Chương 21 : Nhẫn Đông

Đêm đã khuya, đường phố vắng tanh tràn đầy yên tĩnh.

"Đông! Đông! Đông!"

Tiếng mõ báo canh đều đặn vang lên trong đêm tối cô tịch phá lệ chói tai.

Đã cuối mùa thu, sương khí vẫn còn rất dày. 

Ân Ly không nói một lời mà tiếp tục đi, bước chân của nàng bắt đầu nhanh dần như là muốn che giấu bất an đang dâng lên trong tâm. 

Hoa Tự Âm lẳng lặng đi theo phía sau, đi một đoạn, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: 

"Thứ đó không phải rất quan trọng với ngươi sao, sao lại nói không tìm?" 

Thân ảnh màu trắng phía trước dừng lại, nhưng nàng không quay lại chỉ đứng tại chỗ, từng chữ nhấn mạnh rõ ràng: 

"Thiếu chủ nhà ngươi đã tới, dù thứ đó thực có ở đó cũng đã bị lấy trước rồi, huống chi..." 

Nàng không nói tiếp, bởi vì Hoa Tự Âm cũng không phải kẻ ngốc, tình huống như vậy đã sớm nên nhìn ra không ổn. 

Bất quá Hoa Tự Âm lại thực không ngờ Ân Ly biết tới thiếu chủ Mạnh Hồi cực kì ít xuất hiện này, hơn nữa ở chỗ phân đàn lúc trước trong lòng nàng cũng có tính toán vài phần. 

Đang nghĩ ngợi bước kế tiếp cần phải làm thế nào lại nghe Ân Ly thản nhiên nói: 

"Ngươi trở về đi."

Hoa Tự Âm không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt của nàng có vài phần vui mừng nhưng phần nhiều lại là khó hiểu. 

Ân Ly quay người đối diện với nàng, trong mắt lạnh lùng thiếu đi khí thế dọa người, nhưng lại làm cho nàng thêm vài phần dịu đi: 

"Ta nói là, nhiệm vụ của ngươi đã xong cũng nên trở về phục mệnh." 

Hoa Tự Âm trầm mặc không nói, Ân Ly còn tưởng rằng nàng đây là đang lo lắng thuốc giải. 

"Lúc trước nói muốn thử các loại độc luyện chế bảy bảy bốn mươi chín ngày bất quá chỉ là dọa ngươi. Chỉ là ta muốn nhìn ngươi bị đùa giỡn sẽ thú vị thế nào mà thôi. Lần trước ngươi đã uống nửa viên, bây giờ thêm nửa viên Tuyết Phách Đan cũng đủ để giải hết toàn bộ độc của Hoàn Hồn Đan rồi." 

"Từ bao giờ ngươi trở nên hảo tâm như vậy?" 

"Chỉ là chán ngươi rồi." 

Ân Ly lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn. 

"Trở về nói với giáo chủ của các ngươi, nói với hắn đừng làm những chuyện thế này nữa còn nếu có lần sau ta sẽ không nương tay nữa đâu." 

"Nếu như có lần sao, cũng tốt để thanh toán hết chuyện mấy ngày nay." 

Hoa Tự Âm buông ra nụ cười, lại không cảm thấy có chút mệt mỏi. 

Độc tính đã giải, bản thân cũng chỉ là một gián điệp, lúc này còn bị gọi 'phiền chán', nàng đã thực sự hết lí do lưu lại.

"Tự nhiên phụng bồi." 

Ân Ly lặng lẽ cười, nhãn thần mông lung, tìm không được một chút tiêu điểm. Con đường dẫn qua các dãy nhà chập chờn ánh sáng từ những chiếc đèn lồng đung đưa trước gió, càng thêm tối tăm yên tĩnh, chiếu lên khuôn mặt của nàng như thật như ảo. 

Lúc này đây so với những nhiệm vụ ngày xưa nàng làm cũng chẳng có gì bất đồng.

Xoay người lướt qua như trên con đường ta đi qua một người xa lạ, một ngày kia nếu có gặp lại, đâu ai chắc rằng sẽ đối diện nhau với thanh kiếm nắm trong tay.

Hoa Tự Âm tự giễu cười cười, không chút do dự xoay người ly khai.

Ân Ly trong mắt trở nên mất mát, không biết nàng đang nhìn cái gì. Cho đến khi thân ảnh màu đỏ kia biến mất trong màn đêm, nàng mới thôi nhìn, tiếp tục đi trên con đường của mình. 

Con đường nàng đi không phải là đường về khách điếm, chỉ thấy nàng quẹo trái quẹo phải một hồi rồi dừng lại trong một đường vắng tối tăm hẹp dài. 

"Còn không đi ra?" 

Nàng đứng một chỗ gọi, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, thanh âm của nàng vang vọng trong màn đêm. 

Thanh âm như sóng biển đập vào đá. 

Yên lặng chốc lát, tiếng gió gào thét, một đạo ánh đao hiện lên cắt ngang không gian tối đen trước mắt. Dường như một tia chớp, hướng về phía thân ảnh màu trắng đang đứng trên một tảng đá lớn chính giữa. 

Sợi tóc của Ân Ly vì bị gió thổi mà hơi lay động, nhưng nàng vẫn bình tĩnh đứng một chỗ. 

Lưỡi đao rất nhanh thoáng qua trước mắt. 

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh. Ân Ly lập tức động thân, thân ảnh bạch sắc phút chốc phóng lên phía trước, như quỷ mị, tồn tại một tốc độ kinh hồn, chớp mắt đã thoát ở mấy trượng xa.

Thế đao thu về một nửa, nhưng lại như vạn quân tiến công, uy lực kinh người, trên tảng đá cực kì cứng chắc cũng đã bị phá một đường sâu. 

"Keng" một tiếng, người cầm đao thu hồi đao, thuận thế đứng tại chỗ một thân áo bào tím còn đang loạn bay theo gió. Dáng người hắn cao ngất, là ma giáo thiếu chủ Mạnh Hồi. 

"Sao hôm nay ngươi không mang theo Sơ Tuyết đến?" 

Mạnh Hồi nhìn nàng nhíu mày nói. 

"Hôm nay ta dùng ngân châm cũng tiện lợi lắm, ngươi có muốn thử không?" 

"Ngươi không phải ghét nhất dùng ám khí hại người sao, đổi tính rồi à?" 

"Ta đã làm đệ tử của Thần Y Môn cũng phải có chút dáng dấp của đệ tử thần y chứ." 

Ân Ly tỏ ra hơi suy nghĩ nhìn hắn một cái: 

"Ngươi không phải cũng dùng Liệt Phong rất tốt sao?" 

Ngày xưa Âu Dương đại sư lúc tuổi đã già thì đúc ra hai thanh thần khí, sắc bén vô cùng. Một thanh gọi là Liệt Phong, là đao. Thanh còn lại gọi là Sơ Tuyết, là kiếm. Trong đó Liệt Đao chính là thanh đao này. 

Mạnh Hồi rút đao về, mỉm cười nói: 

"Lúc nào cũng thua ngươi." 

"Không" Ân Ly hơi nghiêng đầu, trong lòng bàn tay nàng có vài đạo vết thương. 

"Ta mặc dù tránh được đường đao, nhưng không né được đao khí, lúc nãy...." 

Mạnh Hồi cắt đứt nàng: 

"Ngươi biết rõ ta không phải ý này." 

Ân Ly lắc đầu. 

"Dù sao cũng khiến ngươi liên lụy, mấy năm nay ta vẫn còn áy náy." 

Lại nghĩ tới cái gì đó. 

"Tin tức của thứ đó, là có người truyền ra đúng không?" 

Mạnh Hồi gật đầu. 

"Tra được là ai chưa?" 

"Nếu có thể bị tra ra dễ dàng như vậy, kẻ đó cũng không dám hạ thủ với ngươi rồi." 

Mạnh Hồi trầm ngâm: 

"Nhưng mà người này biết về chuyện của bức Mỹ nhân đồ, quả thực đã tính toán mọi cách." 

"Mặc kệ là ai, trốn ở nơi nào, giấu đầu lòi đuôi rồi cũng phải lộ ra thôi." 

"Chẵng lẽ là trước đây..."

Nghe thấy câu đó, Ân Ly sắc mặt liền trầm xuống. Mạnh Hồi nhất thời rùng mình trong lòng, biết bản thân vô ý xúc phạm vào cấm kị của nàng, vội nói: 

"Ta chỉ thuận miệng nói thôi." 

Nháy mắt sắc mặt của Ân Ly đã đông lạnh như sương, cũng không nói lời nào, xoay người liền rời đi. 

Mạnh Hồi biết tính tình của nàng nhưng cũng vội vã gọi theo bóng lưng kia nói: 

"Ngươi ở Lạc Diệp Cốc sao?" 

Cước bộ của nàng hơi kiềm hãm nhưng rồi cũng tiếp tục bước đi.

Lúc trở lại khách điếm cũng đã đóng cửa, đại môn đóng chặt đen kịt một mảnh. 

Ân Ly dùng khinh công phóng lên bệ cửa sổ, lại nhẹ nhàng đẩy cửa ra nhảy vào trong phòng. Trong căn phòng có một ngọn đèn nhỏ chưa tắt, nhưng xung quanh đã không có bóng người. 

Nàng nhìn khắp bốn phía, không phát hiện dấu vết gì khác lạ, tất cả đồ vật đều ở nguyên vị trí không hề bị động. Như có chút suy nghĩ mà đi tới trước bàn, mới phát hiện một tờ giấy, mặt trên viết sáu chữ rồng bay phượng múa: 

"Sư môn có lệnh, đi trước."

Là chữ của Phong Vãn Tình, nàng không khó để nhận ra nó. Cũng phải, rời khỏi sư môn lâu như vậy chắc cũng lại bị Phong Vãn Thư mang về rồi. 

Dịch Kiếm Môn từ trước đến nay luôn rất nghiêm khắc, luôn luôn thực hiện theo quy củ, cũng khó trách Phong Vãn Tình suốt ngày cứ oán giận, nếu có thể được như Ân Ly tự do tự tại như vậy thì tốt rồi. 

Thế nhưng nào có dễ dàng như vậy chứ? Nàng lúc trước chịu khổ, chỉ là chẳng ai biết mà thôi. 

Ân Ly đem trang giấy lên ngọn lửa của ánh đèn đốt đi, từ từ cháy tàn thanh tro, lúc này nàng mới chú ý tới trên bàn còn có một bông hoa nhỏ vàng óng. 

Thảo nào vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thuốc, còn tưởng rằng mình bất cẩn bị nhiễm vào. 

Bông hoa nhỏ màu vàng óng này có một cái tên thập phần sâu xa. 

'Nhẫn Đông.'

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: