Chương 11 : Đồ hiện
"Mỹ nhân trên tranh làm sao bì được với mỹ nhân đời thực, chỉ sợ ngươi nếu theo tỷ tỷ tìm hiểu đến tột cùng thì luyến tiếc tháo xuống tấm da này ."
"Đã vào lưới, liền không liên quan tới ta, đã ăn vào bụng cũng tùy người tiêu hóa*."
[*đây là một dạng hoán dụ, dễ hiểu là 'thứ bạn có được nhưng chưa chắc bạn đã xài được' , hay 'bạn có người yêu nhưng chưa chắc họ yêu bạn']
Những lời này ám ảnh trong đầu Ân Ly, một lần lại một lần lặp lại.
Nếu Giáo chủ Ma giáo Mạnh Tinh Dã có khả năng một tay che trời kia biết được nàng thực sự đem thủ hạ của hắn 'ăn' vào bụng rồi, thì không biết hắn sẽ có cảm nghĩ thế nào đây?
Ân Ly nắm chặt góc áo, bỗng nhiên những kí ức kia hiện lên, cái kí ức nhiều đêm liền nàng cố nhịn đến phẫn hận mà thức tỉnh.
Nàng cắn chặt môi mình cho đến khi cảm nhận được mùi máu, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười nguy hiểm, nàng muốn trả thù.
Màn buông xuống, nến đỏ chập chờn.
Ngón tay khiêu lên chiếc cằm của người dưới thân, kề sát vào mình, nhẹ ngửi khẽ hôn. Thỏa mãn thưởng thức hành động vô ý ngây ngô của người đó, tựa như nàng đang đùa con mồi của mình.
Nàng rất hay làm theo ý mình, tuy rằng ẩn cư nhiều năm nhưng tính cách vẫn ngạo nghễ không một chút thay đổi, trái lại càng thêm kiêu căng, đương nhiên cũng không cần biết mình đang 'thừa nước đục thả câu'.
Có lẽ bởi vì dung nhan của người nọ quá giống mỹ nhân đồ, nàng 'chiếu cố' từng tấc một trên gương mặt người đó một cách chu toàn.
Hơi dùng sức, kháp trụ sắc mặt hồng như hoa đào trước mặt, rặng mây đỏ trên mặt nàng chỉ hơn chứ không giảm bớt càng thêm diễm lệ, thì thào lẩm bẩm:
"Thứ đáng sử dụng nhất, cũng là... bộ da này thôi."
Lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, gia tăng sức mạnh trong tay, nghiến răng, nàng nghiến răng nghiến lợi:
"Hắn thật ra cũng rất niệm tình bạn cũ."
Tay không một chút nào lưu luyến mà tiến xuống, lướt qua khung cảnh bại lộ bên ngoài, lướt qua vết hôn ngân, đi tới trên vạt áo vướng víu này. Nhẹ nhàng đẩy ra, lộ ra một cái yếm tố sắc.
Nàng từ xưa đến nay chán ghét nhất là cùng người lạ tiếp xúc, nhưng hôm nay phá lệ mà cực thích cái thể xác dưới thân mình.
Vốn tưởng rằng những kẻ chỉ biết trang điểm xinh đẹp, hẳn đối với chuyện này càng nhiệt tình mới đúng chứ, ai biết mặc dù tình độc đã phát tác đến cực hạn, người bên dưới chỉ là có chút lộ vẻ bất an, tình cảnh rất giống khi thay nàng bôi thuốc.
Ân Ly mím môi, hồi tưởng lại chuyện lúc ban đầu.
Kỳ thực ngày ấy nàng cũng đã xem hết toàn bộ thân thể này....
Lúc nàng xoa thuốc vào vết thương sâu đến thấy cả xương trắng, người này chỉ vì thuốc làm đau mới bật lên tiếng rên. Nàng vận công đánh tan trên lưng vết thương tụ huyết của người này, khẽ vuốt đôi môi vì cực nhẫn chịu đựng mà cắn nát.
