Chương 30 : Thân phận

Hoa Tự Âm ngăn không được mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng lại cười châm biếm ai kia:

"Không hổ là đệ tử danh môn chính phái, trình độ nói dối so với yêu nữ ma giáo ta còn cao đẳng hơn..." 

Nàng vừa nói xong, mới chợt nhớ tới vấn đề thân phận của Ân Ly, tự biết nói lỡ, trầm ngâm một chút lại muốn hỏi thêm lần nữa, rồi chẳng biết phải hỏi thế nào.

Mặc dù Ân Ly không biết nàng làm sao mà biết được, nhưng vẫn bình tĩnh hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, hời hợt nói: 

"Hôm nay đứng dưới vực này, còn có thể sống được tới ngày mai không cũng chưa biết, mặc dù ta không hiểu ngươi làm sao biết được nhưng có nói cho ngươi cũng không sao. Không sai, nam tử ma giáo đó chính là giáo chủ anh minh thần võ của các ngươi." 

Hoa Tự Âm trầm mặc, giống như đáp án đã rõ ràng, nàng hỏi tiếp: 

"Vậy ngươi rời khỏi ma giáo lúc nào, còn bái nhập vào Thần Y môn là khi nào?" 

"Khoảng chừng mười tuổi." 

Nét mặt Ân Ly dần dần có sương lạnh bao phủ, dường như nàng không muốn nhiều lời. 

"Thế thiếu chủ bây giờ là..." 

"Năm xưa, khi ta nói muốn đoạn tuyệt quan hệ thì sư phụ dẫn theo một gã đệ tử mới vào cửa. Cùng tuổi với ta, quan trọng nhất chính là khuôn mặt cực kì giống nhau, cho nên ta trảo đổi thân phận với hắn." 

Ân Ly nói xong, tựa như có suy nghĩ mà nhìn Hoa Tự Âm: 

"Ta thấy ngươi dường như rất có hứng thú với bí mật của Ma giáo." 

"Ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi." 

Hoa Tự Âm lúng túng nhìn sang nơi khác, trong lòng không hiểu tại sao cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. 

"Thuận miệng hỏi một chút...." 

Hoàn cảnh thế này, Ân Ly không rảnh để đi vạch trần nàng, mà chỉ tay vào một nơi dưới tàn cây, nói: 

"Kiếm của ngươi có thể còn ở dưới tàn cây đó. Bây giờ thì ta khát, ngươi đi lấy ít nước đến đây đi, thuận tiện nhìn xem có cái gì để ăn không." 

"Ngươi không đi cùng sao?" 

Hoa Tự Âm biết nàng thụ thương khó có thể nhúc nhích, nhưng cố tình muốn nói móc. 

"Ta bị thương thành thế này còn đi đâu được. Huống chi ngươi chiếu cố ta một chút cũng phải đạo lý mà, sư tỷ..." 

Ân Ly giương mắt nhìn nàng, trong mắt lại có chút vô tội. 

Hoa Tự Âm sực nhớ chuyện lúc nãy Ân Ly bịa ra, không khỏi thắc mắc: 

"Tại sao ta không phải sư muội ?" 

Ân Ly bật cười, cố tình ra vẻ ý vị thâm trường nhìn chằm chằm ai kia: 

"Thực ra ta cũng định nói như vậy, nhưng mà... có người chịu tin sao?" 

Hoa Tự Âm đương nhiên hiểu ý nàng, vờ tức giận đứng dậy, phất tay áo sẵng giọng: 

"Thế sư muội cứ vui vẻ ở chỗ này tự sinh tự diệt đi." 

Khí hậu dưới vực sâu khác hẳn với bên trên, mặc dù đang trong mùa đông khắc nghiệt nhưng mặt sông lại không bị đóng băng. 

Một mình Hoa Tự Âm đi đến bờ sông, nhìn dòng nước trong xanh róc rách bên mép đá, nhịn không được cúi người hứng lấy để rửa mặt. Nước sông lành lạnh lấy đi bụi bậm trên mặt nàng, cũng giúp những phiền não lòng nàng trôi đi. 

Chỉ qua mới có một ngày nhưng khiến nàng phải chấp nhận những chuyện khó chấp nhận nhất, tuy thế những điều này cũng giải khai những hoang mang khúc mắc trong lòng nàng bấy lâu nay. 

Trái tim nàng biết rõ, chính mình cảm giác với thiếu chủ Mạnh Hồi ngoại trừ kính trọng cùng tôn sùng thì chẳng còn gì nữa. Từ đầu đến cuối, những suy nghĩ nhung nhớ của nàng chỉ là thiếu niên lạnh lùng tiêu sái năm xưa.

