Chương 28 : Chuyện cũ
Sương mù bủa văng khắp nơi, một thanh y nho sam nam tử cùng một nữ tử quần áo màu hồng cánh sen lần lượt xuất hiện từ trong những bụi cỏ um tùm phía xa vách núi.
Nam tử kia khuôn mặt tuấn tú trông rất phong độ, lại có một danh xưng là "Diệu Thủ Đan Thanh" cũng là Thanh Ly đường chủ của ma giáo - Thi Toán.
Nữ tử dung mạo thuộc hàng nhất đẳng, chỉ là trên mặt thường hiện ra lãnh diễm. Nàng cầm trên tay một chiếc trường cung vàng kim, trên thân cung là những đường hoa văn phức tạp, trên lưng nàng đeo một bao tên, trong bao cắm đầy là những mũi tên bạc bạch vũ.
Tài bắn cung xưa nay khó tìm, tại trong giang hồ những người có tài dùng cung nổi tiếng cho đến nay chỉ gần được mười người. Mà sử dụng mũi tên bạc thỉ chỉ có duy nhất một người - Ma giáo Bạch Dạ đường Đường chủ Bạch Vũ.
Thi Toán thong thả bước từng bước tiến lên bên cạnh vách núi nhìn xuống, núi rất cao, vực rất sâu, sâu đến chỉ thấy một không gian màu trắng phủ sương, ngoài ra chẳng còn có thể nhìn thấy một chút màu sắc khác nữa, hắn nhìn xung quanh vách núi không phát hiện thấy bất cứ bệ đá hay một chút thực vật có thể bám vào nào, dù có muốn trốn cũng không thể nào, hắn cũng lường trước Ân Ly và Hoa Tự Âm rơi xuống đây chỉ có một kết cục - chết!
"Bạch Vũ song tiến, lệ vô hư phát, quả thực là danh bất hư truyền."
Thi Toán cười tán thưởng.
Bạch Vũ cười nhạt:
"Thi đường chủ trịch chấn thiên lôi, công phu cũng không thua ai."
Thi Toán không muốn để ý vào câu nói châm chọc của nàng, lại quay đầu cúi xuống mặt đất nhặt lên mũi tên trật hướng đầu tiên bắn ra, để lên mũi ngửi ngửi, thần sắc ngưng trọng mà hỏi:
"Ngươi không bôi thuốc như Hữu hộ pháp dặn dò?"
"Bạch Vũ ta bắn tên chưa bao giờ cần dùng những thứ đồ bỏ đó."
Bạch Vũ xem thường hắn, "Không ngại nói cho ngươi, ta còn cố ý bắn trật một chút, còn sức bắn, cũng chỉ dùng năm phần."
Trong mắt Thi Toán chợt lóe tinh quang, nói:
"Ngươi không sợ Hữu hộ pháp truy cứu? Dù sao hắn chấp chưởng quyền hành trong giáo, muốn giết chết một đường chủ còn là chuyện dễ hơn trở bàn tay."
"Ha ha ha ha."
Bạch Vũ cười to, nhìn Thi Toán đang hoài nghi nàng, lạnh lùng nói với hắn:
"Thi Toán a Thi Toán, ngươi cũng biết hắn chấp chưởng quyền hành, lại không tự mình hạ thủ mà âm thầm giao chúng ta hạ thủ, chuyện này là vì lí do gì?"
Thi Toán cau mày, trầm ngâm một lúc lâu, mới nói:
"Lẽ nào Hữu hộ pháp không muốn làm chuyện này mà thay vào đó là thiết kế ra cục diện này, tương lai dùng nó để uy hiếp chúng ta?"
Bạch Vũ không nói gì:
"Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ, ta chỉ là vì bản thân mình giữ lại một đường lui mà thôi."
Nàng xoay người đi được hai bước lại quay đầu nói:
"Ngươi cũng tự giải quyết cho tốt đi, 'môi hở răng lạnh', đừng quên."
Thi Toán bình tĩnh đứng tại chỗ, gió đêm thổi lên ống tay áo hắn, cũng khiến hắn có được một chút an tĩnh để suy nghĩ.
Cuối cùng, hắn lạnh mặt, cầm mũi tên bạc trong tay 'Rắc' bẻ thành hai đoạn ném xuống vực sâu vạn trượng.
Nắng sớm mờ ảo, vạn vật dần thức tỉnh.
Ánh bình minh trong veo như nước chiếu xuống đại địa, lại như những tinh linh ấm áp lay động nhảy múa trên những hạt sương còn đọng trên mặt cỏ.
Tựa hồ có tiếng nước chảy róc rách, cũng có thanh âm của côn trùng kêu vang trong những bụi cây.
Sáng sớm ở vực sâu, cũng chẳng quá khác biệt với mặt đất...không phải, sao lại còn có thể nhận ra, chưa mất đi tri giác, lẽ nào bản thân còn chưa chết?
Hoa Tự Âm khó khăn mở ra mắt, chỉ cảm thấy toàn thân như bị cắt ra từng mảnh, trong yết hầu khô nóng như sắp bốc ra lửa, mà y phục trên thân như vừa được ngâm trong nước, còn có cảm giác ẩm ướt.
Bốn phía là vách núi dựng đứng với những dốc núi cao không thấy đỉnh, đứng thẳng trong mây mờ. Dưới thân là bụi cỏ mềm mại, trong mùa đông vẫn có thể xanh tươi, có thể là khí hậu dưới này không như trên kia.
Ý thức bắt đầu rõ ràng, nàng cũng loạng choạng nhìn hết xung quanh hòng tìm kiếm người kia, lại thấy nàng đang nằm không xa chỗ mình, sắc mặt nàng tái nhợt, cau mày. Vết thương trên tay còn chưa được xử lý qua, đến bây giờ máu đã chảy ướt cả một bên áo, thoạt nhìn còn phải giật mình.
Theo lý thuyết nếu rơi từ nơi cao như vậy thì không có khả năng chỉ bị một chút thương nhẹ.
Hoa Tự Âm suy nghĩ một chút, lại nhìn bộ dạng chật vật của Ân Ly, trong lòng nàng cảm thấy vài phần áy náy.
Nàng đi lên nhìn kỹ, phát hiện vết thương của Ân Ly không phải chỉ có vài chỗ trên tay mà còn có thêm vài vết bị cành cây cắt vào, tuy rằng không sâu nhưng trông vô cùng dữ tợn.
Hàn độc trong người Ân Ly đại khái đã biến mất, không còn toát ra sương khí, chỉ là khí tức còn đang rất hỗn loạn
"Soạt" một tiếng, Hoa Tự Âm lập tức xé xuống một đoạn ống tay áo của mình, cầm lên cánh tay phải bị thương của Ân Ly muốn thay nàng băng bó, lại nhận ra trên năm ngón tay nàng đều có vết cứa đứt chi chít, máu tươi nhễ nhại.
Động tác nhất thời đình trụ, thần sắc trên mặt Hoa Tự Âm phức tạp, không biết nàng đang nghĩ cái gì. Trầm ngâm một lúc lâu, nàng lắc đầu, cúi đầu tiếp tục, đột nhiên nhận ra một đôi mắt trong suốt trầm tĩnh đang nhìn mình.
Chẳng biết Ân Ly đã tỉnh lại lúc nào, đem tất cả động tác của Hoa Tự Âm thu vào trong mắt.
"Ngươi có mang thuốc trị thương không?"
Hoa Tự Âm nghĩ nàng là đệ tử Thần Y môn nên lúc nào cũng có mang theo thuốc trị thương mà dùng, tuy vết thương này nặng nhưng cũng không nguy hiểm, không nghĩ tới người nọ nhẹ nhàng chớp mắt, nhàn nhạt nói hai chữ:
"Không có."
Hoa Tự Âm nghẹn lời, nàng biết Ân Ly rất cao ngạo, nhưng chưa từng nghĩ tới nàng cao ngạo đến mức này. Hành tẩu giang hồ, không ai trên người mà không mang theo thuốc trị thương để dùng trong mọi tình huống. Huống chi người này còn là đệ tử Thần Y môn...
Bất đắc dĩ hít một hơi, nói:
"Vậy có thể dùng của ta, không so được với những thứ của các ngươi, ngươi chịu đựng chút đi."
Ân Ly không đáp, cũng không giãy tay ra, lẳng lặng nằm nhìn nàng làm.
Gương mặt thanh lệ này vừa trải qua biến cố khó tránh khỏi có chút tiều tụy. Mà lúc này không biểu hiện gì ngoài một gương mặt ôn hòa chăm chú xử lý vết thương, lại khiến Ân Ly nhìn một cách nhập thần, nghĩ vết thương không hề đau đớn như vậy.
Thời gian trôi qua, cuối cùng Hoa Tự Âm cũng băng bó xong vết thương do mũi tên gây ra, sau đó buộc một cái nơ xinh đẹp. Nàng giơ tay lau đi một chút mồ hôi trên trán, lại nắm lên bàn tay còn chảy máu của Ân Ly, nghiêm mặt hỏi:
"Đây là sao?"
Ân Ly ngại ngùng ho nhẹ một tiếng:
"Đương nhiên là khi ngã xuống bị cắt trúng, lúc muốn nắm vào một gốc đại thụ nhưng bị trượt tay, không may mắn bằng ngươi, trực tiếp rơi xuống một cái hồ sâu."
Hoa Tự Âm bán tín bán nghi, lại truy vấn tiếp:
"Vậy ngươi làm sao tìm được ta?"
"Thanh kiếm của ngươi rơi gần chỗ ta, ta nhìn thấy thì tiện tay kéo ngươi từ trong nước lên bờ. Dù sao ở loại địa phương này có thêm người bên cạnh cũng tăng một chút cơ hội sống sót."
Ân Ly lại tiếp tục ho khan vài tiếng, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, xoay người ngồi dậy, lấy từ trong áo ra một cái hộp tròn nhỏ màu trắng, mở ra là một ít chất mỡ trong suốt tản mát ra hương thơm thấm đậm vào ruột gan.
Nàng lấy một chút ra, sau đó bôi lên bàn tay bị thương của mình rồi đưa cả chiếc hộp cho Hoa Tự Âm:
"Đây là Băng Ngọc Sinh Cơ Cao, có thể trị bất kì loại thương nào, ngươi cũng bôi một chút lên mặt đi, ta nhìn thấy vết thương đó mà phiền."
Hoa Tự Âm bị nàng nhắc nhở, lấy tay chạm lên mặt, quả nhiên gần bên má phải có một vết trầy da nhỏ xíu.
Nàng hừ lạnh một tiếng, không vui nói:
"Thì dù ta có bị hủy đi dung mạo cũng là chuyện không liên quan tới ngươi, lẽ nào ngươi thực chỉ thích bộ da này thôi sao?"
Nàng nói lời này chỉ là muốn châm chọc, nhưng không ngờ Ân Ly lại đáp lại:
"Thật sự là rất thích, thích đến nỗi muốn lột nó xuống mang về, đóng lên tường để mỗi ngày nhìn ngắm."
Lời này y hệt như lúc đầu gặp mặt, chỉ là bây giờ người nói đang rất suy yếu, không còn chút uy hiếp nào như lần đầu tiên khiến kẻ khác nghe đã mao cốt tủng nhiên.
Hoa Tự Âm cũng không sợ hãi, chỉ là trêu tức nói:
"Thích như vậy, chẳng lẽ vì ta cùng ý trung nhân của ngươi rất giống nhau?"
"Không phải ý trung nhân gì cả."
Ân Ly không lảng tránh như nàng nghĩ,ngược lại hiện lên một tia ưu thương.
"Là mẫu thân của ta..."
"...Mẫu thân? Lần trước... không phải ngươi nói mình là cô nhi, lại thế nào biết...."
"Mẫu thân của ta vốn là danh môn vọng tộc, là hòn ngọc quý trên tay, nhưng lại cùng một người của Ma giá tự định chung thân."
"...Sau đó thế nào?"
Sắc mặt Ân Ly bình tĩnh như thường, nhưng trong mắt dường như có một ít hơi nước lưu động:
"Có một đêm, Ma giáo dẫn người đến tàn sát gia tộc nàng, cả nhà lớn nhỏ, chỉ sót lại một đứa trẻ mới sinh còn bọc trong tã lót, khắp người đều là máu bẩn nên mới có thể bảo tồn tính mệnh."
"Thế...nam nhân đó, hắn không bảo vệ thê tử của mình sao?"
Ân Ly cười nhạt.
" 'Châu chấu đá xe', có mấy người chịu làm? Huống chi, cái gọi là chân tình của hắn chỉ rẻ mạt mà thôi."
Hoa Tự Âm lặng lẽ thở dài, nếu như chỉ vừa sinh ra đã mang trên mình một câu chuyện như thế thì thà chính mình là một cô nhi còn hơn...
Trong đầu nàng quay về những điều Ân Ly nói, Ma giáo, tàn sát... bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ kinh khủng trong đầu, nhìn nhìn chung quanh, quả nhiên thấy được Sơ Tuyết vẫn còn ánh lên hàn quang như cũ.
"Thanh kiếm này tại sao ở trong tay ngươi?"
Lúng túng mở miệng, lại không biết chính mình là đang chờ đợi một đáp án thế nào.
"Nó vốn là bội kiếm của ta, không ở chỗ ta thì ở chỗ ai?"
Ân Ly không hiểu, hỏi ngược lại.
Hoa Tự Âm nghe vậy, cả người chấn động, cảm thấy hàm răng mình đang run.
Thỉnh thoảng trong đầu nàng có suy nghĩ trôi qua, sau đó dường như trước mắt hiện lên câu trả lời rõ ràng. Chăm chú nhìn Ân Ly, gian nan mở miệng:
"Ngươi nói lúc nãy, nam tử Ma giáo vô tình vô nghĩa kia, có phải là, có phải là Giáo Chủ Mạnh Tinh Dã?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top