Chương 37 : Phóng túng
Dây dưa một hồi, hôn môi cũng xong, hai người quyến luyến không muốn rời nhau ra, thần hồn điên đảo, ý loạn tình mê.
Hoa Tự Âm ngưỡng đầu nhìn sườn nghiêng nghiêng của Ân Ly, hai mắt chăm chú.
May là, may là nàng cùng mình không phải quá giống nhau. Bằng không, dù 'hắn' có muốn che tai mắt người đời mà lựa chọn cách vứt bỏ mình cũng sẽ không dễ dàng, nếu như thế, có phải chuyện hôm nay sẽ không xảy ra hay không?
Chính mình lần đầu có cảm giác an tâm để dựa vào trong lòng một người, nhưng người này lại chính là huyết mạch tình thân.... tỷ muội ruột thịt, số phận... thật biết đùa...
Qua tối hôm nay, kẻ ngông cuồng tự cao tự đại, giáo chủ Ma giáo nắm trong tay sinh tử tồn vong kia, nếu biết nữ nhi hắn kiêu ngạo nhất lại làm một chuyện loạn luân thế này thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?
Trong lòng Hoa Tự Âm dần dần mọc lên khoái ý thù hận. Rõ ràng nàng vốn đang tự biên tự diễn, tận sức câu dẫn ai đó, thế nhưng, khi thấy nàng vì thân thể của mình mà trở nên mê muội đến như vậy, ngược lại khiến Tự Âm lại có cảm giác hạnh phúc đến khó tả.
Nàng thật không muốn gì nữa, nhắm mắt lại vùi vào lòng Ân Ly.
Ân Ly ngược lại đang nghĩ nàng đã say, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, chậm rãi đưa về phòng.
Cẩn thận khép cánh cửa, sau đó đặt Hoa Tự Âm lên giường lớn mềm mại, cẩn thận dịch hảo chăng cho nàng.
Hoa Tự Âm sắc mặt ửng đỏ, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp bình ổn, làm như nàng đang ngủ say. Ân Ly yên lặng ngắm nhìn một lúc, cúi người lặng lẽ ấn một nụ hôn lành lạnh của mình lên trán nàng.
Mang theo nụ cười thỏa mãn đứng dậy, thấy hỏa lò đã tắt, Ân Ly đang muốn đi đến châm thêm lửa, vừa xoay người đã có một bàn tay nắm lấy tay áo nàng.
Người trên giường chẳng biết từ bao giờ đã mở đôi mắt mê ly, trong ánh mắt tiết lộ người đó đang yếu đuối cùng níu kéo.
"Ta đi thêm chút củi, sẽ trở lại ngay."
Tay vẫn bị siết không buông lỏng, mà người nọ bán ngồi lên, không nói một lời nhưng trong mắt sự yếu ớt đã hiện lên rất rõ, khiến kẻ các nhìn phải yêu thường vạn lần.
"Được rồi, ta không đi, người trước hết buông tay."
Ân Ly cầm lấy bàn tay nàng nắm vạt áo mình, thấy nàng nghe lời buông ra, cũng muốn bỏ tay nàng xuống nhưng bất ngờ lại bị người đó kéo mạnh thân mình, thân thể mất đà ngã xuống giường.
Dưới thân là xúc cảm mềm mại ấm áp, mới lúc nãy nàng đã được cảm nhận rồi, nhưng lúc này chẳng biết có phải vì nhiệt độ quá cao hay không mà như có một đoàn lửa đang ở trong cơ thể mình chậm rãi thiêu đốt, dày vò khó chịu.
Ân Ly ngắm nhìn dung nhan diễm lệ cách mình rất gần, hồi tưởng lại sự thân mật của hai người lúc nãy, nhìn thấy trong đôi mắt trong trẻo kia không có chút chống cự hay lợi hại thường có mà bây giờ chỉ chứa đầy chờ mong, nàng nhịn không được khuynh thân hôn lên đó.
Nụ hôn này, so với lúc nãy càng thêm triền miên.
Hai tay Hoa Tự Âm khoát lên vai Ân Ly, siết chặt lớp bạch y chỉnh tề tạo thật nhiều nếp uốn.
Dây dưa, lặp lại, dần dần hơi thở trở nên yếu ớt, mà người trên thân vẫn cứ ép buộc không chịu buông nàng ra, cứ mãi đùa nghịch đôi môi nàng, nuốt lấy hơi thở nàng, khiến nàng chịu không nổi mà cựa quậy thân mình muốn một chút không khí.
Qua hồi lâu, rốt cục mới tách ra.
Đôi môi Ân Ly có hơi chút phát xanh, nhìn người dưới thân sắc mặt đỏ hồng lại ướt át, tư thế mị hoặc hấp dẫn. Bỗng nhớ lại lúc đầu nàng trúng tình dược còn bị mình ác ý trêu đùa.
Chỉ là nàng vẫn nhớ lúc đó mình còn chưa được hôn lên đôi môi xinh đẹp hấp dẫn này. Lần đó, chỉ có một mình nàng là tỉnh táo, nhưng lần này là cả hai...
Tỉnh táo thật sao? Có thể đi.
Tóc dài sớm đã rối tung, nhìn mái tóc đen xõa ra của Hoa Tự Âm, Ân Ly nâng lên một lọn tóc đặt trước mũi nhẹ ngửi.
"Xưa nay chẳng ai được như ngươi, có thể khiến ta động tâm như vậy."
Bên trong hương hoa quen thuộc, rốt cuộc nàng đã sáng tỏ lòng mình.
"Chỉ là lúc này, mong ngươi đừng kẻ 'công tử' đó nữa."
"Đương nhiên ta không gọi 'công tử' gì đó nữa, chỉ gọi ngươi.... chỉ ngươi thôi... Ly ..."
Hoa Tự Âm nhìn Ân Ly, đôi mắt đưa tình, tận lực gọi bằng một giọng thật mềm mại, đem một chữ này ngân lên đến uyển chuyển, nhuyễn tới tận tâm.
Ân Ly vừa nghe nàng gọi, không thèm do dự nữa, hai tay dễ dàng mà cởi ra cái nút kết phức tạp trên người Hoa Tự Âm, mở ra vạt áo nàng. Xiêm y từng kiện từng kiện bị cởi xuống, dần dần châm đến nơi ẩn giấu bên trong.
Thân thể của nàng, đương nhiên cực đẹp, mang trên đó là một sự đáng yêu mềm mại, phong tình đến tận xương. Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên được thấy nhưng như cũ vẫn bị nó hấp dẫn.
Hoa Tự Âm cũng đã động tình, trên làn da trắng nõn cũng đã ẩn ẩn đỏ hồng, nằm dưới thân Ân Ly, lại bị đôi mắt nóng rực của nàng nhìn đến, Hoa Tự Âm cảm giác mình như một chiếc lá mùa thu đang bị gió cuốn theo, bắt đầu run rẩy.
Hai mắt từ từ khép lại, làm như đang chờ mong cái gì, còn như đang sợ hãi cái gì.
Ân Ly cẩn thận phát giác phản ứng không bình thường này, nàng cho rằng Tự Âm chỉ đang e lệ, mang theo trấn an mà hôn lên mặt nàng.
Nàng rất thích chiếc cổ thanh tú trắng nõn của Tự Âm, mỗi khi hôn lên liền cảm thụ được dòng máu đang chảy trong nó, giống như mình đang nắm giữ mạch máu của nàng, nhịn không được khẽ cắn, mút ra mấy vết hồng ấn trên làn da trắng này.
Nghe bên tai tiếng hít thở dồn dập hỗn loạn, mới phát giác mình đã quên mất khuông ngực trắng ngần đang phập phồng không yên dưới thân. Vốn đang hôn rất sâu, lại như phát hiện điều thú vị mới, Ân Ly bắt đầu trượt xuống, 'khi dễ' hai nụ anh đào mềm mại khả ái.
Hoa Tự Âm biết người này ngày thường tâm lạnh mặt lạnh, nhưng không nghĩ tới lại ác ý dằn vặt kẻ khác đến trình độ này, không khỏi thật sâu hít vào, khó khăn nhẫn nhịn, hai tay vô lực thúc giục Ân Ly nhanh hơn động tác.
"Ngươi mau lên."
Thanh âm khàn khàn.
"Mau cái gì?"
Thấy Tự Âm có phả ứng, Ân Ly cố ức chế nội tâm đang ẩn nhẫn của mình mà dừng lại động tác, khẽ nhếch khóe môi cười có đến ác ý.
Hiểu biết Y học, lại từng ở một nơi như Ma giáo rất lâu, đương nhiên không có khả năng không hiểu loại sự tình này. Hoa Tự Âm cũng biết nàng đang giả vờ, đương nhiên không muốn trả lời, chỉ phải nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm nhìn nữa.
Qua một hồi, người trên thân vẫn không hoạt động, cũng chẳng khiêu khích. Tự Âm bất đắc dĩ chịu thua, nàng quay đầu, muốn đưa tay kéo tấm chăn che lại cơ thể, nhưng cảm thấy đôi tay nãy giờ vẫn bất động của ai đó bỗn nhiên tấn công xuống phía dưới, luồn vào lãnh địa mẫn cảm nhất trên thân thể.
"Có phải... như vậy hay không?"
Một tay Ân Ly nhẹ nhàng chà xát, thanh âm mặc dù mang theo trêu tức nhưng cũng không lạnh lẽo giống ngày xưa, ngược lại mang theo hỗn loạn, động tình cùng yêu thương.
Hoa Tự Âm trong lòng buồn bực một chút, nhưng chuyện tiếp theo đây lại khiến nàng không còn bận tâm tới bất cứ điều gì, bởi vì kỹ thuật của người nọ so với trong tưởng tượng của nàng còn phải thuần thục, cao siêu hơn rất nhiều. Cũng biết dù mình có giả vờ cũng chỉ vô ích, thân thể mới là chân thực, nó đã tiết lộ nội tâm nàng lâu rồi.
Rốt cục đi vào, cái loại cảm giác hòa nhập vào cơ thể đầy ấm áp này khiến cả hai đều tự cảm thụ được một sự thỏa mãn kì lạ.
Run rẩy, sợ hãi, cảm giác chân thực càng phát ra rõ ràng.
Ân Ly nhích người về phía trên, ngăn cản động tác cắn môi của Tự Âm. Nhắm mắt hôn hôn, bất chợt cảm nhận được một xúc cảm ẩm ướt bên mặt.
Nàng ngạc nhiên dừng lại động tác, ôn nhu vì nàng lau đi nước mắt, nhẹ giọng hỏi:
"Làm sao vậy?"
Tự Âm nín khóc mỉm cười, cựa quậy thân thể muốn nàng hôn sâu thêm, tóc dài đan xen, triển lộ quyến rũ đầy người, nói với giọng khàn khàn:
"Ta đương nhiên rất hạnh phúc."
Ân Ly yên lòng, không còn lo lắng.
Nhẹ nhàng tiến ra rồi thật sâu mãnh liệt, tùy ý triền miên. Dường như mỗi một động tác đều mang theo bá đạo, thao túng thân thể dưới thân mình nở rộ, điều khiển một con thuyền lướt trên đại dương mang tên dục vọng một cách điêu luyện.
Đêm rất lạnh, không khí giá rét, tại một không gian nho nhỏ nơi đây như có vô sức xuân thịnh phóng.
'Sa song túy mộng trung, tương khán vô hạn tình.*'
(Trong đôi màn lụa mỏng, ẩn lộ vô hạn tình)
[* Nghĩa đơn giản của nó là: Hai người phía sau một bức màn, trên giường và làm cái gì đó không muốn để người ngoài thấy nên mới có có từ 'ẩn' rồi lại 'lộ' ở đây. Cái này là của tác giả tự biên ra, Snow thật có chút khó khăn mà dịch a~]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top