không quá quái dị, tựu là màu đỏ hình dạng giống như hạt đậu quấn quanh dây nhỏ. Đem những sợi dây quái dị này lấy ra sẽ phát hiện kỳ thật trên cánh tay nàng còn có ấn tự thật nhỏ. Những thứ này cũng khiến người không biết hình dung vẻ thần bí của nàng như thế nào.
Lúc này mỗi chỗ trong nội cung đều an tĩnh như vậy.
Nhưng lại không biết, tại đây yên lặng chính là mỗi người đều có tâm cơ trùng trùng điệp điệp.
Ài, trong hậu cung này chỉ có Lưu Thấm cung là không có mưu kế thôi.
Từ khi biết dược kia cũng không khó nuốt, Sở Lưu Yên lại bắt đầu uống. Tuy mỗi lần uống đến một nửa thì đem đổ đi, nhưng nàng hiện tại chí ít là có uống thuốc a.
Mà bây giờ, Thanh Linh cùng Quân Ly bên cạnh cũng ít ở trước mặt Sở Lưu Yên nhắc tới Thương Quý phi người này rồi. Cũng đổ tại sự kiện lần trước đó mà khiến cho Quân Ly rốt cục sáng tỏ tâm tư của Hoàng hậu nương nương.
Nói lần kia, Quân Ly đem tờ giấy Thương Quý phi lưu lại cho Hoàng hậu nương nương xong, nương nương là một mực dùng bộ dáng từ chối gặp người, tránh xa ngàn dặm đối đãi các nàng. Đến cuối cùng, Hoàng hậu nương nương lựa chọn đóng cửa không ra ngoài và cự tuyệt dùng bữa. Quân Ly cùng Thanh Linh tận tình khuyên bảo, nàng cuối cùng cũng ăn cơm.
Tuy nhiên không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng từ đó Quân Ly đã rút kinh nghiệm, đem bí mật này nói cho Thanh Linh nghe. Vì vậy, hai người liền không hề ở trước mặt Hoàng hậu nương nương nói đến vị Quý phi kia.
Hơn nữa cũng không biết tại sao người mà Thương Quý phi phái tới cũng là ngàn vạn lần căn dặn cùng Thanh Linh chớ để Hoàng hậu nương nương biết rõ chuyện Quý phi nương nương đưa thuốc. Vì vậy, Thanh Linh cũng đem sự tình Thương Quý phi thêm mùi vị giấu đi.
Nói Thương Khanh Ương không xuất hiện, nhưng thật ra là nàng có tật giật mình.
Chỉ là Sở Lưu Yên thường uống dược, nhưng cũng không thấy hiệu quả. Thân thể của nàng giống như không có nhiều dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
Bất quá, nàng luôn luôn nguyện đem tâm sự để trong lòng, như thế nào lại nói cho hắn nghe tình trạng thân thể nàng đây?
Nói Liễu Như Vân đưa tới thanh cầm ngọc kia vẫn luôn bị nàng để sang một bên. Hôm nay Sở Lưu Yên cũng nhàn rỗi, liền gọi người mang tới cho nàng.
Thanh cầm này kỳ thật không tính là có gì đặc biệt. Sở Lưu Yên vuốt dây đàn, bất giác hồi tưởng lại lần đầu tiên nàng khảy đàn, nhưng bởi vậy mà nghĩ tới Yêu cơ kia dạy nàng chơi cầm. Một khắc sau, sắc mặt Sở Lưu Yên đột nhiên lạnh xuống, tay cũng rất nhanh mà rút ra khỏi thanh cầm. Bộ dạng giống như đụng phải đồ vật làm cho nàng chán ghét.
Lại nói Sở Lưu Yên rất ít khi không bình tĩnh như vậy, mà lúc này nàng lại giống như một hài tử bốc đồng, chọn phương thức đơn giản, rõ ràng nhất, biểu đạt nội tâm của bản thân vô cùng chán ghét đồ vật này.
Kỳ thật sau khi phát sinh sự kiện kia, Sở Lưu Yên vẫn là tránh hồi tưởng lại chuyện không thể chịu nổi kia. Do đó tránh cho nhớ tới người làm cho nàng cảm thấy bản thân bị nhận ủy khuất cực lớn.
Hoặc là bởi vì tính tình lạnh nhạt, Sở Lưu Yên tuy là không buông tha việc đêm đó Thương Khanh Ương đã làm với nàng, nhưng sẽ không thật sự đối nữ nhân kia chán ghét đến cực điểm. Nhưng là nàng không muốn nói Thương Khanh Ương đúng là người bạc tình bạc nghĩa, cái gì cũng chưa nói liền bỏ đi. Vốn tưởng rằng tính tình bản thân đạm bạc là sẽ không đem chuyện này để trong lòng, nhưng kết quả lại phát hiện hết thảy đều không thể!
Lời của tác giả: Hôm nay hơn 3 giờ.. Phốc... ta bất tỉnh shi...
Lời của editor: Hôm nay cũng gần 2 giờ 30 phút.. Khóc... sáng tôi phải dậy sớm a T.T
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top