Chương 12 : Mạc hành (chớ đi)


Nét mặt Ân Ly ngưng trệ, tự như không thể tin mà hỏi lại: 

"Có thật không?" 

Phong Vãn Tình gật đầu: 

"Ngay trong địa phận quản lí của Dịch Kiếm Môn chúng ta, Tương Châu. Tương Châu hậu nhân - Thương tam thế tử đam mê sưu tập thi họa, đồ cổ, nghe đồn gần đây chẳng biết từ đâu có được một bức mỹ nhân đồ, tuy không phải là đồ cổ quý hiếm, thậm chí ấn kí tác giả cũng không có, nhưng cực kì đẹp, không chỉ bức tranh vẽ đẹp mà từng họa tiết cũng vô cùng tinh tế, làm người khác nhìn vào liền say mê."

Ân Ly cười nhạt: 

"Cũng không tự xem mình là ai, tên phàm phu tục tử cũng đòi thưởng thức!"

Phong Vãn Tình nghe giọng của nàng có vẻ khó chịu, cần thẩn nói: 

"Vậy ngươi có muốn theo ta tìm hiểu một chuyến không?" 

Ân Ly trầm mặc.


Bức mỹ nhân đồ kia, nàng tìm đã lâu lắm, hôm nay tại sao vào lúc này bỗng nhiên xuất thế, thật khiến người ta nghi ngờ. Nếu trong giang hồ thì chuyện này không gì, nhưng lại dính đến người trong triều đình. Nhưng mà bức mỹ nhân đồ kia có ý nghĩa vô cùng quan trọng với nàng, dù cho có là đầm rồng hang hổ cũng phải đi vào.

Nhưng chuyến đi này chỉ phiền là phải dựa vào thế lực của Dịch Kiếm Môn. Dịch Kiếm Môn vốn là đại phái ở Tương Châu, nổi tiếng thiên hạ, triều đình cũng kiêng kỵ không dám xem thường. 

Vô luận thế nào cũng phải đem nó về tay.

"Sáng ngày mai chúng ta sẽ khởi hành."

"Vậy... tỷ tỷ kia cũng đi cùng chúng ta sao?" 

Trong lòng Phong Vãn Tình bắt đầu chú ý tới sự tồn tại của Hoa Tự Âm, nên biết rằng Lạc Diệp Cốc cây cỏ và hoa cảnh đều là trân bảo, nàng tuổi trẻ chưa biết gì chỉ vô tình làm gẫy một cành cây thế mà Ân Ly lại đổ chục thứ độc vào bữa trưa của nàng, hại nàng đi về nhà một đường toàn nói nhảm, sau đó tỷ tỷ nàng lại quở trách nàng một hồi.

Huống chi, nếu ở Lạc Diệp Cốc gây chuyện, đó là điều cấm kỵ của Thần Y Môn, cũng là đụng vào Ma Giáo. 

Nghe đồn giáo chủ Ma Giáo vô cùng che chở cho Thần Y Môn, tuy rằng không biết thực hư nhưng lại có ai to gan dám khiêu chiến? Võ lâm ngày hôm nay, chính khí suy mà tà khí thịnh, đắc tội ma giáo, bất cứ lúc nào cũng có thể mang họa diệt môn. 

Ân Ly do dự một chút: 

"Chờ ta đi nói với nàng một chút." 

Nếu tin tức đã truyền tới tận đây, nói vậy người kia cũng biết lâu rồi. Tuy rằng hắn đồng ý sẽ không nhúng tay vào chuyện này nhưng đã trải qua quanh co đưa quân cờ đến bên người mình , nhất định là có dụng ý. 

Nếu chính mình chút luyến tiếc mà để quân cờ này thoát khỏi tay trước, không bằng cho kẻ cầm cờ một cái bẫy thú vị đi.

Tổng đàn của Ma giáo.

Toàn bộ bố trí trong đại điện đều được làm bằng gỗ, trên mặt đất lót những viên gạch lớn màu xanh đồng, trên tường được điêu khắc tạo hình thành vô số mặt quỷ. Hai bên tường đặt tám tượng đá dị thú mặt xanh nanh vàng, cao bằng một người. Hai mắt tượng đá được làm bằng hai viên dạ minh châu to bằng nắm tay, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo nổi bật trong không gian âm trầm quỷ dị. 

