Chương 34 : Tạm biệt
Trải qua nhiều lần trắc trở, Hoa Tự Âm cuối cùng cũng về tới phân đàn.
Mọi người trong Huyết Y đường vừa thấy nàng cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên, nếu đã vậy thì chắc chắn việc nàng rơi xuống núi chưa bị phát hiện ra, cũng có thể bị người khác cố ý ém tin.
Nàng không quá quan tâm đến những điều đó mà chỉ tìm đến phó đường chủ Vãn Sinh, nàng muốn hỏi chuyện một cách nghiêm túc:
"Việc xảy ra trên núi, là hữu hộ pháp cho các ngươi trở về sao?"
"Đúng vậy."
Vãn Sinh bị hỏi có chút khó trả lời:
"Hữu hộ pháp nói Đường chủ có nhiệm vụ khác, kêu chúng ta hạ sơn."
Hoa Tự Âm trầm ngâm một lát, nàng biết chuyện này tuyệt không thể hỏi một cách rõ ràng được:
"Ngươi nhớ kỹ lại, lúc ta bỏ đi thì bao lâu Hữu hộ pháp mới quay lại?"
Vãn Sinh nhắm mắt, cẩn thận suy nghĩ.
"Đường chủ bỏ đi thì vài phút sau Hữu hộ pháp cũng trở lại."
Nghe xong những lời này, toàn bộ những mệt mỏi trong người nàng bắt đầu lan tràn. Nàng mệt rồi.
Đứng dậy trở về phòng, đi vào phía sau tấm bình phong, trong đó là một bồn tắm đã được pha sẵn nước ấm cùng vài hương liệu, còn thả vào những cánh hoa hồng đỏ tươi, trên mặt nước vẫn còn lờ mờ làn khói.
Đóng kỹ cánh cửa, đi đến trước mộc dũng*, từ từ thoát đi quần áo.
[*còn gọi là Dục bồn, Mộc bồn, Dục dũng: đều là chỉ bồn tắm bằng gỗ.]
Đưa toàn bộ thân thể chìm vào trong nước, một cảm giác ấm áp thơm mát tràn vào, lộ khỏi mặt nước là bờ vai trần trắng nõm bóng loáng, gương mặt nàng vì khói làm ấm mà trở nên hồng hồng, mái tóc đen mượt xõa xuống đầu vai, phong tình quyến rũ.
Hoa Tự Âm dựa vào trên vách thùng, nàng khép lại đôi mắt, thả hồn vào hương thơm nhàn nhạt cùng độ ấm của nước, khiến nàng trầm tĩnh lại, đôi mắt tuy nhắm lại nhưng thân ảnh màu trắng kia vẫn cứ xuất hiện một cách rất chân thực.
Nàng nhẹ cười một tiếng, nhớ lại lúc đó, chính mình bồi hồi ở cánh cửa sinh tử bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy hoảng sợ. Có lẽ, bây giờ người nọ cũng đã về tới Lạc Diệp Cốc của nàng rồi, ở đó mà tiêu diêu tự tại... Nhưng sao lại vẫn cứ ở mãi trong suy nghĩ thế này....
Hoa Tự Âm cười cười, nàng hứng nước vào tay, chậm rãi tưới lên bờ vai của mình, những giọt nước trong suốt lấp lánh trong màn khói cẩn thận lướt qua làn da như bạch ngọc, tẩy đi những mệt mỏi suốt những ngày phong trần trên đường dài.
Hương hoa lan tỏa bốn phía, phong cảnh kiều diễm vô hạn, nhưng bỗng có một thanh âm gấp gáp từ ngoài cửa phòng vang lên không đúng lúc.
"Đường chủ, việc lớn rồi!"
Là giọng của Vãn Sinh, đôi mi nàng cau lại, vận khí nhấn rõ từng chữ:
"Chuyện gì lại hoảng như vậy?"
"Bọn thủ hạ ở Tương Châu của chúng ta cướp một khối hàng hóa rất quý giá, còn giết hết những bảo tiêu*."
[* là những người chịu trách nhiệm và vận chuyển hàng hóa, thường là đệ tử của các môn phái; gần gống với bảo kê thời nay nhưng kiêm luôn việc vận chuyển hàng hóa.]
Ma giáo xưa nay không phải hiền lành, tuy rằng những năm gần đây có hơi chút thu liễm hành tung nhưng việc giết người cướp của cũng không quá xa lạ, nhưng lại không đáng phải khẩn trương như vậy.
"Tương Châu?"
Hoa Tự Âm dừng động tác, lại như nhớ tới điều gì khiến nàng cau mày.
"Chẳng lẽ là..."
Thanh âm của Vãn Sinh không giấu được sự bất lực:
"Không sai, bảo tiêu là người của Danh Kiếm Sơn Trang."
Hắn nói xong, lại như nhớ đến việc gì không quá tệ, nói tiếp:
"Bất quá chỉ mới giết mười người mà thôi, nếu chúng ta đem khối vật phẩm đó trả lại cho họ thì chắc sẽ không quá mức khó giải quyết."
"Giết mười người là giết, giết một người cũng là giết."
Hoa Tự Âm lạnh giọng, âm trầm mà cười.
"Đã chẳng phải đã nói với các ngươi nghìn vạn lần không được động đến Danh Kiếm Sơn Trang sao? Huống chi Tương Châu còn là địa bàn của Thanh Ly đường, càng phải vạn phần cẩn thận. Ta nghĩ ngươi nên giải thích một chút, tại sao lại có chuyện này xảy ra?"
Danh Kiếm Sơn Trang có danh tiếng trong giang hồ, cả thiên hạ dù có là người phương nào cũng phải nhường cho hắn ba phần mặt mũi. Chỉ cần là việc làm ăn của Danh Kiếm Sơn Trang đều không được đụng vào. Hôm nay thủ hạ của nàng thật không biết vì sao lại ra tay giết tới mười người, mọi việc thật khó mà giải quyết.
"Xưa nay mỗi khi Danh Kiếm Sơn Trang áp tiêu* đều cắm theo cờ hiệu nhưng lần này thì không. Bọn thủ hạ có lẽ không biết, đến khi giết xong người, mở ra hàng hóa mới thấy ấn ký, rồi mới biết là của Danh Kiếm Sơn Trang."
[*vận chuyển hàng.]
Hắn cẩn thận nói xong, lại gấp gáp bổ sung thêm:
"Hơn nữa đã rà soát, trên thi thể đều có mang lệnh bài, cấp bậc cũng...không thấp..."
Còn chưa nói xong, hắn nghe được tiếng vỗ lên mặt nước rất lớn, chứng tỏ người bên trong đang rất giận dữ, bọt nước văng cả lên lớp cửa.
Một lát sau, Hoa Tự Âm mới kiềm nén được tức giận.
"Ngươi đi tìm quản gia của Danh Kiếm Sơn Trang, hẹn một thời gian gặp mặt nói chuyện. Nếu bên đó muốn bồi thường cũng phải đáp ứng toàn bộ."
"Vâng."
Bị chuyện này phát phiền, nàng hoàn toàn mất hứng tắm tiếp.
Mặc quần áo chỉnh tề, lại quay lại bên cạnh dục dũng, nhặt lên chiếc áo cũ. Chiếc áo tả tơi, chẳng còn gì ngoài một ống tay đã bị cắt, nhiều chỗ cũng có vết rách hoàn toàn không thể mặc nữa.
Hoa Tự Âm buông cái áo ra, lúc này bỗng có một vật từ trong áo rơi xuống, vật đó trông rất quen thuộc, là kiếm tuệ mà Ân Ly giao cho nàng lúc còn ở vực núi.
Nàng tinh tế ngắm nhìn một lát, sau đó nhặt nó lên, một lần nữa bỏ vào tay áo.
Qua một chút, thanh âm của Vãn Sinh một lần nữa vang lên.
"Đường chủ, Danh Kiếm Sơn Trang nguyện ý nói chuyện. Hẹn chúng ta giờ Tuất* ngày mai gặp ở lầu ba Trích Tinh Lâu."
[*Từ 7 giờ đến 9 giờ tối]
Trích Tinh Lâu là nơi rất xa xỉ, là một cái tửu lâu, ra vào không phải là quan to quý nhân cũng là hoàng tộc cao quý. Mà tầng ba của nó nếu không có thân phận cực cao nhất định không thể đặt chỗ. Danh Kiếm Sơn Trang quả thực danh bất hư truyền, một việc làm ăn nho nhỏ như thế đều phải chi lớn đến vậy.
"Đã biết, ngươi lui xuống đi."
Hoa Tự Âm nói xong nhìn xuyên qua cánh cửa, vẫn còn bóng người đứng ở đó, nàng hơi ngạc nhiên:
"Phó đường còn chuyện gì sao?"
Vãn Sinh lúc này mới do dự mở miệng:
"Ta nhắn lại ý của đường chủ, cũng biểu lộ thành ý của chúng ta. Chỉ là Danh Kiếm Sơn Trang nói, cuộc hẹn ngày mai , chỉ muốn một mình đường chủ đi mà thôi."
Hoa Tự Âm trầm ngâm một lát, sau mới nói:
"Người ra điều kiện có phải là quản gia không?"
"Phải, lúc trước cũng có gặp qua vài lần."
"Bề bộn nhiều việc, dù hắn có muốn đi cũng không phải dễ dàng."
Hoa Tự Âm phất ống tay áo, tuyệt thế dung nhan trắng trong thuần khiết bất nhiễm trang hoa, như hoa quyền diễm lệ trong đêm. Đôi song đồng thường ngày ẩn tình đưa tình, vào lúc này nhưng chỉ có một mảng trong suốt tinh sạch.
Chạng vạng hôm sau, hồng sắc thân ảnh đúng giờ xuất hiện tại Trích Tinh Lâu.
Trích Tinh Lâu thường ngày ca vũ linh đình, ăn uống nhộn nhịp, lúc này giữa ánh trời chiều lại trở nên hòa nhã yên lặng.
Hoa Tự Âm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu mạ vàng uy nghi, nàng chậm rãi bước vào. Toàn bộ tầng một rất lớn, những cái bàn đặt ngay ngắn chỉnh tề có thứ tự, một hạt bụi nhỏ cũng không có, chỉ là không gian nơi đây khá vắng vẻ, một bóng thực khách cũng không có.
Nàng không vội, bước lên tầng hai, quả nhiên cũng không có khách.
Đi lên tầng ba, ánh vào trong mắt là một bóng lưng màu tím ngọc bào.
Hắn tà tà dựa vào lan can. Tay áo bị gió đêm thổi tung, như hồ diệp bay lượn nhẹ nhàng, quanh thân tỏa ra một vẻ phong lưu. Tay trái cầm ly, tay phải nắm một cái bình bạch ngọc xinh đẹp trắng tinh, một mình nhìn xuống dưới phố, tự châm tự uống.
"Sở trang chủ, lâu quá không gặp."
Hoa Tự Âm mặc không đổi sắc, thanh âm bình tĩnh ôn thuận như nước, trong một không gian vắng vẻ quanh đây càng khiến nó thêm phần thanh thoát dễ nghe.
Sở Trang chậm rãi quay người lại, như cũ vẫn là bộ dáng hết sức khoa trương, xem thường mọi vật, đôi đồng tử đen như mực chăm chú nhìn vào mặt nàng, khóe miệng hiện ra một nụ cười ấm áp.
"Hoa đường chủ, lâu quá không gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top