Tuy rằng luôn luôn nhớ tới một vài chuyện khiến mình phiền lòng, nhưng dù không thừa nhận cũng không được, nàng thực sự mê luyến cái dung nhan kia, từng cái biểu tình dù là thoáng qua, cũng đã khắc sâu rồi...
Kia khóe mắt, đôi mày hàm chứa vô hạn xuân tình, kia tư thái yểu điệu thướt tha như ẩn như hiện, kia đôi mắt đôi khi lã chã chực khóc ra, làm sao không khiến người thương yêu.
Mà động tác của Ân Ly vẫn chậm rãi nhẹ nhàng, không nóng không lạnh, ẩn sâu trong đôi mắt là một loại khí thế trên cao nhìn xuống thế gian, lãnh khốc vô tình.
Nhớ phản ứng vừa rồi của nàng, không khỏi nghiền ngẫm mà cúi người nhẹ dừng lại bên tai, ác ý cắn lấy vành tai nàng, tận lực ôn thanh nói:
"A Âm, A Âm."
Đã vài khắc trôi qua, Hoa Tự Âm thần trí không minh bạch, không dãy dụa, trái lại vì động tình mà đưa tay ghì lấy nàng.
Khóe môi Ân Ly hơi giương lên, bàn tay tiếp tục tiến xuống phía dưới, đang muốn tiến thêm một bước, lại thấy đôi môi vốn đang khép chặt của người đó khẽ nhúc nhích, tựa hồ đang thì thầm cái gì.
Phá lệ tốt bụng mà lắng nghe, vừa nghe xong, toàn bộ hứng thú của nàng đều tan biến hư không.
Đúng rồi, loại thời gian này, nàng ta tự nhiên là đang gọi 'công tử' của nàng.
Nàng gọi tên cả thiên hạ cũng chẳng có gì khó khăn, duy độc không có khả năng mà gọi tên Ân Ly.
Ân Ly sửa sang vạt áo, lặng lẽ đứng dậy.
Sáng hôm sau Hoa Tự Âm tự nhiên là vì quá lạnh mà thức dậy.
Tóc đen của nàng kết đầy là sương băng, hàn khí xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cả người tản mác ra lãnh khí, giống như một tòa băng.
Nhiệt hỏa đốt thân giờ đã hóa thành cái lạnh nhập cốt tủy.
Lư đồng trong phòng lượn lờ hương khói, người nọ như cũ ngồi trên ghế, thản nhiên mà lật một trang sách trên cuốn sách không tên. Quần áo trên người nàng chẳng có gì khác biệt, giống như tất cả chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Nếu như không có những vết hôn ngân chói mắt này.
Hoa Tự Âm cảm thấy mình như một kẻ đứng bất động trên tuyết, hơi thở ra cũng toàn là khói lạnh.
Quả thực là dụng độc kì tài, tự nhiên là dùng hàn độc để giải.... Nàng càng nghĩ càng giận, không khỏi oán hận nhìn người đó. Mà người nọ biết vẫn hồn nhiên, không có biểu hiện gì, mí mắt cũng không động một chút, bộ dạng chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Mà thôi, dù sao tiếng tăm của nàng cũng không phải là dễ nghe gì, dù cho có hưng sư vấn tội, trái lại mình mới là kẻ kì quặc.
Hoa Từ Âm ngồi xếp bằng vận công áp chế hàn khí trong cơ thể. Hai người đều có tâm sự, không ai nói với ai câu gì.
Buổi trưa ngày hôm sau.
Hàn độc trong người Hoa Tự Âm cũng tiêu thất hơn một nửa, đang muốn đi ra ngoài tìm một bóng cây nằm phơi nắng cho khí lạnh trên người tiêu tán dưới ánh mặt trời.
Đi ra ngoài cửa, trong viện xưa nay không có người bỗng xuất hiện một thân ảnh nữ tử áo vàng điểm tô một chút sắc đỏ đang đứng dưới tàng cây hoa quế, kiểu tóc nhẹ nhàng cột cao, nhìn cũng khoảng chừng trên dưới mười lăm tuổi.
Nàng kia nghe có động tĩnh bật người nhìn lại, khuôn mặt vốn mang theo ý cười còn chưa kịp hé ra đã bị người trước mắt làm cho giật mình.
"Ngươi là.... Ly sư muội sao?"
Không trả lời. Bởi vì Hoa Tự Âm một chữ cũng không nói ra, thần sắc đột ngột chuyển biến, đột nhiên mạnh rút ra trường kiếm, nhắm nàng công tới.
Nữ tử áo vàng phản ứng cũng cực nhanh, đầu tiên lắc mình tránh khỏi một chiêu bất ngờ của nàng. Không dừng lại một, một chiêu đuổi tận giết tuyệt phát ra, dường như mỗi một tấc đều phải đoạt mạng người, nữ tử áo vàng khó khăn lắm mới né được hai chiêu.
Hoa Tự Âm cố chấp không buông tha, liên tiếp đâm kiếm, kiếm nhắm hoàn toàn vào huyệt vị. Nàng kia thật ra không đánh lại, đến mức này cũng không rút kiếm, một mặt mà tránh né, dựa vào thân pháp uyển chuyển nhẹ nhàng mà tránh đường kiếm, dáng người xoay trở, tay áo bay lượn.
Hơn mười chiêu trôi qua, tình hình chiến đấu vẫn không thay đổi.
Hoa Tự Âm dần dần mất sức, nàng biết đánh lâu cũng vô ích, liền dừng lại ngưng thần tĩnh khí, toàn lực tích tụ chuẩn bị dồn vào một chiêu 'Mạn thiên hoa vũ', trực tiếp phong bế hướng tránh của nàng kia. Hoàng sam nữ tử thấy không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là ỷ vào khinh công, nhẹ giẫm một cái phóng người bay vút lên cao. Cái cây cao khoảng vài trượng mà nàng không cần dùng quá nhiều sức cũng đã đứng ở ngọn cây.
"Ngươi là người phương nào, vì sao vô lí mà động thủ?"
Nàng điểm mũi chân đứng cao lên, nhẹ nhàng quái hỏi, có vẻ thân thể nhẹ nhàng như yến, lại giống một đóa hoa quế xinh đẹp khả ái.
"Cửu nguyệt sơ tam nhật*, ngươi đã ở đâu?"
[* ngày thứ 3 tháng 9]
Hoa Tự Âm cũng biết mình so với kinh công của người kia là không chiếm ưu thế, có ý đang muốn đem cái cây đốn ngã, tiên phát chế nhân, ai biết sau lưng nàng lại vang lên một thanh âm lười nhác lành lạnh:
"Hôm kia mới vừa chém một gốc cây, hôm nay lại muốn bứng thêm một gốc, nếu còn tiếp tục như thế, chẳng cần chờ bao lâu, cái sân đáng thương của ta cũng thành đồi trọc rồi."
Nhìn lại phía sau, là Ân Ly chậm rãi đi tới, trên mặt không biểu tình.
Hoa Tự Âm lúc này mới nhớ nữ tử áo vàng gọi nàng là Ly, thân mật như vậy, chỉ sợ quan hệ không bình thường.
Ân Ly nhàn nhạt nhìn thoáng qua cái cây, nói:
"Vãn Tình, còn không chịu đi xuống?"
Hoàng sam nữ tử trông cũng rất là sợ nàng, nghe lời lập tức phi thân đáp xuống, đứng phía sau lưng nàng, không dám hỏi nhiều cũng chẳng dám cáo trạng.
Kỳ thực Ân Ly lúc nãy có nhìn hồi lâu. Tuy rằng Hoa Tự Âm quanh người toàn là sát khí, nhưng mới vừa vận công khử đi hàn độc nội lực cũng tiêu hết phân nửa, chiêu thức dĩ nhiên cũng không sắc bén như thường ngày. Hai người thế lực ngang nhau, nếu Hoa Tự Âm không bị thương, ắt hẳn còn phải đấu thêm vài trăm hiệp.
Điều kiện đương nhiên là phải đổi một chỗ khác. Lạc Diệp Cốc nơi này trồng là kì hoa dị thảo, mà vườn hoa quế này hoàn toàn là các cây hoa quế đã hơn trăm năm, nếu lại phá hủy thêm một cây, đợi sư phụ trở về chẳng phải nàng sẽ bị phạt học tiếp cái cuốn 《 Y Kinh 》nhàm chán đó sao.
Phản ứng của Hoa Tự Âm nàng cũng hiểu rõ. Chỉ là người nọ vô cùng ghi hận, hầu như một kiếm xuất ra đều muốn mạng người ta, một tấc cũng không rời.
"Nàng không phải người đả thương ngươi đâu."
Ân Ly ngữ điệu thoải mái, thần sắc nhưng lại chăm chú.
Hoa Tự Âm mặc dù không thích tác phong của nàng, nhưng cũng không đơn thuần đến nỗi tin ngay lời này.
Nàng suy nghĩ tỉ mỉ, đêm đó làm người chém nàng là đệ tử của Dịch Kiếm Môn, nhìn quần áo bên ngoài hẳn là đệ tử thuộc hàng cao đẳng. Tuy rằng trong bóng đêm dày đặc nhưng dựa vào ánh sáng của đèn dầu ở các ngôi nhà xung quanh cũng đủ để nàng thấy rõ dung mạo của bọn người đó. Nữ tử sử dụng trường kiếm cùng nữ tử hoàng sam này cực kỳ giống nhau, nàng không nhận sai.
Được rồi... Ân Ly vừa mới gọi nàng ta là Vãn Tình. Thực ra trong Dịch Kiếm Môn có một cặp song sinh tỷ muội, hai người tướng mạo rất giống nhau, lại đều xinh đẹp xuất chúng, trong đó tỷ tỷ là người được chưởng môn chọn lựa kế thừa, mà người này tuy rằng khinh công rất cao, nhưng thoạt nhìn lại có nét trẻ con, còn có đôi mắt vô tội cũng không giống như đang giả vờ... Cho nên có thể tạm chấp nhận người sử dụng kiếm hôm đó không phải là người này.
Hoa Tự Âm tự mình đánh giá một phen, cũng biết vừa rồi cũng có chút hấp tấp. Tuy rằng nàng là người Ma giáo nhưng cũng không phải là kẻ không biết đạo lí, huống chi giang hồ cũng có quy củ, nếu đã không có thâm cừu đại hận, không nên làm phiền đến đồng môn.
"Hiểu lầm, xin lỗi."
Phong Vãn Tình trời sinh tính thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, chỉ nói "Không ngại." liền nắm lấy góc áo Ân Ly, thì thầm hỏi:
"Ly, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia là ai?"
Người tập võ vốn rất thính tai, Hoa Tự Âm tự nhiên cũng nghe được câu này, mặt không biểu lộ gì nhưng cũng nhất thời ửng hồng.
Ân Ly có chút bất đắt dĩ, suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"Là độc nhân* của ta"
[*người thử độc]
Sau lại thỏa mãn mà nhìn ai đó, Hoa Tự Âm sắc mặt có chút chìm xuống, lại tiếp tục chèn thêm một câu:
"Bất quá hôm nay ta thử sai thuốc, nên nàng cũng có chút nóng nảy."
Phong Vãn Tình đương nhiên chưa hiểu kịp, còn Hoa Tự Âm sắc mặt thế nhưng càng đỏ.
Hung hăng mà liếc người nọ một cái, Hoa Tự Âm một chữ cũng không thèm nói mà quay người về phòng. Mãi cho đến khi bóng lưng của nàng biến mất, Ân Ly mới thu liễm thần sắc, xoay người tựa tiếu phi tiếu với Phong Vãn Tình:
"Thế nào, lại gây đại họa mới đến nơi này xin ta tị nạn sao?"
Phong Vãn Tình thế nhưng lắc đầu:
"Lần trước ngươi nhờ ta tìm thứ kia, có tin tức rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top