Giáo chủ Mạnh Tinh Dã ngồi trên tôn vị, thưởng thức chiếc nhẫn ngọc bích trên tay. Chiếc ghế dựa phía sau lưng hắn được chạm thành đuôi chim lông vũ to lớn, đính trên đó là văn sức bảo thạch năm màu, phát ra ánh sáng chói mắt như lưu ly sợ rằng so với long ỷ hoàng đế còn phải khí phái gấp ba lần.

"Khởi bẩm giáo chủ, Dịch Kiếm Môn đệ tử Phong Vãn Tình ba người trước rời khỏi Tương Châu, hiện đã đến Lạc Diệp Cốc."

Dưới thềm đá to lớn đang quỳ một người, trên bộ quần áo hắc y có thêu chìm biểu tượng một con dơi, không ai khác chính là Hắc Bức* Đường đường chủ, Mặc Hành.
[* có nghĩa là con dơi]

Mạnh Tinh Dã im lặng không đáp lời, Mặc Hành nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu, y phục chậm rãi bắt đầu ẩm ướt.

Một lát, Mạnh Tinh Dã mới lạnh nhạt mở miệng: 

"Mặc Hành, ngươi theo ta bao nhiêu năm?" 

Mặc Hành tưởng hắn hỏi ý này, trong lòng khẩn trương, cũng chỉ cố bình tĩnh trả lời: 

"Hồi chủ nhân, tính đến năm nay đã tròn mười năm." 

"Mười năm đã ngồi được ghế đường chủ, xem như đầy hứa hẹn." 

"Mặc Hành tầm thường ngu độn, toàn dựa vào giáo chủ nâng lên!" 

Mạnh Tinh Dã hàn quang chợt lóe: 

"Ngươi là nói ta không biết dùng người?"


"Thuộc hạ không dám! Giáo chủ anh minh tuyệt thế, thuộc hạ cố gắng còn không kịp!" 

Mạnh Tinh Dã lại hơi trầm ngâm, nói: "Mấy ngày sau ta lệnh ngươi đến Nam Cương một chuyến. Ngươi lui về đợi mệnh đi." 

Mọi người ở đây đều cả kinh, nói giáo chủ tính tình âm lãnh khó lường quả thực không hề giả, vài câu ít ỏi, không biết câu nào đụng chạm tới hắn mà đại đường chủ bị trục xuất Nam Cương. Này Nam Cương là nơi hung hiểm, có mười người đi vào thì chỉ còn một người trở ra. 

"Thuộc hạ lĩnh mệnh." 

Mạnh Tinh Dã phất tay cho hắn lui, thế nhưng Mặc Hành như có điều gì muốn nói, hắn khúm núm: 

"Vậy... vậy.. chuyện trong Hắc Bức Đường... không biết sắp xếp thế nào?" 

Mạnh Tinh Dã nhướng mày, còn chưa mở miệng, thì hữu hộ pháp thanh âm vang lên: 

" Ý nghĩ của giáo chủ ngươi muốn đi hiểu sao?" 

"Thuộc hạ chỉ là lo lắng chuyện trong giáo, tuyệt không có ý này." 

Mặc Hành vội vã dập đầu, trên trái đã toát đầy mồ hôi hột. 

Mạnh Tinh Dã vung tay, những sợi chỉ kim tuyến nổi bật trên hắc bào của hắn vung lên đến rực rỡ. Hàn Nha hiểu ý, hừ lạnh một tiếng không cần phải nhiều lời nữa. 

"Tính ra Thiếu chủ đã xuất quan nhiều ngày, đối với mọi chuyện trong giáo đều chưa nắm rõ, ngươi nên hướng dẫn hắn một chút."

Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều suy luận. Hóa ra giáo chủ là muốn cho thiếu chủ chấp chưởng chuyện trong giáo dần dần. Thương hại cho tên trung thành kia, chỉ vì không biết thức thời mà kết quả... cũng bất quá là cái áo bỏ đi.

Mặc Hành tự nhiên không dám nhiều lời, lĩnh mệnh lui ra.

Mạnh Tinh Dã gõ vào tay vịn, nói: 

"Người trẻ bây giờ thật lỗ mãng, thực sự là phải đi động chạm với cuộc đời nhiều hơn mới tốt." 

Câu này nói ra rõ ràng chỉ Hắc Bức Đường chủ kia, thiếu chủ đã quay về cũng là lúc nhắc tới Phong Vãn Tình. Lại xoay người về phía Hàn Nha: 

"Lần này ngươi tự mình đến Lạc Diệp Cốc một chuyến đi." 

Lạc Diệp Cốc, đêm canh ba. 

Hoa Tự Âm đang nằm trên giường bỗng nhiên cảm thấy trong gió có chút không ổn, như là có ai vừa lướt qua. Không kịp chỉnh lại mái tóc, quần áo cũng hơi có chút lộn xộn, nắm thanh Mi Vu bên giường nhẹ giọng hỏi: 

"Là ai?" 

Một nhân ảnh hiện ra khiến nàng mạnh giật mình, vội vã buông kiếm chắp tay nói: 

"Huyết Y Đường chủ Hoa Tự Âm tham kiến Hữu hộ pháp." 

"Không cần hoang mang." 

Hàn Nha nhìn xung quanh một lần, trầm giọng mà cười.

"Ngươi đại khái đã đoán được, từ lúc ngươi bị tập kích đến được chỗ này đếu là Giáo Chủ an bài." 

"Thuộc hạ không dám đoán ý Giáo chủ, chỉ đành hành sự theo hoàn cảnh, đợi mệnh lệnh Giáo chủ." 

Hàn Nha khen ngợi nhìn Hoa Tự Âm. 

"Ngươi thật sự rất thông minh." Sau đó lại sẵng giọng:

"Giáo chủ có lệnh, ngày mai Độc y cùng tên Dịch Kiếm Môn đệ tử kia đi Tương Châu, mục đích là kiếm một bức Mỹ Nhân Đồ, ngươi bám sát theo tùy thời mà hành động đem bảo đồ cướp về tay." 

"Thuộc hạ tuân mệnh." 

Hàn Nha thỏa mãn gật đầu: 

"Giáo chủ muốn bảo đồ không được phép sơ suất, không được thất bại. Hôm nay Tứ đại tôn chỉ nhị vị được Giáo Chủ có ý đề bạt ngươi lên trong Ngũ sắc đường chủ. Nếu như ngươi hoàn thành việc này, thì cái chức này tự nhiên..." 

Hắn cố ý kéo dài âm cuối. 

"Thuộc hạ đã hiểu, đa tạ hộ pháp chỉ điểm." 

"Mọi việc nên quyết đoán một chút, chớ giống như Hắc Bức Đường chủ chọc cho Giáo chủ mất hứng, cả sinh mệnh cũng bị đoạt trong tay." 

Hàn Nha vuốt môi. 

"Lệnh đã truyền xong, không tiện ở lâu." 

"Thuộc hạ cung tiễn Hữu hộ pháp." 

Hàn Nha nhìn nàng một chút, thâm ý mà cười, liền trực tiếp từ cửa sổ phóng ra ngoài, tuy dáng người hắn cũng không tao nhã nhưng được cái rất nhạy cảm, nhiều năm luôn mặc hắc y, nhìn qua càng giống như một con quạ đen. 

Nàng rời đi mấy ngày nay rốt cuộc trong giáo đã xảy ra chuyện gì mà cả Ngũ sắc đường chủ cũng có liên lụy? Mà phúc mỹ nhân đồ kia, đến tột cùng trân quý thế nào, thậm chí đến mức cả Hữu hộ pháp cũng chính mình đi truyền lời?

Hoa Tự Âm nhớ tới nhiều lời đồn, bất giác như cảm thấy trong phòng đều dần dày đặc mùi máu tanh, không khỏi đứng dậy đi dốt huân hương, qua hồi lâu mới có chút dễ chịu.

Ánh trăng chiếu rọi đại địa, nỗi khiếp sợ vẫn còn lan tràn....



p/s:[mạc hành莫行 và Mặc Hành 墨行, chữ mạc và mặc phát âm gần na ná nhau, tác giả cũng chơi chữ ghê :’>]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: