Phiên ngoại : Chuyện cũ của Dịch Kiếm Môn (Hoa Tưởng Dung x Phong Nguyệt Ngạc)
"Khởi bẩm chưởng môn, Ma giáo giáo chủ cùng tả hộ pháp, hữu hộ pháp và tất cả phân đường của hắn đã đánh đến Kỳ Sơn!"
"Chưởng môn, chúng đệ tử đã tự giác tập hợp bên ngoài, chỉ cần ra lệnh một tiếng liền lập tức đi trợ giúp!"
Phía sau đứng đầy Dịch Kiếm Môn đệ tử đang chờ xuất phát, trên mặt tràn đầy lo lắng, chỉ đợi thân ảnh màu xanh lam đang cô đơn đứng trên ngọn núi Dịch Kiếm Phong .
Một lát, thân ảnh kia rốt cuộc xoay người lại, bình tĩnh đến vô tình, nói ra hai chữ, nhưng khiến tất cả mọi người ở đây đều trừng lớn mắt.
Nàng nói: "Không cứu."
Thanh sam cô độc, tiên phong đạo cốt, không muốn, vô cầu.
Dịch Kiếm Môn chưởng môn Phong Nguyệt Ngạc, cuộc đời này duy nhất có một việc tiếc nuối.
...
Năm xưa, Phong Nguyệt Ngạc đã hai mươi tám tuổi xuân, có một ngày lĩnh mệnh sư môn hạ sơn đến Thương Châu phát thiệp, mời một ít môn phái cùng đi tham gia võ lâm đại hội.
Nàng từ nhỏ đã lên núi tập võ, đối với hồng trần đương nhiên rất hiếu kì. Thương Châu vốn là nơi phồn hoa, lúc này vừa vặn là tết Nguyên Tiêu, càng thêm náo nhiệt phi phàm.
Xuyên qua con phố đầy những chiếc lồng đèn rực rỡ muôn màu, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có rất nhiều tiếng vỗ tay tán thưởng.
Đến gần nhìn vào, nguyên lai là một gã công tử áo tím thêu hoa đang xung phong đi giải câu đối trên đèn lồng, trải qua một loạt thách đố, cuối cùng hắn dành được một chiếc đèn lưu ly bằng ngọc có tên 'Tài tử đăng' khiến mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ.
Phong Nguyệt Ngạc đối với chuyện giải câu đối đèn là dốt đặc cán mai, hứng thú rất ít, đang muốn bỏ đi, nàng thoáng nhìn một chút gương mặt của gã công tử áo tím đó, gương mặt như phù dung, mi tựa liễu, giơ tay nhấc chân đều toát lên nét quyến rũ phong lưu, chắc chắn đó là một nữ tử!
Nhưng đột nhiên 'gã công tử' kia từ xa gọi với theo, tay 'hắn' cầm chiếc đèn lồng đi về phía nàng.
"Cô nương nhìn nó đã lâu, nếu thích chiếc đèn này, thì xem như tại hạ vinh hạnh được tặng nó cho nàng."
Bình tĩnh bước tới, phong độ vô cùng, chọc người xung quanh một mảnh trầm trồ không ngớt khen ngợi.
Tuy Phong Nguyệt Ngạc biết trước mắt là một nữ tử, nhưng đứng trước nhiều người như vậy cũng không khỏi ửng đỏ hai má
"Không, không, ta không phải nhìn cái đèn này."
"Không nhìn đèn, vậy chắc đang nhìn tại hạ."
Người nọ giương môi cười, hoa dung bừng nắng, lại có nét ngả ngớn phong lưu, ngược lại khi hòa quyện vào nhau khiến người ta mê hoặc.
"Nhìn y phục trên người cô nương cũng không phải người Thương Châu, nếu không chê, không bằng có thể cùng tại hạ cùng đi."
Trong lúc đang nói, người nọ ánh mắt tản mác ra thần sắc kỳ lạ, khiến người nhất thời muốn hãm sâu vào một cái hồ xanh thẳm u lam.
...
Sau này, mỗi một lần nhớ lại khi đó. Phong Nguyệt Ngạc đều nghĩ chính mình bị nàng đầu độc, bằng không sao lại đơn giản gật đầu như thế?
Bởi vì biết nàng là nữ tử, cho nên mới không cảnh giác.
Mà người nọ đích thực là một người bạn tốt.
Đạp thanh, du hồ, ngắm hoa, uống rượu, xem ca hát, thi giải đố.
Khi đó ‘hắn’ tràn ngập ý cười. Đầy ấp ôn nhu, đã có thể tóm gọn Phong Nguyệt Ngạc còn chưa biết thế sự này vào trong tay.
Còn chưa đi vào chợ hoa, người nọ hỏi:
"Nàng thích hoa gì?"
Nguyệt Ngạc suy nghĩ một chút, nói:
"Hoa mai."
'Hắn' đưa mắt nhìn vào những khóm hoa vàng, đỏ dài dằng dặc của chợ hoa, chẳng thể nào tìm được hoa đó, bất đắc dĩ cười hỏi:
"Vì sao thích hoa mai?"
Nàng chăm chú suy nghĩ một lát: "Bởi vì nó có thể mọc trong tuyết, kiên trinh bất khuất."
'Hắn' hiểu rõ gật đầu.
"Ta cũng thích hoa mai."
"Bởi vì nó có thể mọc trong tuyết, kiên trinh bất khuất sao?"
'Hắn' mỉm cười lắc đầu, nhàn nhạt nhấn rõ từng chữ:
"Bởi vì nó đẹp."
Nàng cười nhạt, đáp lại một câu "Đẹp giống ngươi vậy." Sau đó lặng lẽ đỏ mặt.
Nghìn sắc nhìn hương, sao đẹp bằng ngươi.
Lúc đó hai người cùng đứng dưới ánh trăng, pháo hoa bỗng được bắn lên đầy trời, nàng ngạc nhiên nói:
"Đêm đã qua mười lăm, còn có người đốt pháo hoa nữa sao?"
"Những thứ này chỉ đẹp thoáng chốc thôi, có lẽ ai đó muốn nhờ chúng bày tỏ lòng mình với cô nương chăng?"
'Hắn' mỉm cười, dáng cười còn đẹp hơn cả những chùm pháo sáng trên bầu trời.
Nàng nghe 'hắn' nói điều đó, trong lòng không khỏi từ từ rung động.
"Sớm nghe nói quý phái có kiếm thuật vô song thiên hạ, chẳng biết hôm nay có thể được ngắm nhìn một lần?"
Người nọ cũng chẳng hề lo lắng điều gì, nhanh chóng tháo xuống bội kiếm của mình đưa cho nàng. Thân kiếm trơn nhẵn. Lành lạnh như nước.
Trong mắt lại như loáng thoáng niềm hi vọng.
Nàng chỉ phải tiếp nhận, đứng trong đình, từ từ lay động.
Mà 'hắn' cũng lấy ra sáo ngọc, bắt đầu nhẹ nhàng thổi. Hai người phối hợp ăn ý vạn phần, dường như đã cùng nhau làm điều này từ kiếp trước.
Một đoạn kiếm pháp tinh diễm tuyệt luân trôi qua, người nọ như ảo thuật, từ trước mặt nàng lấy ra một cành hoa mai đỏ.
Nàng cuối đầu tiếp nhận, rất cẩn thận, viên mãn tràn đầy, nàng khẽ nói ra một lời nhưng lại là lời từ biệt.
‘Đã hơn nửa tháng, võ lâm đại hội cũng kết thúc, nếu Nguyệt Ngạc còn không nhanh trở lại sư môn thì chỉ sợ sư phụ sẽ phái người tìm kiếm.’
'Hắn' nghe vậy chỉ gật đầu, trong mắt lại giấu không được nỗi thất vọng cùng cô đơn.
Là lúc nào nhận ra?
Là lúc nói ra tên, là khi tiếp nhận bội kiếm của ngươi, hay là lúc ta bị đôi mắt ngươi hấp dẫn....
Những điều này khiến nàng nhớ tới trước đây sư phụ có căn dặn:
'Thương Châu không chỉ có Thương Sơn Phái, Trung Châu phái, Lưu Tinh Phái, còn có Huyết Y đường.'
'Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung.'
Tâm sự chồng chất.
Cho rằng người nọ nhất định có âm mưu, nhưng một đường vô kinh vô hiểm quay trở về Dịch Kiếm Môn. Môn trang vội vã chuẩn bị cho võ lâm đại hội, chẳng có ai phát hiện ra nàng có điểm khác thường.
Ví như nàng luôn luôn ngồi trong phòng, nâng niu cành hoa đã sớm trụi lá mà xuất thần.
Cũng biết cái gì gọi là chính tà đối lập, cương thường luân lí, vô luận là điều gì nàng cũng không khả năng đến với người nọ.
Hay cứ coi như đã tỉnh sau một giấc mơ dài đi.
Thế nhưng ông trời không cho nàng quên đi nó. Mà khiến nó trở thành một mũi tên độc cắm vào tim.
Là một mũi tên tẩm độc.
Kỳ Sơn tuy tự xưng danh môn chính phái, thế nhưng thủ đoạn ám toán không hề thua kém ma giáo chút nào.
Nàng như bị sét đánh, suốt đêm đòi hạ sơn tìm Tưởng Dung, lại bị sư phụ phát hiện bắt trở về.
Vốn luôn thương yêu nàng, kỳ vọng ở nàng, nhưng là lần đầu tiên sư phụ dùng giọng nhiêm khắc thẩm vấn nàng, thế nhưng nàng chỉ cắn răng không nói nửa câu. Cuối cùng sư phụ thất vọng, còn nàng tự mình xin đi lên quỳ phạt trên Dịch Kiếm Phong.
Liên tiếp quỳ suốt ba tháng, cho đến mức thân thể tiều tụy, hai chân chết lặng.
Rồi suốt một đêm, nàng quỳ trên đất, hai tay đào đất, đào đến mức máu chảy đầm đìa, lặng lẽ đem cành hoa mai đó chôn vùi trên Dịch Kiếm Phong.
'Úc úc thanh sơn thu diễm cốt, nhất bồi hoàng thổ yểm phong lưu.'*
[* Ý nghĩa: 'Núi cao thăm thẳm vùi thây cốt, nắm đất vàng đây lấp hương xưa.' - GoSnow dịch, đây là hai câu thơ tác giả tự biên, lấy ý từ nguyên mẫu hai câu của bài thơ 'Táng hoa từ' - Tào Tuyết Cần là 'Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt, nhất bồi tịnh thổ yểm phong lưu.']
Từ nay về sau khi đã tiếp nhận Chưởng môn ấn tính, tâm phải như chỉ thủy.
Nhưng đến khi nghe được trên thanh kiếm của Tưởng Dung năm xưa có khắc hình hoa mai, thì lúc đó trong tâm đã ngũ vị tạp trần, chỉ có lệ rơi.
Giấc mộng này, cuối cùng cũng không phải chỉ một mình nàng tương tư tình nguyện rồi.
Hoa Tưởng Dung đặt tên cho kiếm là Mi Vu.
...
'Trên thân kiếm được khắc hoa mai tượng trưng cho số mệnh hai chúng ta, mà một phần cũng vì ta muốn làm nó cho nàng, nhưng ta chưa có cơ hội để nàng nhìn thấy thì đã vĩnh biệt nhân thế rồi.'
Toàn Văn Hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top