Nàng vốn nghĩ rằng con người dần lớn lên sẽ thay đổi tính tình, cho nên tuổi nhỏ ngày xưa sử dụng kiếm, mà khi lớn sẽ lại dùng đao, tuổi nhỏ năm xưa thích bạch y lạnh lùng xuất trần, còn thiếu chủ bây giờ nhiều năm chỉ một màu hắc y tuấn mỹ vô song. Thiếu niên lãnh khốc, xa cách thế nhân, mà thiếu chủ ôn hòa, khiêm tốn thân thiện. 

Nàng từng cho rằng những thay đổi này vốn do thời gian gây ra, kỳ thực nàng không biết rằng chẳng có ai thay đổi cả, mà người kia, càng khiến bản thân nàng từng chút rung động... Không còn phải mơ ước hi vọng, mà chỉ cần giơ tay liền chạm được người đó. 

Hoa Tự Âm nhìn thân ảnh màu trắng xa xa trên thảm cỏ xanh ươm lấp lánh, có thể do một tay bị thương mà khí tức lạnh lẽo quanh thân vốn dĩ của người kia có hơi thu liễm, trên mặt cũng hiện ra vẻ dịu ngoan, tựa như một chú thỏ con chờ được cho ăn. 

Nơi nào đó trong lòng đột nhiên trở nên mềm mại. 

Thủy chung vẫn là kiểu người mạnh miệng nhưng nhẹ dạ, đi xung quanh một hồi cũng phải mang về một túi nước đầy cho ai đó. 

"Cảm tạ." 

Ân Ly đang định nhắm mắt điều tức, thấy nàng trở về cũng không quá ngạc nhiên, nói cám ơn liền nhận lấy túi nước, chậm rãi uống mấy ngụm. 

Lúc này Hoa Tự Âm mới phát hiện trên mặt Ân Ly đã trắng bệt, không ngoài khả năng đo mất máu quá nhiều mà ra. 

"Con sông gần đây không bị đóng băng, dưới sông còn có rất nhiều cá. Chúng ta có thể bắt một ít rồi nhóm lửa. Còn nữa, trên cây có nhiều loại quả rừng nhưng ta không biết tên, có lẽ sẽ ăn được, chắc là không độc." 

Hoa Tự Âm có chút mệt đến rã rời, ngồi trên thảm cỏ. Lúc nãy lấy nước sợ tay áo bị ướt nên vén lên, lộ ra một vết thương đã bị sương lạnh đóng băng.

"Tên quái nhân kia ở chỗ này còn có thể sống lâu như vậy, chứng minh được điều kiện sống ở đây cũng không quá khó khăn. Chỉ cần hắn không đổi ý, chúng ta cũng sẽ không gặp nhiều phiền phức." 

"Ở tại nơi này mà sống hơn mười năm, từ một người bình thường cũng biến thành quái nhân, có lẽ chúng ta cũng không nên quá xem thường. Hơn nữa ta cũng không muốn ở nơi này quá lâu đâu." 

"Nơi đây cách phía trên có hơn vạn trượng, muốn trở lên mặt đất, dễ sao?" 

Ánh mắt Hoa Tự Âm cũng trở nên ảm đạm. 

"Trời không tuyệt đường người." 

"Chỉ hi vọng như vậy." 

Hoa Tự Âm than nhẹ một tiếng, nhìn Ân Ly đang lấy tay nhẹ nhàng siết chặt cái nơ trên cánh tay phải, không khỏi tò mò: 

"Sao vậy, làm gì lại siết chặt như thế?" 

"Không có." 

Ân Ly vốn muốn lén làm nhưng lại bị phát hiện, hai vành tai đỏ lên. 

"Băng bó đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi bình thường hay giúp người khác xử lí vết thương sao?" 

Hoa Tự Âm phì cười, nói: 

"Ta không phải đại phu, chỉ là hành tẩu trong giang hồ nhiều năm nên không tránh khỏi những khi đổ máu, chuyện này dĩ nhiên làm nhiều rồi quen thôi." 

"Chức Đường chủ cũng không thấp, thật không biết ngươi phải trải qua thế nào?" 

"Có nhiều thứ cần phải tự thân tận lực đi lên. Chí ít số phận của mình cũng do mình nắm trong tay, khổ cực một chút cũng không sao." 

"À này, vì sao ngươi lại nhập giáo?" 

Hoa Tự Âm trầm mặc một hồi, trong lòng biết người này có lẽ đã quên mất chuyện cũ rồi. 

"Năm xưa ta lưu lạc đầu đường, lúc bị người khác khi dễ thì một người xuất hiện đến cứu ta, cho ta chỗ dung thân, cho nên có thể chỉ cần ở gần nàng dù chỉ một chút, ta cũng đã rất mãn nguyện." 

"Người đó có phải Huyết Y đường chủ năm xưa không? Tình sư đồ của hai ngươi thật rất sâu đậm."

Hoa Tự Âm mỉm cười, im lặng. 

"Luận võ đêm qua còn chưa kết thúc thì ngươi lại đến vách núi làm gì?" 

