Chương 59
Chương 59: thu phục công chúa.
Tô Thê Thê cùng Triệu Kinh Hồng về đến tẩm cung Triệu Kinh Hồng sắp xếp cho Tô Thê Thê, lúc này trời đã tối, Triệu Kinh Hồng nhìn Tô Thê Thê như đồ ăn bên miệng, Tô Thê Thê siết chặt túi hương của mình, nếu Triệu Kinh Hồng này xông đến thật, nàng cũng sẽ không khách khí, chỉ là không biết Triệu Kinh Hồng biết y thuật thật không? sợ là không làm nàng hôn mê được, ngược lại còn khiến mình bị lộ, càng phiền nhiều hơn.
"Muội muội, bồn nước thuốc đã chuẩn bị xong rồi, hay để tỷ tỷ giúp muội muội tắm nha." Triệu Kinh Hồng hỏi cung nữ xong, thì nói với Tô Thê Thê, các nàng đi thiên lao một chuyến về nên tự nhiên trên người cũng có mùi.
"Nào dám phiền tỷ tỷ, ta tự mình làm được." Tô Thê Thê chảy mồ hôi nói, nàng luôn gặp phải một tên đại háo sắc như vậy a, trước kia nàng từng thấy mỹ nhân phu quân, còn không biết xấu hổ đòi hầu hạ người ta tắm, còn sờ nắn người ta, cuối cùng bẻ cong luôn người ta....
"Muội muội đừng khách khí, bồn trong cung rất lớn, tỷ tỷ tắm cùng ngươi sẽ vừa mà, chúng ta đi thôi." Triệu Kinh Hồng nói rồi kéo Tô Thê Thê đi.
"..." được rồi, coi như đi tắm hồ bơi a, hy vọng Triệu tỷ tỷ đừng có háo sắc quá mà nhịn không được a.
Tô Thê Thê giả hồn nhiên thì phải giả đến cùng, nên theo Triệu Kinh Hồng đến bồn tắm hoàng gia.
Chỗ này đúng là rất lớn, bày trí xa hoa, lót đá cẩm thạch trắng, tựa như hồ bơi, bên trong có nước ấm, tựa như mùa hè, trong nước còn có cánh hoa hồng.
Đúng là lãng mạn quá a, nếu có thể tắm cùng mỹ nhân phu quân ở chỗ như vậy thật tốt quá.
"Muội muội, sao vóc dáng như lại nhỏ như vậy, thật khiến người ta đau lòng a." Triệu Kinh Hồng giúp Tô Thê Thê cởi đồ, sờ vài Tô Thê Thê, đau lòng nói, trong mắt còn có hưng phấn.
"Tỷ tỷ, ngoại trừ di nương, vẫn chưa có ai đau lòng ta như vậy, tỷ tỷ, ngươi thật tốt quá, sau này ta nhất định ăn thật tốt, sẽ không để tỷ tỷ đau lòng như vậy nữa." Tô Thê Thê dối lòng nói, mắt nhìn xuống chân.
Bên này Tô Thê Thê còn đang cơi từng món ra, bên ngoài liền có cung nữ đến báo.
"Báo chuyện gì?" Triệu Kinh Hồng mất hứng hỏi.
"Bẩm báo quý phi nương nương, Lạc Vân công chúa không biết đến hoàng linh đường thế nào, lại ngã bậc thang bị thương." cung nữ bên ngoài lo sợ, Triệu Kinh Hồng từng nói, chỉ cần tin tức liên quan đến Cung Lạc Vân thì phải đến báo ngay, mặc kệ là làm gì, nàng do dự một hồi rồi cũng chạy đến báo.
"Sao lại xảy ra chuyện này? Thê Thê muội muội, ngươi tắm ở đây trước đi, ta đi một chút sẽ quay lại." Triệu Kinh Hồng vừa nghe liền nhíu mày, đối với Cung Lạc Vân thì Triệu Kinh Hồng cũng có hảo cảm, tựa như con ngựa hoang nhỏ, muốn người ta đến chinh phục, mỹ nhân sau khi tắm còn có nhiều thời gian, tiểu mỹ nhân kia bị thương đến trấn an lấy hảo cảm cũng không có nhiều cơ hội.
"Tỷ tỷ không có thời gian lo hết, không biết Lạc Vân muội muội bị thương thế nào? đúng là khiến người ta lo lắng mà." Tô Thê Thê vội nói, trong lòng nghĩ thầm, thiên sú nhỏ Cung Lạc Vân, nhất định là trời phái đến cứu mình, ngã như vậy thật tốt, đúng là cơ hội trời cho a.
"Muội muội đúng là tâm địa thiện lương, ta đi nhanh rồi về." Triệu Kinh Hồng xoa xoa cái mặt ngoan của Tô Thê Thê một chút rồi nói.
"Ta chờ tỷ tỷ a." Tô Thê Thê ngoan ngoãn cười.
Triệu Kinh Hồng xoay người đi, Tô Thê Thê cũng thở dài một hơi, mẹ ơi diễn mệt quá, nàng sắp thành ảnh hậu rồi, nếu ở hậu thế chắc cầm được cả giải Oscar nữa a.
Tô Thê Thê nhân lúc Triệu Kinh Hồng đi, vội cởi đồ tắm một cái, rồi gọi cung nữ đến lau khô tóc cho nàng.
Lau xong, Tô Thê Thê mặc áo vào theo cung nữ quay về tẩm cung của mình, dùng chăn bọc người lại, chờ một hồi không thấy Triệu Kinh Hồng đến, liền nhịn không được ngủ luôn.
Bên kia Triệu Kinh Hồng đến tẩm cung của Cung Lạc Vân, gọi ngự y đến chữa thương cho nàng, chân bị đau, trên người còn nhiều vết trầy.
Triệu Kinh Hồng dĩ nhiên là dịu dàng an ủi, nhân cơ hội còn thoa thuốc cho Cung Lạc Vân.
Cung Lạc Vân thấy mẫu hậu của mình và Lục Chiêu Nghi làm chuyện như vậy, kinh ngạc không thôi, liền phát ra chút âm thanh, hoàng hậu hỏi một tiếng, Cung Lạc Vân sợ bị hoàng hậu phát hiện liền bỏ chạy, chạy vội ra ngoài quá gấp, vấp bậc thang mà té.
Là nữ nhân lớn lên trong cung, Cung Lạc Vân thật ra cũng có tính tiếp nhận rất cao, vì trong cung ngoại trừ thái giám không phải nam ra, thì chỉ còn hoàng đế và vài vị hoàng tử thành niên là nam thôi, cung nữ và phi tử thì không biết bao nhiêu, nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, cung nữ kết đôi với nhau, an ủi nhau, Cung Lạc Vân cũng từng thấy, trước kia từng cảm thấy chuyện này đê tiện nực cười, nhưng khi thấy mẫu hậu cũng thích nữ nhân, còn thích Lục Chiêu Nghi yếu đuối lạnh lùng kia, thì cảm thấy khó mà tin được.
Mẫu hậu trong lòng nàng luôn là người cao quý, nàng luôn cho mình là người quan trọng nhất trong lòng mẫu hậu, nhưng lại không ngờ mẫu hậu nàng tiến cung là vì nữ nhân khác, điều này khiến nàng có chút đau buồn.
Sinh ra nàng, không lẽ chỉ là bất đắc dĩ thôi sao?
Lục Chiêu Nghi có gì tốt?
Cung Lạc Vân tâm tình phức tạp, còn da thì bị trầy, bình thường kiêu ngạo ngất trời đã không còn, nhìn lại có vẻ đáng thương hơn, Triệu Kinh Hồng nhìn thấy trong lòng cũng thương tiếc.
"Ta nghe cung nữ bẩm báo, liền đến đây ngay. Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy? ngươi xem đi, nếu bị trên mặt thì phải làm sao?" Triệu Kinh Hồng thoa thuốc cho Cung Lạc Vân ôn nhu nói.
"Đa tạ quý phi nương nương quan tâm." Cung Lạc Vân rũ mắt nói, mẫu hậu mình hiện tại cũng không có đến đây, nói không chừng còn đang hợp hoan với Lục Chiêu Nghi, nhưng quý phi nương nương này lại đến trước, đối với mình ôn nhu chăm sóc, không lẽ nàng cũng thích mình?
Nàng là phi tử của phụ hoàng, có bối phận như mẫu hậu, cho dù phụ hoàng mình băng hà, thì cũng không thể đổi được.
Nàng thích là Phương Đình ca ca, không thích nữ tử, nữ tử có gì tốt mà thích chứ?
Cung Lạc Vân trong mắt không nói, tâm tình xuống đáy cũng không đáp lại.
"Lạc Vân, để ta xem ngươi còn bị thương chỗ khác không? để thoa thuốc cho ngươi." Triệu Kinh Hồng thoa thuốc lên đầu gối và tay cho Cung Lạc Vân xong thì kéo áo Cung Lục Vân.
"Không có, không cần." Cung Lạc Vân kéo chặt áo nói.
"Lạc Vân đừng sợ, ta chỉ xem một chút thôi, không thoa thuốc chỗ bị thương, sẽ bị sẹo đó." Triệu Kinh Hồng mềm giọng nói, nhìn Cung Lạc Vân.
"Lạc Vân sợ sao? phụ hoàng sẽ phù hộ ngươi, có ta ở đây ngày nào, thì sẽ không ai khiến ngươi bị ủy khuất cả." Cung Lạc Vân vẫn không buông tay, Triệu Kinh Hồng nhìn Cung Lạc Vân khuyên.
"Đa tạ quý phi nương nương, ta vẫn khỏe, không phiền quý phi nương nương nữa." Cung Lạc Vân nói.
"Thật sao? tiểu công chúa Lạc Vân của ta, trước kia nóng như lửa không sợ gì cả, giờ sao lại như con thỏ thế này? không lẽ sợ ta ăn ngươi sao? ngoan, thoa thuốc là xong rồi." Triệu Kinh Dồng dùng chiêu sói già dụ dụ tiểu hồng mao nói.
Cung Lạc Vân nhìn Triệu Kinh Hồng, mắt mơ màng tự tay thả áo.
Triệu Kinh Hồng cởi áo Cung Lạc Vân ra, thân thể thiếu nữ mềm mại xuất hiện trước mắt Triệu Kinh Hồng, ánh mắt Triệu Kinh Hồng lóe lên sự khác thường.
Triệu Kinh Hồng kiểm tra một hồi mới mặc đồ ngủ cho Cung Lạc Vân, cũng không có làm gì khác.
"Thoa thuốc rồi đỡ hơn chưa?" Triệu Kinh Hồng ôn nhu nói.
"Đỡ hơn rồi, quy phí nương nương đi an giấc, ta bên này không sao." Cung Lạc Vân nói với Triệu Kinh Hồng.
"Lạc Vân bị thương, mấy cung nữ thái giám kia hầu hạ khiến ta lo lắng, hay để tối nay ta ở cùng ngươi nha, giúp ngươi ngủ ngon giấc." Triệu Kinh Hồng kéo Cung Lạc Vân ôm nàng vuốt tóc nàng. Cây ớt nhỏ dù gì cũng là một nữ tử, hiện tại nghe lời như vậy cũng thật khiến người ta đau lòng.
Mới vừa nhìn thân thể Cung Lạc Vân, chắc là nàng ấy chịu rồi, thân thể tốt như vậy, dĩ nhiên thân cận một chút mới được.
"Qúy phi nương nương, đừng như vậy." Cung Lạc Vân nói nhẹ một câu, Triệu Kinh Hồng ôm sát Cung Lạc Vân vào ngực.
"Đừng sợ, theo ta không cần khách khí. Tiểu công chúa Lạc Vân của ta, mềm mại tựa đóa hoa, dĩ nhiên phải che chở khắp nơi mới đúng." Triệu Kinh Hồng nói.
Cung Lạc Vân nghe Triệu Kinh Hồng nói, ánh mắt mơ màng, Triệu Kinh Hồng ôm ấp che chở thật ấm áp, tựa như phủng nàng trong lòng bàn tay vậy, khiến nàng nhớ lại lúc phụ hoàng còn sống.
"Ngủ ngon a, ta ôm tiểu công chúa ngủ, sẽ không mơ thấy ác mộng." Triệu Kinh Hồng cởi ngoại bào, lên giường Cung Lạc Vân, ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng nói, khóe môi cong lên, công chúa cây ớt nhỏ này, dễ dàng với nàng như vậy, hẳn là ngầm cho phép nàng rồi a.
Cung Lạc Vân chớp mắt nhìn Triệu Kinh Hồng, Triệu Kinh Hồng vuốt ve khuôn mặt non mềm của Cung Lạc Vân, cảm giác có chút nhịn không được xúc động, ôm hông Cung Lạc Vân để nàng xích lại gần mình, môi bao lấy môi nàng.
Cung Lạc Vân mở to mắt, không biết làm sao, nàng đoán được Triệu Kinh Hồng thích nàng, nhưng không ngờ Triệu Kinh Hồng lại trực tiếp như vậy, muốn đẩy Triệu Kinh Hồng ra, nhưng cảm giác đầu lưỡi Triệu Kinh Hồng đã thò vào miệng nàng rồi, mút môi nàng, cảm giác tê dại khiến nàng cảm thấy kỳ quái.
Triệu Kinh Hồng dùng kỹ xảo của để hôn Cung Lạc Vân, cạy khớp hàm Cung Lạc Vân, câu lấy đầu lưỡi của nàng, Cung Lạc Vân là chiếu mới nên chịu không nổi thở hổn hển, mặt đỏ tới mang tai.
Triệu Kinh Hồng thấy Cung Lạc Vân không phản kháng, nhân cơ hội thò tay vào áo Cung Lạc Vân, vuốt ve da thịt mềm mại của Cung Lạc Vân, Cung Lạc Vân giật mình giằng co.
"Lạc Vân, ta thích gần gũi ngươi, nếu ngươi cảm thấy khó chịu, ta sẽ không làm ....." Triệu Kinh Hồng buông Cung Lạc Vân ra, nhìn nàng há miệng thở dốc, trong lòng ngứa ngáy nhưng vẫn nhịn xuống.
"Qúy phi nương nương, như vậy không được." Cung Lạc Vân nói.
"Được, ta sẽ không làm, Lạc Vân ngủ đi." Triệu Kinh Hồng không vội, lần nữa ôm Cung Lạc Vân vỗ nhẹ nhàng.
Cung Lạc Vân tim đập loạn, trong lòng bối rối, Triệu Kinh Hồng không làm gì nữa, nàng cũng không có đẩy ra, chỉ ngây người rồi mệt mỏi ngủ.
***
Trong linh đường hoàng đế.
"Hoàng hậu nương nương, người vừa rồi." nữ tử sắc triều mặt đỏ bừng nhìn người bên trên mình nói, hai nữ nhân này chính là hoàng hậu và Lục Chiêu Nghi.
"Là Lạc Vân, không sao... Chiêu Dung, ngươi và ta mãi mới có cơ hội, ngươi đừng phân tâm." khóe miệng hoàng hậu mang theo tia cười nói với Lục Chiêu Nghi, hộp cùng nhan sắc trên mặt xinh đẹp không gì sánh được.
"Lạc Vân sợ là trở ngại, nếu nàng nói ra, sẽ khiến ngươi ta...." Lục Chiêu Nghi đỏ mặt hô.
"Nàng sẽ không nói, Chiêu Dung ngươi đừng phân tâm. Hôm nay ta muốn lau sạch vết tích của lão già kia trên người của ngươi, ngươi biết ta hận thế nào không? lão già đó khi ta tiến cũng đã không đụng, là tự ta làm. Hiện tại hắn chắc đang nhìn chúng ta a, ta muốn cho hắn thấy, chọc tức hắn." hoàng hậu cười khẽ nói, cúi đầu hôn Lục Chiêu Nghi, từng chút một không buông tha.
"Hoàng hậu nương nương, ngươi.... ngươi tội gì cần." Lục Chiêu Nghi kinh hãi.
"Ah, không phải đều là vì ngươi sao? Chiêu Dung, hôm nay ta cũng muốn đem ta cho ngươi, người sờ ta đi, giống như sờ ngươi vậy...." hoàng hậu ngẩng đầu nhìn Lục Chiêu Nghi nói.
"Ta..." Lục Chiêu Nghi có chút ngại ngùng, mặt đỏ hơn, tay bị hoàng hậu nắm đến sờ.
"Ta nói cho ngươi biết một bí mật, thật ra ta, vẫn còn là xử nữ.... Lạc Vân là do cung nữ của ta sinh.... ah ah...." hoàng hậu mang ý cười nói, kéo tay Lục Chiêu Nghi dùng sức, khẽ rên một tiếng.
Nhìn thấy màu đỏ, Lục Chiêu Nghi trước đó bị động, trong mắt liền động dung, liền chủ động hôn lên môi kiều diễm của hoàng hậu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không biết trách, ta khả năng được dơ dơ dơ bệnh còn có đầu óc hố nhiều bệnh ≥﹏≤
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top