Chương 27 : Trụy Nhai
Kỳ sơn có địa thế rất cao mà dốc lại đứng, bốn hướng đều là vách đá, chỉ có chính giữa mới là đất trống, giống như trôi nổi trong mây.
Khí trời lại giá lạnh, mấy ngày đại tuyết chồng chất cái lạnh cùng tuyết dày đặc khắp mặt đất, càng khiến người ta cảm giác lạnh lẽo thấu tâm.
Mặt trời sắp lặn, mây chiều tụ về, người của Danh Kiếm Sơn Trang đã sớm cầm đuốc cùng đèn lồng chiếu sáng một bên, đem ngọn núi thắp sáng như ban ngày.
Trên lôi đài vẫn là những trận đánh nhau kịch liệt không ngớt, leng keng va chạm không ngừng bên tai.
Hoa Tự Âm cả một ngày tinh thần không yên, vốn chỉ vô tâm nhìn xem luận võ, hữu hộ pháp Hàn Nha đột nhiên rời khỏi, nàng cũng chẳng chút nào quá để ý.
Ánh mắt phiêu đãng vốn theo thói quen nhìn về phía Dịch Kiếm môn nhưng lại hiện thân ảnh màu trắng kia đã biến mất từ lúc nào.
Tâm trạng nàng cực kỳ bất an, lại bất ngờ nghe nổ 'ẦM' một tiếng, theo sau là ánh sáng chói mắt từ trong đoàn người nổ tung, ánh sáng chói mắt khiến kẻ khác khó có thể mở to mắt nhìn. Theo sát phía sau là vài tiếng thét to, một cỗ mùi thuốc nổ nồng nặc xông vào mũi, khiến bốn phía vốn đang yên tĩnh nhất thời náo loạn.
Trong một khung cảnh ầm ĩ náo động lại vang lên thanh âm trầm ổn của Hạ Thanh Tùng:
"Mọi người chớ có kinh hoảng, bất quả chỉ là một chút trò vặt của mấy tên đạo chích mà thôi. Chúng đệ tử Kỳ sơn nghe lện, nhanh chóng giàn trận!"
Sau một lúc chói mắt thì Hoa Tự Âm mới có thể mở mắt ra, chỉ thấy trên mặt đất đã xuất hiện rất nhiều hố to, trước mắt có người bị thương, trong không khí còn có khói đen chưa tán hết. Theo bản năng nàng nín thở, thì nghe được có người hô lớn:
"Không xong! Trong hỏa dược có trộn mê hương!"
Mọi người ở đây đều có võ công nên biết né tránh đúng lúc nên cũng không bị nhiều thương tổn gì, chỉ là mê hương này khiến mọi người cũng không ngờ tới, nhanh chóng ngồi tại chỗ điều tức hơi thở, nhửng người tu vi chưa cao thì đã chống đỡ không được, ngã rạp xuống đất.
Lại thêm vài tiếng thét to như lúc nãy phát ra, chỉ là sau khi tiếng vang qua đi có thể nghe thấy thanh âm trong những tàng cây xoàn xoạt, nháy mắt nhảy ra hơn mười sát thủ hắc y che mặt, trang phục giống hệt nhau, trên bộ trang phục dạ hành màu đen đều có thêu một hoa văn dao găm màu vàng trên tay áo phải. Giang hồ từng trải đều nhận ra bọn họ là những kẻ khiến người khác chỉ vừa mới nghe tên đã sợ mất mật, một tổ chức thần bí - Sát Thủ Minh.
Tác phong hành sự của Sát Thủ Minh cực kì quỷ dị, luôn tách ra khỏi giang hồ, không tham dự bất cứ phân tranh nào. Trong tổ chức sát thủ đó hầu như đều là cao thủ, trong đó có cả những sát thủ được huấn luyện từ nhỏ, cũng không ít những giang hồ danh sĩ mai danh ẩn tích trên giang hồ từ lâu.
Về Đường chủ của Sát Thủ Minh đều rất ít người biết, chỉ có một điều mà cả thiên hạ biết, đó chính là chỉ cần ngươi có đủ tiền, Sát Thủ Minh có thể thay ngươi làm bất cứ chuyện gì.
Ngoài hiệu suất làm việc rất chính xác lại sạch sẽ, thì tất nhiên tiền thù lao cũng sẽ cao tới ngìn lượng, mà hôm nay xuất động hơn mười người, làm sao không khỏi khiến kẻ khác không run sợ.
Lẽ nào là vì bức bảo đổ thần bí trong bảo tàng?
Hoa Tự Âm nhìn về phía bên cạnh lôi đài không ngoài sở liệu của nàng, bức bảo trục kia đã biến mất.
Có thể vừa rồi thừa dịp loạn mà cướp đi, cũng có thể là Danh Kiếm Sơn Trang đã đúng lúc thu về... Nàng nhìn về phía chủ vị vẫn bình tĩnh tự nhiên, Sở Trang như trước ngồi bình tĩnh xem cuộc vui, trong lòng nàng không khỏi nghi vấn.
Vị trí của ma giáo cách lôi đài rất xa, cho nên Hoa Tự Âm cùng thủ hạ của Huyết Y đường đều chỉ bàng quang, không chủ động nhập chiến cuộc.
Đám hắc y nhân kia hình như không có mục tiêu chính xác, cũng không hạ sát thủ, chỉ là chiến đấu với những người ở đây, chẳng lẽ đang muốn kéo thời gian?
Qua thời gian một nén nhang nhóm sát thủ này cũng dần rơi xuống hạ phong. Cũng là huấn luyện chuyên nghiệp, mấy người dẫn đầu phát ra thanh âm ám hiệu, thì tất cả cũng bắt đầu lui lại.
Hạ Thanh Tùng thêm vài vị Chưởng Môn đã muốn đuổi kịp, mấy hắc y nhân phụ trách đoạn hậu đột nhiên rút ra trong người mấy viên đạn màu đen, nhanh chóng ném về phía bên này.
"Là hỏa khí! Mau tránh!"
Hạ Thanh Tùng là kẻ phản ứng đầu tiên.
Những tiếng nổ lớn ầm ầm phát ra, hỏa quang diễm lệ nổ tung, khiến tất cả bị kiềm hãm, dù có muốn đuổi theo thì đã không kịp rồi.
Hạ Thanh Tùng võ công vốn thâm hậu, bằng vào khinh công điêu luyện nên đã đuổi theo kịp đám sát thủ kia đến cùng. Chỉ thấy hắn vận khí vung lên trường kiếm hướng bọn chúng chém tới. Một tên phản ứng cực kỳ nhanh, lách người phóng lên nhưng tay áo lại bị cắt rách một đường làm lộ ra một vết sẹo dài hình vòng cung.
Khói trắng lúc này mới tán đi, Hoa Tự Âm đứng phía xa cũng vừa lúc thấy được cảnh này.
Vết sẹo kia... nàng rất quen thuộc. Mấy ngày trước đây có kẻ sai lầm mà mất chức, kẻ đó đã từng là phó đường chủ của Huyết Y đường, trên cánh tay cũng có một vết sẹo dài hình vòng cung.
Sắc mặt của nàng dần dần trở nên ngưng trọng.
Nếu như đã là người của Ma Giáo thì hà cớ gì lại có liên hệ với Sát Thủ Minh. Nếu thực sự là một kẻ phản bội, nàng là đường chủ, đương nhiên là người đầu tiên phải giải quyết chuyện này.
Hoa Tự Âm không thèm suy nghĩ nhiền liền lập tức đuổi theo hướng vừa rồi của bọn hắc y nhân.
Trực giác nói cho nàng biết bọn chúng sẽ không lập tức hạ sơn mà nhất định có đồng mưu ở một nơi bí mật nào đó tiếp ứng.
Sắc trời dần tới, tất cả cây cối trong núi đều theo gió mà sàn sạt rung động, không gian hiện lên một loại hơi thở quỷ dị. Nàng tỉ mỉ đi tới vài bước rồi lại dừng một chút, lường trước những kẻ đó nóng lòng đào tẩu nên sẽ không phát hiện có người lặng lẽ theo sau.
Được một đoạn, không thấy bóng người nào, Hoa Tự Âm cũng biết không ổn nên không đi quá xa, lúc nàng đang muốn quay lại đường cũ thì bất ngờ nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau bị gió truyền đến trong tai, tựa hồ như có ai đang giao thủ.
Nàng quay lại bước theo hướng thanh âm kia, thấy đằng trước là một vách núi sâu, cách vách núi là một khoảng đất trống đang có mấy hắc y nhân cùng một người đánh nhau. Nàng tập trung nhìn vào, giữa không gian là một thân ảnh màu trắng với những nét kiếm vũ hoa lệ tinh tế, đó chẳng phải Ân Ly lúc nãy lặng lẽ biến mất thì là ai.
Hoa Tự Âm nhìn một hồi lại rất nhanh phát giác có chút bất thường. Mấy tên hắc y võ công không phải rất cao, đối với kiếm thuật của Ân Ly đã có thể giải quyết nhanh gọn mới đúng chứ, tại sao trông nàng lại có chút khó chống đỡ?
Hoa Tự Âm nhìn qua Ân Ly mới phát hiện nàng ra chiêu không nhanh giống như lúc bình thường, sắc mặt cũng có phần suy yếu tái nhợt, nhìn kỹ thêm một chút là có thể nhìn ra trên áo lông trắng của nàng đang toát ra sương khí dày đặc.
Hoa Tự Âm nhớ tới đêm đó ở Lạc Diệp Cốc, chẳng lẽ nàng lại phát hàn độc?
Trong lúc Hoa Tự Âm suy nghĩ thì Ân Ly bất cẩn không né được, một lọn tóc bị tước rơi xuống.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt khiến Hoa Tự Âm không kịp suy nghĩ, trên tay ngay lập tức đã phản ứng mà nhanh chóng rút ra Mi Vu kiếm, bật người lên phi thân mà đem mũi kiếm đang công kích của hắc y nhân đánh ra.
Ân Ly nhìn nàng, im lặng không nói gì. Hai người yểm hộ cho nhau qua một hồi cũng đã rất ăn ý.
Bọn sát thủ dần dần ngã xuống trước mắt cả hai, bỗng nhiên phía xa có một mũi tên màu trắng xé gió mà đến.
Ân Ly rất nhanh nhận ra điều này thế nhưng nàng phát hiện mũi tên kia là hướng về phía Hoa Tự Âm bắn tới. Nàng không kịp suy nghĩ đã vội vàng đưa tay ôm Hoa Tự Âm vào lòng.
Mũi tên xẹt qua sát bên mặt, Ân Ly thở dài một hơi, đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức trên cánh tay phải, Sơ Tuyết trong tay suýt nữa bị nàng đánh rơi.
Cúi đầu nhìn xuống, là một mũi tên cắm vào trên tay, mũi tên bắn với lực rất mạnh nên cắm vào cũng rất sâu, một kích cuối cùng này có sức bắn rất lớn, chỉ sợ xương cốt đều bị phá nát rồi.
Hoa Tự Âm cũng cả kinh, gắt gao nhìn chằm chằm mũi tên, thì thào lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ là hắn?"
"Ai?"
Ân Ly không hiểu, trong lúc nói chuyện nàng đã nhanh chóng rút ra mũi tên trên tay, máu bắn khắp nơi. Ân Ly dù sao tuổi vẫn còn trẻ lại đắc chí, tâm cao khí ngạo, chưa từng chịu qua loại khổ sở này, mặc dù cắn chặt răng cũng khó nhịn được hầm hừ một tiếng.
Nàng cực nhanh điểm mấy huyệt đạo cầm máu trên người sau đó nhịn đau nói:
"Ta cần tìm một chỗ để điều tức trị thương. Gần phía này nhất định còn có đồng bọn sát thủ đang bí mật ẩn nấp, nếu ngươi sợ thì cứ trước đi."
Hoa Tự Âm đang muốn trả lời lại đột nhiên nghe được một trận tiếng gió, nàng thầm nghĩ không tốt, ngửa đầu nhìn lên, ngoài ý muốn lại thấy không phải những mũi tên bắn tới mà là những hỏa dược đang bay về phía này.
Hỏa dược lần này rất khác với loại lúc nãy ở lôi đài, uy lực của nó còn mạnh hơn gấp mấy lần....
Trước khi mất đi ý thức nàng chỉ cảm thấy một cổ khí lưu cực mạnh phía sau nàng đẩy đi.
Rơi vào một khoảng hư không, mới hoảng hốt nhớ tới, phía sau chính là vách núi cao vạn trượng....
Thực sự không cam lòng... Một cái chết mờ mịt thế này, cũng cùng người kia bên nhau, tựa như tự vẫn mà nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top