Ân Ly có hơi khôi phục khí lực, bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua. 

Hoa Tự Âm liền đem mọi chuyện xảy ra trên lôi đài kể rõ ràng, nàng suy đoán bọn hắc y nhân tấn công là để cướp lấy đồ trục. Mà Ân Ly vì cũng phát hiện ra chuyện này mới phải cùng bọn chúng giao thủ. 

"Huy động mười mấy tên sát thủ, còn mang nhiều hỏa khí, đích xác là không phải đùa." 

" Còn nữa, Thiên Hạ Đệ Nhất Trang tổ chức một chuyện hưng sư động chúng như thế này, không biết là đang suy tính điều gì?" 

Ân Ly suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, càng cảm thấy kì lạ. 

"Có thể là muốn nhân cơ hội này gây náo động giang hồ, có lẽ, có người biết thân phận của ngươi, cho nên mới... mới... muốn đưa ngươi vào chỗ chết?" 

Trước đây chưa biết thân thế của Ân Ly, Hoa Tự Âm chỉ nghĩ nàng là kẻ tính cách cường ngạnh quái dị, gây thù hằn vô số, lúc này nàng tổng kết những chuyện của lần gặp mặt ở Tương Châu nên mới dám to gan mà suy đoán điều đó.

"Thân phận của ta rất ít người biết, sao lại..." 

Hoa Tự Âm cau mày, đầu nàng bắt đầu đau rồi: 

"Ngươi tìm bức tranh kia đến tột cùng là vì cái gì, nó quan trọng như vậy sao?" 

Ân Ly trầm mặc một lát mới chậm rãi kể: 

"Bức tranh đó vốn là một bức mỹ nhân đồ, trên đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân năm xưa, Cố gia đại tộc của Giang Nam - Cố tiểu thư Cố Niệm. Cũng là mẫu thân ta. Năm đó Cố thị diệt môn, mọi đồ vật trong gia tộc đều chìm trong biển lửa, mà bức mỹ nhân đồ này may mắn vừa được đưa đi đóng khung, mới còn tồn tại được đến bây giờ. Nhưng mà không lâu sau đó, thợ đóng khung biến mất một cách bí ẩn, bức tranh cũng không biết ở nơi nào. Ta dựa vào miêu tả của người kia, cũng thử vẽ qua vài bức, sau đó gặp ngươi, gương mặt có tám phần tương tự. Sau này ta lại muốn được nhìn thấy bức tranh đó một lần trọn vẹn, để hoàn thành tâm niệm." 

Nàng dù đang kể lại nhưng cũng cố chấp không muốn gọi Mạnh Tinh Dã là phụ thân mà gọi là người kia. 

"Có tám phần tương tự sao? Nếu không biết sự thực thì bây giờ ta còn nghĩ rằng ngươi đang cố đùa cợt ta." 

Hoa Tự Âm nhoẻn miệng cười, trong sát na phương hoa vô hạn. 

"Còn nữa, thế gian này không ngờ lại có nhiều việc trùng hợp như vậy." 

"Có thể chỉ là trùng hợp thôi." 

Ân Ly cũng từng hoài nghi, trong ghi chép về Hoa Tự Âm không có đầy đủ rõ ràng, thực sự không thể nào điều tra được. 

Hoa Tự Âm gật đầu, trong lòng chợt hiện lên một suy nghĩ. 

Lẽ nào Ân Ly tiếp cận nàng cùng quan tâm nàng cũng chỉ vì lí do này thôi sao...

Nàng nhớ tới Ân Ly trước đây có nói qua rằng, chỉ quan tâm đến dung nhan này mà thôi, không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác khó chịu. 

Hai người tìm một sơn động dung thân, ở tạm qua mấy ngày như vậy. May mắn bởi vì thân thể có cơ địa khác với người thường nên Ân Ly cũng dần dần lành thương nhanh chóng, mọi chuyện chuyển biến tốt đẹp, nàng có thể tự do hoạt động tay chân, chỉ phiền não đến việc chưa có cách nào rời khỏi vực núi này. 

Mặc dù khinh công có tốt cỡ nào, nội lực có thâm hậu cỡ nào đi chăng nữa, nếu chỉ bằng với sức người, có cố gắng trèo lên cũng không tránh khỏi sức cùng lực kiệt, nếu lần thứ hai mà rơi xuống, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh. 

"Hôm nay sợ rằng chỉ còn một cách..." 

Ân Ly phiền muộn ngắt một đám cỏ dại trên đất, tuy có mỹ nhân ở bên, nhưng sống kiểu này nàng thực khó có thể chịu nổi. 

Nhiều ngày bên nhau đã dưỡng thành ăn ý, chỉ một cái nháy mắt, Hoa Tự Âm đã biết nàng đang nói đến điều gì. 

Hai người nhìn nhau, song song nói ra ba chữ: 

"Trầm Nhạn Linh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: