Chương 38 : Giả ý
Sáng sớm, những tia nắng ấm áp đầu tiên xuyên thấu qua tấm màng lụa mỏng manh, loang lổ trên mặt đất, cũng không quên khám phá một đôi nữ tử còn say giấc trên chiếc giường lớn mềm mại.
Đầy giường toàn là những nếp uốn nhăn nhúm, trông có vẻ hơi bừa bộn, xiêm y mất trật tự còn rơi trên mặt đất, đầu vai trơn bóng lộ ra dưới ánh nắng sớm, hai mái tóc đen như nhung đan xen vào nhau, dường như còn có thể ngửi được đầy tràn hương vị mê ly tối hôm qua còn lại.
Ngoài cửa sổ, vài tiếng chim hót ríu rít, khiến một nữ tử khó chịu nhíu mày mở mắt ra.
Nàng vô ý mà nhìn người bên cạnh, thấy người đó còn đang ngủ say, lặng yên lộ ra một nụ cười an tâm. Ánh mắt cũng lại không thể rời nàng được, chăm chú nhìn đôi mi tinh tế cong dài, khóe môi xinh đẹp cong cong, tựa như muốn khắc sâu dung nhan này tận sâu trong lòng.
Đầu tiên là say rượu, còn không mệt mỏi mà triền miên suốt đêm, có lẽ nàng mệt lắm rồi nhỉ...
Ân Ly nhớ tới chuyện đêm qua, không khỏi hạnh phúc cười cười.
Tự Âm vẫn nhắm mắt như cũ, chỉ là đôi mi khe khẽ run động.
Ân Ly nhìn một hồi, tự nhiên biết nàng tỉnh rồi, chỉ là chưa muốn mở mắt. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người này hết say, bây giờ cảm thấy xấu hổ?
Vì hôm qua đã biểu lộ cõi lòng, lúc này cũng yêu thương tràn ngập, suy nghĩ như vậy, Ân Ly cố ý muốn đùa nàng.
Nhịn không được vươn một ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua trên gò má trắng nõn của nàng, như mọt chiếc lông chim phất qua, rồi lại ác ý gãi gãi, khiến kẻ khác nhột đến khó chịu. Như vậy làm vài lần, Tự Âm rốt cục giả vờ không nỗi nữa phải mở mắt.
"Sớm."
Ân Ly thôi giỡn nữa, trên mặt nàng hiện ra một nụ cười ấm áp hiếm hoi.
Thế nhưng sau đó, nàng cảm giác có chuyện không thích hợp, bởi vì trong mắt Hoa Tự Âm không có tình ý như nàng tưởng, cũng không có vui vẻ, không có e lệ, cũng không có mị hoặc hay mỉa mai như xưa, mà chỉ như một cái hồ thật sâu, thật sâu, ánh mắt này, không phải bi thương, mà cũng chẳng có chút tình cảm nào, chỉ như một khoảng trống, giống như một mũi tên đâm qua nàng.
"Làm sao vậy?"
Ân Ly thu liễm biểu tình, nàng có loại dự cảm không tốt.
Hoa Tự Âm không nói một lời, chỉ nhặt lên quần áo lộn xộn rơi trên đất, yên lặng mặc vào.
Trên đầu vai, trên lưng còn lưu lại rất nhiều vết hôn ngân, như những cánh hoa đào xinh đẹp nở rộ. Rõ ràng đã da thịt chi thân*, nhưng khí tức lúc này nàng phát ra khiến Ân Ly cảm nhận được một sự xa lạ chưa từng có.
[*nói chung là chỉ abcxyz.]
Nhìn Tự Âm bình tĩnh buộc lại dây yếm, rõ ràng là một khung cảnh rất hương diễm phong tình không gì sánh được nhưng ngược lại khiến Ân Ly chỉ thấy có lạnh lẽo. Người trước mặt này, cùng với người đêm qua dưới thân nàng nhiệt tình như lửa kia, thực là một người sao?
"Ngươi thật sự không muốn?"
Do dự một chút, Ân Ly vẫn phải hỏi, thanh âm có chút chua chát. Hoa Tự Âm nghe vậy, hai tay dừng lại, nhưng vờ như chẳng nghe thấy gì mà tiếp tục buộc lại dây áo.
"Ngươi nói, ngươi hối hận?"
Ân Ly thấy nàng như vậy, không khỏi tự giễu mà cười, cũng yên lặng cúi người nhặt lên xiêm y của mình mặc vào.
Quần áo hết thảy đã chỉnh tề, chỉ còn mái tóc chưa kịp chải nên có chút rối tung, tùy ý xõa ra, rất có một khung cảnh phong tình, chỉ là lời nói, lại như một cơn gió đông rèn ra một lưỡi đao hàn băng đâm sâu đến tận xương tủy.
Hoa Tự Âm bên môi khai triển một nụ cười khinh, thanh âm vẫn mang theo chút khàn khàn, nhưng chẳng có nửa phần tình cảm:
"Uống rượu cầu hoan, bất quá chỉ là một chuyện bình thường, theo nhu cầu mà thôi, chẳng có cái gì đáng hối hận. Lẽ nào... ngươi còn không hiểu sao?"
Ân Ly cảm thấy từng lời từng chữ của nàng đều là một cây đao sắc bén, thật sâu đâm vào trong trái tim vốn dĩ chỉ mới có chút mềm mại của mình. Nàng vốn rất cao ngạo, thậm chí chưa từng nghĩ qua có ngày mình sẽ gặp phải loại cảm giác thất bại này, tựa như một nữ tử yếu đuối oán trách phu quân phụ lòng, lúng túng mở miệng hỏi:
"Vậy những lời hôm qua ngươi nói.... ngươi thích, có phải là thật không?"
Hoa Tự Âm phì cười một tiếng, không chỉ không động dung mà ngay cả giọng nói cũng không có lấy một chút dao động:
"Bất quá chỉ là say rượu nói nhảm thôi, thế mà ngươi cũng tin."
Ân Ly vừa nghe nàng nói, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nàng cười xong, trên gương mặt đang triển lộ một tầng yếu ớt cùng chút biểu tình, bất chợt lại phủ lên một tầng sương tuyết như xưa. Nhàn nhạn, ngả ngớn giơ một ngón tay còn lại vết tích đêm qua đặt lên môi khẽ hôn:
"Một đêm, thực sự là khiến người khó quên, Hoa đường chủ dùng Mị thuật quả là danh bất hư truyền. Nếu sau này đêm dài tịch mịch, Lạc Diệp Cốc đôi lúc sẽ có rượu ngon chiêu đãi..."
Quả thực là danh bất hư truyền, khiến ta cũng bất ngờ nhận một cú đánh, như một tên hề đi tỏ tình.
Hoa Tự Âm dĩ nhiên nghe ra ý châm chọc của nàng, nhưng chỉ làm như vô tình mỉm cười.
"Vậy thật là đa tạ Độc Y đêm qua đã dốc lòng chiêu đãi."
Quay đầu nhìn lại mị hoặc cười, liền dứt khoát bước khỏi phòng, để lại một mùi hương thoang thoảng.
Ân Ly vẫn cười nhìn nàng đi ra, thẳng đến khi cửa phòng khép lại, bóng lưng khuất dần, gương mặt liền trở nên lạnh lẽo, giống như trên một sa mạc rộng lớn bỗng chốc bao phủ đầy băng tuyết, trải rộng đến tận chân trời.
Nàng trầm mặc một lát, mạnh giơ tay đánh xuống, không cần nội lực đã chém chiếc án thư bằng gỗ tử đàn thành hai phần, bàn tay trắng nõn thoáng chốc đã nhiễm đầy máu, nhưng nàng vẫn còn chưa phát hiện ra.
Ma Giáo tổng đàn.
Trên chiếc tôn vị xa hoa lộng lẫy, Mạnh Tinh Dã một mình ngồi trên đó, thần sắc vẫn đạm mạc như cũ, khiến kẻ khác khó có thể đi suy đoán hắn đang nghĩ gì. Phía sau lưng hắn ghế dựa được chạm khắc hình đuôi công xòe ra thật lớn, bao bọc hắn như một pho tượng tuấn mỹ vô giá.
Mặc Hành như trước vẫn ẩn nhẫn lạnh lùng cùng nghiêm nghị, cúi đầu trên thềm đá.
Thân phận hôm nay của hắn bất đồng ngày xưa, đã là thống lĩnh của phân đàn Vũ Linh, phụ trách trực tiếp thực hiện mệnh lệnh của giáo chủ.
"Bẩm giáo chủ, đã điều tra rõ ngọn ngành của Trích Tinh Lâu, chính Danh Kiếm Sơn Trang là người đứng đằng sau kinh doanh."
Mạnh Tinh Dã thờ ơ lên tiếng, bất ngờ hỏi:
"Nếu có một con hổ dữ, nuôi lớn lên lại muốn đi ăn thịt chủ nhân nó, ngươi nói phải làm sao?"
"Đương nhiên sẽ giết ngay lập tức, tránh để thành mối họa sau này."
Mặc Hành khẳng định như đinh đóng cột.
"Cũng không phải."
Mạnh Tinh Dã lắc đầu, ánh mắt thâm trầm không thấy đáy.
"Phải mặc kệ nó, để nó phục vụ một thời gian, sau đó sẽ nhổ cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn mới là kế sách tốt nhất."
"Thuộc hạ ngu dốt, tạ ơn giáo chủ chỉ dạy."
Mạnh Tinh Dã khoát tay, hơi giương mắt:
"Hoa đường chủ trở về rồi chứ?"
"Hoa đường chủ sáng hôm này mới vừa từ Lạc Diệp Cốc đi ra, sắc mặt có chút hốt hoảng, đi về hướng phân đàn."
"Lạc Diệp Cốc có gì dị thường không?"
"Độc Y võ công không tầm thường, Vũ Linh không dám tiếp cận quá gần. Chỉ biết từ sáng hôm nay bắt đầu, Độc Y trong cốc luyện kiếm đúng một này. Chiêu kiếm hung ác ngoan tuyệt, kiếm khí sắc bén vạn phần, núi đá cây cối trong viện tổn hại vô số, làm như đang tẩu hỏa nhập ma."
"Tức giận công tâm, ngược lại đã thực động tâm rồi."
Mạnh Tinh Dã lắc đầu, chỉ khẽ cười.
Mặc Hành suy nghĩ thẳng thắn, dĩ nhiên không hiểu ý câu sâu xa của hắn, chẳng biết làm gì khác hơn ngoài cúi đầu mà đứng.
Đợi một lát, Mạnh Tinh Dã rốt cuộc mở miệng nói chuyện , nhưng lại là một chuyện không không đâu vào đâu.
"Ngươi nhanh chóng sai người đến Lục Giác Đình trong Sơn Giang biệt viện, chuẩn bị một bàn cờ hương phỉ ở đó cho ta."
"Vâng."
Mặc Hành như cũ chẳng hiểu ra sao, nhưng chỉ là mệnh lệnh của giáo chủ, hắn sẽ lập tức hoàn thành, chỉ lo phải làm sao hoàn thành thật tốt.
"Chậm đã."
Vốn đã xoay người định lui ra, lại nghe thấy giọng nói vốn bình tĩnh chậm rãi của giáo chủ bỗng trở nên có chút gấp gáp.
"Gọi người cũng chuẩn bị tốt nước trà, dùng loại trà non Tín Dương ấy."
Hắn tỉ mỉ nhắm mắt suy nghĩ.
"Còn nữa, khi ngâm trà vào nước phải dùng loại nước hoa mai thơm nhất, trăm nghìn lần cũng không được sai sót."
"Vâng."
Mặc Hành chẳng bao giờ thấy qua giáo chủ cẩn thận phân phó thế này, chỉ nghĩ không biết là vị thế ngoại cao nhân phương nào, hay là một vị đại hiệp nổi tiếng nào đó trong giang hồ sẽ tới, đợi đến lúc phát hiện người tới cửa là Độc Y vốn bất quá chỉ hai mươi tuổi, hắn không khỏi thầm nghĩ, 'giang hồ đồn đãi Thần Y môn cùng bản giáo quan hệ sâu sắc, quả thực không phải giả.'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top