Chương 20 : Dương Thác

Nửa đêm canh ba, hai đạo thân ảnh như kinh hồng lặng yên đáp xuống phủ viện bên trong phủ thất tử. 

Còn tưởng rằng là một thế tử đường đường, nên thủ vệ phải rất thâm nghiêm cẩn trọng mới đúng, ai biết một đường vào tận phòng ngoài cũng chỉ vỏn vẹn có vài thị vệ, đều là bộ dạng lười biếng, thậm chí có kẻ canh cửa ngủ gật đến quên hết trời trăng. 

Hoa Tự Âm đi theo phía sau Ân Ly, tới một chỗ rẽ, Ân Ly bỗng nhiên dừng lại.

"Làm sao vậy?" 

Nàng cho rằng Ân Ly phát hiện ra dị thường, nhanh chóng đặt tay lên thân kiếm. 

"Ngày đó đi đường này... ta không nhớ rõ lắm." 

Ân Ly trên mặt nổi lên một chút ửng đỏ xấu hổ, may mà trời đã tối nên Hoa Tự Âm chưa phát hiện ra.

"Hôm đó chúng ta nhìn thấy thứ kia, đại khái là vật ở thư phòng cũng có lẽ là phòng ngủ của thế tử. Phủ này tuy lớn, sân cũng rất rộng..."

Hoa Tự Âm tính toán trong lòng, nói: 

"Tôn vị thế tử, có lẽ ở phía tây mới đúng." 

Ân Ly gật đầu biểu thị tán thành. Hai người đang muốn đi về phía tây nhưng lại nhìn thấy phía trước mơ hồ có một bóng người đứng dưới bóng cây. 

Bởi vì người nọ còn cầm một chiếc đèn lồng, cho nên rất dễ nhận ra hình dáng. Là một nữ tử, quần áo coi như thượng đẳng, hẳn là một nha hoàn cấp bậc cao trong phủ. Nhưng ở đêm hôm khuya khoắt thế này còn ra đây làm gì?

Ân Ly cùng Hoa Tự Âm liếc nhau, lặng yên cùng tiến lên, nhanh như chớp xuất thủ, siết tay kiềm trên cổ nàng ta, một tay kia dùng một cây ngân châm chặn ở yết hầu. 

"Không muốn chết thì im lặng." 

Nàng kia còn rất trấn định, tuy rằng đã sợ đến tay chân bủn rủn nhưng nghe lời không la to, chỉ tận lực hạ thấp thanh âm cầu xin: 

"Anh hùng tha mạng, tiểu nữ tử chỉ là một thị tỳ nhỏ nhoi, không nên lạm sát kẻ vô tội." 

"Phòng ngủ của thế tử ở nơi nào."

Nàng kia hoa dung thất sắc, vốn lúc đầu nàng ta chỉ tưởng rằng chỉ là một kẻ trộm tầm thường, ai biết lại là thích khách muốn hại thế tử, trong lúc nhất thời bắt đầu do dự. 

Ân Ly thấy nàng không nói, ngân châm cầm trong tay bắt đầu động đậy ra sau gáy của nàng ta dục muốn đâm vào. Trong lúc tính mệnh bị uy hiếp , dĩ nhiên rất nhiều người sẽ chọn cách bảo vệ tính mạng của mình, nữ tử này vốn rất nhát gan, bị nàng dọa một chút liền lắp bắp khai ra.

"Tại...tại gian phòng phía tây bắc."

Vô cùng thuận lợi, trái lại có chút nghi ngờ. Hoa Tự Âm cho Ân Ly một ánh mắt, Ân Ly hiểu ý, lại thấp giọng nói: 

"Đêm hôm khuya khoắt ngươi còn ở chỗ này làm cái gì?" 

Nàng kia do dự, Ân Ly không kiên nhẫn nói: 

"Bây giờ ngươi đã hết giá trị, nếu không chịu trả lời hậu quả ngươi sẽ rõ ràng." 

Nữ tử hoảng hốt, không thể làm gì khác hơn là nói thẳng ra: 

"Nô tỳ... nô tỳ cùng một thị vệ ca ca tự định chung thân, nỗi khổ tương tư khó giải, tối nay có hẹn ra đây gặp gỡ, chỉ là... chỉ là đợi rất lâu mà chưa thấy ai đến, chắc đã có chuyện không thể tới rồi..." 

Tư thông bên trong phủ là trọng tội, nếu bị người phát hiện, nhẹ thì đuổi đi, còn nặng thì bỏ vào tù, cũng khó trách nữ tử này khó nói như vậy.

"Bây giờ ta rút tay về, nếu ngươi dám kêu cứu, ta liền khiến ngươi tắt thở." 

Thấy nàng liên tục gật đầu, Ân Ly mới thu châm 

"Dẫn đường đi."

Nữ tử sợ hãi đi trước, thình thoảng quay đầu lại. Ân Ly theo sát phía sau nàng, cho dù nàng kia muốn trốn nàng cũng có thể chắc chắn bắt nàng ta lại. 

Tây bắc gian so với các nơi khác trong phủ còn nhiều phòng hơn, tuy rằng đối với hai người các nàng mà nói, căn bản chẳng có gì uy hiếp. 

Dù sao những hạ nhân trong đây cũng là người của phủ thế tử, cho nên nàng không hạ sát, chỉ là xuất thủ nhanh như chớp, vô thanh vô thức điểm huyệt bất tỉnh. 

Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng ngủ, bên trong là một mảnh tối đen như mực, không có đốt đèn. 

Ân Ly phong bế huyệt đạo của nô tỳ kia rồi để nàng đứng ở một bên. Hoa Tự Âm đã sớm có chuẩn bị mà lấy ra một cái hỏa chiết* soi đường, hai người đi đến một phiến bình phong thủy tinh, đi đến trước giường lớn khắc hoa. 

[*cái đánh lửa]

Xuyên thấu qua bức màn tơ lụa, có thể thấy được hình ảnh long phụng thêu trên áo ngủ bằng gấm, Thương Nam thế tử đang nhắm mắt ngủ yên. 

Hoa Tự Âm không một tiếng động mà rút kiếm, đẩy ra màn, vươn tay muốn điểm huyêt Thương Nam thế tử, nhưng khi chiết tử chiếu vào mặt hắn nàng bỗng phát hiện có gì đó không đúng. 

Trên giường lúc đầu nhìn thấy đúng là Thương Nam thế tử không sai, chỉ là gương mặt trắng bệch, con ngươi trừng lớn, thân thể cứng ngắc, rõ ràng nhận ra là một người chết! 

"Trúng kế, đi mau." 

Nàng vội vã thu kiếm lùi về. 

Ân Ly cũng tức khắc phản ứng. Từ lúc nàng vừa bước vào gian phòng, thì nghĩ nơi này quá an tĩnh, hiện tại nghĩ ra, nguyên lai là người ở đây vốn đã chết!

"Có thích khách, có thích khách!" 

Ngay lúc đó ở bên ngoài xuất hiện một tiếng gọi ầm ĩ. Hoa Tự Âm đến bên cửa sổ nhìn ra, thấy xung quanh căn phòng đã bao vây đầy người, rất nhiều quân sĩ trang bị áo giáp cầm đuốc triển khai đội hình, trong đó thậm chí sẵn cung thủ chờ xuất phát, hiển nhiên đã có chuẩn bị từ sớm. 

Thị nữ lúc nãy bị phong bế huyệt đạo chẳng biết khi nào đã tự giải á huyệt*, liều mạng hô: 

"Cứu mạng, có người ám sát thế tử!!" 

[*]

Ân Ly quên mất dò xét người này có nội lực hay không, chỉ nghĩ đơn giản là điểm á huyệt của nàng ta. 

Nàng thầm than bản thân thực sự quá sơ ý, đang muốn phóng châm giết chết nàng ta, Hoa Tự Âm vội vã ngăn nàng lại: 

"Nếu lúc này ngươi giết nàng, chẳng phải càng hiểu lầm càng khó giải sao?"

Ân Ly cười nhạt:

"Lẽ nào ngươi nghĩ không làm vậy thì chúng ta có thể thoát khỏi liên quan?"

Đang lúc nói chuyện, một đội trọng giáp mang vũ khí phá cửa xông vào, một nam tử mặc quan phục được bảo vệ trong vòng vây của các binh sĩ, lớn tiếng ra lệnh: 

"Tri phủ Tương Châu ở đây, người nào dám to gan lớn mật mang ý đồ mưu hại thế tử, còn không mau giơ tay chịu trói."

Tự nhiên xuất động cả tri châu, kẻ bày kế thực quá nhọc lòng. 

Dựa vào võ công của hai người dù cho đối phương có cung tiễn, muốn toàn thân trở ra không phải là chuyện khó, chỉ là đối phương có chuẩn bị mà đến, rõ ràng đã muốn giá họa tội chứng ám sát Thương Nam thế tử.

Dù sao sát hại một thế tử cũng không phải là việc nhỏ. Vừa là tiền triều quý tộc, triều đình chắc chắn phải tra rõ để bình hạ dân tâm. Ngày ấy ba người cùng đến phủ thế tử, rất nhiều hạ nhân đã nhận ra, đương nhiên cũng rất dễ liên lụy đến Dịch Kiếm Môn thanh danh. Vì vậy từ một đêm tưởng chừng đơn giản biến thành phức tạp cùng phiền phức, mới là vấn đề đáng lo.

"Đại nhân, nô tỳ tận mắt chứng kiến các nàng sát hại thế tử!" 

Thị nữ kia khóc lóc thảm thiết, quỳ dưới chân tri châu đại nhân, bộ dáng yếu ớt chân thành vô cùng. 

"Bây giờ thế tử ở đâu?"

Thị nữ nhìn về phía giường lớn. Tri châu nhìn thấy cũng không dám đi qua, liền mệnh lệnh một tên binh sĩ đi vào kiểm tra, binh sĩ lập tức hồi báo: 

“Hồi bẩm đại nhân, thế tử... thế tử hơi thở đã đoạn."

Hoa Tự Âm lạnh lùng nhìn, trầm giọng nói với Ân Ly: 

"Dọc theo đường đi, ngươi lo mấy tên cung thủ ở dưới còn ta đối phó với mấy tên trên mái." 

Ân Ly đương nhiên tin tưởng phán đoán của nàng, nhẹ nhàng đáp ứng. 

Thân mình đang muốn động, bỗng nhiên một trận bước chân ầm ĩ từ xa tiến gần, lại có một đội binh sĩ rất nhanh chạy tới. Còn tưởng là tiếp viện, nhưng nhìn kĩ lại, trang phục của họ so với bọn binh sĩ ở đây khác nhau. 

Hai đoàn binh từ từ tiến vào phòng, có trật tự dừng lại. Chính giữa đi ra một thanh niên nam tử cẩm y ngọc đái, trong tay các binh sĩ có cầm đuốc, ánh sáng chiếu vào trên mặt hắn khiến mọi người ở đây nhất thời cả kinh. 

Người này, rõ ràng chính là Thương Nam thế tử. Vậy thi thể trên giường kia là ai? 

"Người phương nào dám to gan lớn mật, dám ở phủ của bổn thế tử tác loạn?" 

Thanh âm trong trẻo rõ ràng, mang đến một loại khí thế không thể mạo phạm, lệnh cho tri châu còn đang đắc ý cũng nhịn không được mà rùng mình một cái. 

Mà Ân Ly chỉ nhìn lướt qua hắn, nhìn phía sau hắn một thiếu niên áo tím.

Thiếu niên áo tím cực kì tuấn tú, chỉ là gương mặt có chút âm nhu. Ăn mặc hoa lệ, khí chất tôn nghiêm, chẳng biết còn tưởng là vương hầu quý tộc, mà Ân Ly cùng Hoa Tự Âm nhìn qua là nhận ra ngay người đó chính là kẻ ít xuất hiện nhất trong Ma giáo, là ma giáo thiếu chủ Mạnh Hồi. 

Mạnh Hồi cũng thấy được các nàng, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý. Ân Ly không thèm bận tâm, không hề để ý tới hắn, nhưng nàng phát hiện Hoa Tự Âm bên cạnh có chút biến hóa, lẽ nào... Sắc mặt của nàng lạnh lẽo, nhưng cũng không biểu lộ gì nhiều. 

"Tại sao có tới hai thế tử?" 

Tri châu nắm áo binh sĩ lúc nãy gặng hỏi, giọng nói hung tợn. 

"Ngươi nói ngươi là thế tử, vậy có vật chứng minh thân phận của ngươi?" 

Thương Nam thế tử lấy ra một khối kim bài, nói: 

"Bổn thế tử điều động đến đây chính là đội hầu vệ Tương Châu, khối kim bài này cũng là thánh thượng ban tặng, lẽ nào tri phủ đại nhân trắng đen còn chưa phân biệt được, dĩ hạ phạm thượng?" 

Tri châu hiếp mắt nhìn khối kim bài, đột nhiên kinh hãi, liên thanh nói: 

"Hạ quan không dám, hạ quan không dám, là có người giả mạo thân phận thế tử, mê hoặc hạ quan." 

Thương Nam cười nhạt, xoay người sử một cái ánh mắt cho Mạnh Hồi, Mạnh Hồi hiểu ý, rút ra một bả thanh Phá Phong bảo đao. Tri châu phủ là kẻ nhát gan còn sợ phiền phức, vừa thấy thế này liền vội vã lui ra phía sau, nói: 

"Hạ quan vô ý mạo phạm, thỉnh thế tử thứ tội, thứ tội." 

Mạnh Hồi cong khóe môi, nhưng không có làm khó dễ hắn, mà là sải bước đi đến bên giường, vung một đường đao liền có một mảnh da giả trang từ trên mặt người chết lột ra. 

Mặt nạ này cực kì tinh xảo, cộng thêm tài nghệ giả trang cao siêu, nhưng hắn chỉ cần vung đao liền đã dễ dàng gỡ xuống, có thế thấy kẻ này dùng đao rất tinh diệu. 

Mắt thấy cảnh này mọi người xung quanh một mảnh ồ lên, Thương Nam lạnh lùng liếc đến tri châu, nói: 

"Bổn thế tử ra ngoài mấy ngày, thì lại có người thừa cơ mà vào, chắc là tri châu bất lực." 

Tri châu từ lâu đã sợ đến nhũn chân, hắn cũng là nghe được mật thám tin cậy báo tin mới dám mang binh đến đây, còn muốn truy nã hung thủ tranh lập đại công, nào ngờ lại xuất hiện biến cố này.

"Bổn thế tử xem ngươi làm tri châu đã lâu, hôm nay cũng không truy cứu." 

Thương Nam lại chậm rãi mà nói rõ từng chữ, làm cho tri châu thở phào một hơi. Hắn lại bước thong thả đến trước mặt thị nữ, nói: 

"Còn thị nữ này ta chưa bao giờ gặp qua, chắc là có kẻ đã sắp xếp làm nội ứng trong phủ."

Sắc mặt thị nữ nháy mắt đã trở nên trắng bệt, chỉ thấy nàng trừng lớn hai mắt, khóe môi chảy ra một dòng máu đỏ tươi, là nàng sợ bị bức cung nên đã cắn lưỡi tự sát. 

Thương Nam cũng không quá quan trông, đưa tay phất áo choàng, lệnh thị vệ phía sau tiến lên mang thi thể lui xuống. 

"Về phần hai vị, là khách nhân của bổn thế tử." 

Thương Nam tiến lên một bước nhìn Hoa Tự Âm, lại nhìn đến Ân Ly, cười đến tao nhã, gợn sóng không sợ hãi: 

"Hai vị khách quý bị kinh hách rồi." 

Nhìn vào đôi mắt người này, hai người liền biết kẻ đứng trước mặt cùng với người hôm đó gặp được không giống nhau. Lúc đầu, Thương Nam có cử chỉ ngôn hành không khác lúc này, nhưng trong mắt hắn trước đây toàn là vẻ tự mãn, mà người này chỉ thấy được vẻ kiên định cùng nội liễm, làm cho đoán không được suy nghĩ của hắn. Bên môi mang cười, một chút lỗ mãng cũng không. 

Ân Ly nhớ tới bức 'Chá Cô Thiên' nàng thấy trước đây, lại nhìn người trước mắt, đích xác không hề đơn giản. 

"Nhọc thế tử quan tâm."

Thương Nam hơi gật đầu, quay người đi xử lí tàn cục. 

Trên mặt hắn bất động thanh sắc, bãn lĩnh mang đến vạn quân, lần này bắt được nhược điểm Tri châu, chỉ cần tạo một chút áp lực, từ từ, rồi cũng nắm trong tay luyền lực của Tương Châu. 

Hiện nay hoàng đế ủy nhiệm một kẻ bất tài làm Tri châu, vốn là lo lắng đến tình hình đi dân quá đông ở Tương châu, muốn giữ lại lòng dân, thì điều quan trọng nhất là phải giảm lại kiểm soát của triều đình. Đương nhiên là phải ủy nhiệm một kẻ quý tộc tiền triều vô dụng là tri châu. Không ngờ từ lúc đó trở đi, đã trở thành cơ hội của các hầu tộc Tương Châu. 

Vở kịch gậy ông đập lưng ông tối nay cuối cùng cũng chẳng biết là ai diễn ai xem. 

Trong lòng Ân Ly hiểu rất rõ, bản thân nàng chỉ là một quân cờ, một quân cờ dụ địch thâm nhập vào thế cục. 

Còn nói đến chính nàng quá không bình tĩnh, suy nghĩ dễ loạn, ở hoàn cảnh cực kì nguy hiểm này suýt nữa đã liên lụy đến Phong Vãn Tình. 

Thần sắc nàng trở nên buồn bã, nói với Hoa Tự Âm: 

"Đi"

"Vậy thứ đó, không tìm sao?" 

"Ở đây chỉ là ngụy trang mà thôi." 

Ân Ly đi qua nàng, nhìn Mạnh Hồi đứng bên kia, tự giễu cười. 

"Nếu vật thực có ở nơi đây, lúc này chúng ta không cần ra tay nữa đâu." 

Nhàn nhạt nói xong, liền xoay người đi ra ngoài, Hoa Tự Âm do dự một chút, nhìn thoáng qua Mạnh Hồi rồi cũng đi theo ra ngoài.

Mạnh Hồi vốn muốn đuổi theo hai nàng, nhưng Thương Nam Thế tử bỗng nhiên ngăn hắn lại: 

"Mạnh công tử, hai chúng ta không phải còn có chuyện quan trọng cần thương lượng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: