Chương 15: Khẩu Giao

Được Cố Vân Tranh nhắc nhở, Trịnh Thư Ý mới cảm thấy toàn thân dinh dính khó chịu, cho nên cô gật đầu nói: "Vậy bác sĩ Cố cứ tự nhiên, em đi tắm."

"Ừ." Cố Vân Tranh đáp.

Đợi sau khi Trịnh Thư Ý cầm quần áo vào nhà vệ sinh, anh mới đi vào phòng cô, quan sát khắp nơi một lượt.

Lại nói, thật ra anh đã từng thấy qua phòng cô rồi, trong lần gọi video cho cô trước đó.

Anh còn nhớ rõ, cô ngoan ngoãn nằm trên giường nghe theo lời hướng dẫn của anh, tự an ủi đến cao trào.

Thậm chí ngay cả màu sắc drap giường, anh vẫn nhớ như in.

Hôm nay drap giường màu xanh da trời, phía trên còn điểm tô mấy đám mây màu trắng.

Cố Vân Tranh nằm đè lên trên những đám mây trắng đó, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Một lát sau, Trịnh Thư Ý tắm xong đi ra.

Cô vẫn mặc bộ váy ngủ hoa nhỏ li ti nền màu lam hôm gọi video, bởi vì bác sĩ Cố ở trong nhà, cho nên bên trong cô mặc thêm nội y.

"Bác sĩ Cố." Cô đi ra phòng khách tìm Cố Vân Tranh, nhưng lại không tìm được.

Ban công, phòng bếp, cũng không thấy dáng anh.

Cuối cùng, cô đi đến phòng ngủ.

Quả nhiên, bác sĩ Cố đang nằm trên giường cô, nửa thân trên trần trụi dán sát vào drap giường mà ngày thường cô vẫn ngủ, đôi chân dài thoải mái dang rộng, khiến cho giường ngủ của cô thoáng chốc trở nên rất nhỏ.

"Bác sĩ Cố, anh đã ngủ chưa?" Trịnh Thư Ý đứng ở cuối giường hỏi.

"Chưa." Cố Vân Tranh nhẹ nhàng mở mắt ra, ánh mắt vô cùng thanh tĩnh nhìn cô.

"Ồ."

Cố Vân Tranh nhìn từ đầu đến chân cô một lượt, anh khẽ cau mày, "Đây là váy ngủ em hay mặc?"

"Còn có mấy bộ nữa."

"Đều là kiểu dáng này?"

"Dạ."

Được rồi, Cố Vân Tranh bất đắc dĩ, tối hôm qua quên mua mấy bộ váy ngủ cho cô, là lỗi của anh.

Anh ngồi dậy tựa vào đầu giường, sau đó vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh mình, gọi cô: "Tới đây."

"Dạ." Trịnh Thư Ý cởi dép lê, lên giường, nằm xuống bên cạnh anh.

Trong nháy mắt, hơi thở mát lạnh của thiếu nữ sau khi tắm tràn ngập trong không khí, khiến người ta say mê.

"Máy rung ở chỗ nào?"

"Trong túi sách." Trịnh Thư Ý trả lời, đồ vật này quá nhạy cảm, cô không dám để lại ở bệnh viện

Túi sách đặt ở tủ đầu giường, tay Cố Vân Tranh dài, dễ dàng vươn tới lấy được.

Anh nhìn gương mặt đã tẩy trang trắng như trứng gà bóc của Trịnh Thư Ý rồi ra lệnh: "Cởi váy ngủ ra, chúng ta tiếp tục bài tập lúc sáu giờ của em."

Bài tập lúc sáu giờ. . .

Nháy mắt, mặt Trịnh Thư Ý đỏ như tôm luộc.

Điều này có nghĩa là. . . Cô phải tự an ủi trước mặt bác sĩ Cố?

Mấy ngày nay, tuy cô đều tự an ủi theo hướng dẫn của bác sĩ Cố, nhưng mà lần nào cũng chỉ có một thân một mình cô, còn bây giờ, phải làm trước mặt bác sĩ Cố?

Có điều cô không dám từ chối, sợ bác sĩ Cố sẽ không vui.

Dù sau anh cũng vì bệnh tình của cô mà không trở về nhà, đến nhà cô ở để tiện hướng dẫn, sao cô lại có thể không biết xấu hổ, cứ thẹn thùng hoài như vậy chứ?

Thế là, Trịnh Thư Ý đành cởi bộ váy ngủ mới mặc cách đây không lâu ra.

Thoáng chốc, toàn thân tuyết trắng chỉ còn lại quần lót và áo bra hoàn toàn xuất hiện trước mặt Cố Vân Tranh.

Bộ nội y tối nay cô mặc chính là bộ có họa tiết rằn ri mà Cố Vân Tranh chọn cho cô bữa trước, kiểu dáng đơn giản nhưng vô cùng tôn màu da, đồng thời, mặc trên người có một vẻ đẹp hoang dã khó nói.

Yết hầu Cố Vân Tranh giật giật, anh thản nhiên đưa máy rung cho Trịnh Thư Ý "Bắt đầu đi!"

Trịnh Thư Ý đưa tay nhận lấy, mở máy run lên, nhắm ngay một bên ngực lộ ra bên ngoài, bắt đầu kích thích.

Dấu vết ban ngày để lại đã nhạt đi một ít, bây giờ vì gậy rung, lại đỏ thêm một chút.

Cách nội y ma sát một lát, Trịnh Thư Ý vén áo bra sang một bên, lộ ra đầu nhũ xinh xắn nõn nà, sau đó, cô dùng đầu gậy hình son môi màu đỏ, kích thích đầu nhũ.

"A ~" Trịnh Thư Ý nhỏ giọng rên rỉ, phần eo cũng bắt đầu đung đua.

Mái tóc dài đen nhánh như thác đổ theo động tác vặn vẹo của cô, rơi tán loạn trên nền drap màu xanh lam, xinh đẹp như rong biển.

"Ý Ý ngoan, đừng chỉ đùa bỡn một bên đầu nhũ, bên kia cũng rất muốn đấy." Cố Vân Tranh cười nhẹ nhắc nhở cô.

"Dạ ~" Trịnh Thư Ý nghe lời di chuyển gậy rung sang bên kia, thỏa mãn cơn khó chịu cho đầu nhũ bên đây, tiếng cô rên rỉ càng lúc càng lớn.

Cách lớp áo bra, hơn nửa bầu ngực bị bao bọc chặt chẽ không thấy rõ hình dạng, Cố Vân Tranh bỗng ra lệnh: "Đình Đình ngoan, cởi áo bra ra, để tôi nhìn rõ một chút."

Nghe thế, Trịnh Thư Ý vòng tay ra sau lưng, cởi bỏ móc áo bra.

Ngay lập tức, hai bầu ngực đã nở rộ của cô nhảy bật ra ngoài.

Vừa giống hai quả đào mật, vừa giống đôi chim bồ câu trắng, run run rẩy rẩy, khiến người ta yêu thương.

Cố Vân Tranh cầm lòng không đặng, anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận độ đàn hồi của nó.

Đồng thời, anh nói khẽ: "Được rồi, bây giờ sờ tiểu huyệt của em đi, nơi đó bị em lạnh nhạt lâu rồi."

Tiểu huyệt vốn đã ngứa ngáy khó chịu từ lâu, nhận được chỉ thị của bác sĩ Cố, cô vội vàng chuyển gậy rung xuống, cách quần lót kích thích hạt đậu nho nhỏ nhô lên kia.

"A ~"

"Sao thế?"

"Bác sĩ Cố, em khó chịu quá."

"Ngoan, cứ tiếp tục làm theo lời tôi, lát nữa sẽ hết khó chịu." Cố Vân Tranh nhào nặn bầu ngực cô rồi dịu dàng dụ dỗ.

"Dạ." Trịnh Thư Ý gật đầu lung tung, động tác trên tay vẫn tiếp tục.

Máy rung hình son môi giống như động cơ không bao giờ dừng lại. Ở chỗ âm vật nhạy cảm của cô không ngừng rung lên. Toàn bộ phần bụng nhỏ của cô cũng liên tục run rẩy, nước từ trong lỗ nhỏ phun ra hết lần này tới lần khác.

"A a ~ Ư ha ~" Động tác trên tay Trịnh Thư Ý không dám ngưng lại. Nhưng mà lực tác động của máy rung quá lớn, cô bị kích thích liên tục vặn vẹo ở trên giường.

"Bác sĩ Cố, cứu cứu em..." Cô run rẩy cầu xin anh giúp đỡ.

Cố Vân Tranh thật ra đã sớm không nhịn được. Anh lập tức bò dậy, cởi bay quần lót ướt đẫm của cô ra, sau đó vùi mặt vào giữa hai chân cô. Cùng lúc đó, anh cũng tách rộng hai chân mình ra, đè ở trên mặt cô.

"Bác sĩ Cố..." Trịnh Thư Ý có chút xấu hổ, bên miệng cô chính là thanh thịt đã cương lên của anh, gần sát miệng cô như vậy.

Mặc dù cách lớp quần lót, nhưng mà đã không ngừng chọc vào miệng.

"Thả nó ra, học theo động tác của anh, an ủi nó." Cố Vân Tranh nói xong, đầu lưỡi nhanh chóng liếm trên âm đế đã sưng đỏ của cô."A ~" Cả người Trịnh Thư Ý run rẩy, hét lên sợ hãi, bởi vì quá mức kích thích mà chảy nước mắt.

"Nhanh!" Cố Vân Tranh nói xong, lại cắn cắn âm đế của cô, vừa đau vừa ngứa.

"A ~ Ư... Ngay bây giờ~" Trịnh Thư Ý thét chói tai, cũng không dám sững sờ nữa, cuống quít nhanh tay cởi quần đùi với quần lót của bác sĩ Cố, thả con quái vật nhỏ của anh ra.

Ngay sau đó, cô thử hơi hơi hé miệng, liếm láp.

Vừa mới chạm đến đầu quy màu hồng phấn, côn thịt của bác sĩ Cố trông giống như đôi mắt, toàn bộ cây thịt lao vào trong miệng mềm mại của Trịnh Thư Ý

"Khụ khụ ~" Trịnh Thư Ý không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa bị sặc.

"Ý Ý ngoan, chậm rãi liếm nó, hút nó, giống như như vậy..." Dưới thân, Cố  Vân Tranh vừa nói, vừa duỗi thẳng lưỡi mạnh bạo liếm láp dâm huyệt của cô.

"A ~" Trịnh Thư Ý không chịu đựng được kích thích lớn như vậy, run rẩy phun một đống dâm thủy ra ngoài, vừa đúng lúc bị Cố Vân Tranh há miệng đón lấy, nuốt toàn bộ xuống.

Đồng thời, côn thịt của anh cũng chọc vào trong khoang miệng cô, buộc Trịnh Thư Ý phải mở rộng miệng, làm theo lời dạy của anh vươn đầu lưỡi liếm láp.

Cảnh tượng trước mắt này, nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ khiếp sợ đến không thể quên được.

Chỉ thấy trên tấm khăn trải giường màu xanh nước biển, hai cơ thể trần trụi dán chặt vào nhau. Người đàn ông, cơ bắp rắn chắc, mông hơi cong lên, vùi đầu vào giữa hai chân cô gái, mạnh mẽ liếm láp huyệt cô.

Dâm thủy từ chỗ hai người dán vào liên tục chảy ra, làm ướt đẫm khăn trải giường.

Mà trên đầu giường, cô gái nhỏ cả người trần trụi, tóc dài rối tung xinh đẹp, cả khuôn mặt đều dán chặt vào hai chân người đàn ông. Ánh mắt cô đã bị dục vọng chiếm giữ, thất thần mà nhìn chằm chằm vào cự vật màu đỏ tím thô to của người đàn ông, nghiêm túc liếm mút qua lại.

Hai người một trên một dưới, một đầu một đuôi, vừa liếm bộ phận riêng tư của đối phương, vừa thỉnh thoảng thở dốc, rên rỉ.

Cuối cùng, Trịnh Thư Ý không thể chịu đựng được trước. Khi đầu lưỡi linh hoạt của Cố Vân Tranh một lần nữa chui vào trong huyệt nhỏ của cô, liếm mút tầng tầng lớp lớp vách thịt, cô liên tục thét chói tai, đùi run rẩy không ngừng, phun ra một đống ái dịch.

Mà Cố Vân Tranh, sau khi cô cao trào anh thẳng lưng thọc vào rút ra miệng nhỏ anh đào mấy chục phát, cũng bắn ra trong miệng cô.

Trong lúc nhất thời, hai người không có ai nói chuyện, cả căn phòng tràn đầy tiếng thở hổn hển sau cao trào.

"Bác sĩ Cố..." Trịnh Thư Ý vừa mở miệng đã nuốt vào một ngụm lớn tinh dịch.

Cô lập tức bị sặc, Cố Vân Tranh lúc này mới lưu luyến không rời đứng dậy, ôm cô vào trong lòng vỗ nhẹ lưng cô, lại lấy khăn giấy lau cho cô.

Khóe miệng cô chỉ còn một ít vệt trắng, chắc là lúc nãy cô không cẩn thận nuốt hết rồi.

Cố Vân Tranh loáng thoáng nhìn thấy miệng nhỏ ướt át lộ ra một chút dịch trắng, côn thịt ngay lập tức lại cứng lên.

Nhưng thu hoạch hôm nay đã vô cùng tốt rồi, anh không thể làm cô sợ nữa.

Vì thế hôn cô, thì thầm hỏi: "Vừa nãy thoải mái không?"

Vừa nãy... Trịnh Thư Ý hồi tưởng lại cảm giác gần như muốn chết kia, mặt đỏ hồng đáp: "Thoải mái."

"Động tác vừa nãy gọi là 69, rất thích hợp để nam nữ thỏa mãn lẫn nhau." Cố Vân Tranh thỏa mãn nghiêm túc dạy học.

"Ừ."

"Thật ra giao hợp giữa nam và nữ so với cái này còn thoải mãi hơn nữa." Cố Vân Tranh lại nói.

"Thật vậy ư?" Trịnh Thư Ý mở to hai mắt.

Cảm giác vừa nãy đã thoải mái đến mức cô không còn chút sức lực nào. So với lúc cô tự an ủi không biết sướng hơn gấp bao nhiêu lần. Không nghĩ tới như thế còn không thoải mái bằng giao hợp thật sự.

Đột nhiên cô không khỏi tò mò cùng với mong chờ .

"Ừ, chờ có một ngày, em cùng người yêu cùng nhau cảm nhận, em sẽ biết."

Người cô yêu...

Trịnh Thư Ý lập tức nghĩ đến bạn trai Trần Dương, trong lòng không khỏi hiện lên một tia chờ mong.

Chờ đến khi bệnh của cô được chữa khỏi, cô có thể đi tìm Trần Dương, sau đó, có tình dục hài hòa, bọn họ nhất định sẽ càng thêm yêu nhau.

Cố Vân Tranh không có xem nhẹ biểu cảm mỉm cười chờ mong trên mặt cô. Nhưng mà anh cũng không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu vai trắng nõn mịn màng của cô.

Một lát sau, khi hai người đều đã thoáng bình tĩnh trở lại, Cố Vân Tranh hỏi: "Muốn tắm rửa không?"

Trịnh Thư Ý gật gật đầu, giữa hai chân ướt sũng, người lại còn ra mồ hôi.

"Vậy cùng nhau tắm đi." Cố Vân Tranh nói xong ôm ngang cô lên.

"Không cần đâu, bác sĩ Cố, anh tắm trước đi."

Bước chân của Cố Vân Tranh vẫn không ngừng lại, bỏ qua sự từ chối của cô, nhẹ giọng nói: "Tương lai em cũng phải cùng người yêu tắm rửa, bây giờ học tập trước."

Nghe vậy, Trịnh Thư Ý đã không còn lí do nào để từ chối, đành phải vùi đầu vào trong lòng anh, xấu hổ không dám nói lời nào.

Trong lúc tắm rửa, bác sĩ Cố không làm gì cả.

Anh chỉ ôm Trịnh Thư Ý vào trong ngực, sau đó nghiêm túc xoa sữa tắm cho cô.

Từ cổ, xương quai xanh, vú, đến bụng nhỏ, huyệt nhỏ, cúc huyệt, đùi, ngón chân, không chừa lại một chỗ nào hết.

Dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận, làm cho trong lòng Trịnh Thư Ý cảm thấy rất mềm mại.

Cô chỉ nhớ lúc còn rất nhỏ, mẹ tắm cho cô. Sau này, cô chỉ có một mình tắm rửa.

Mà giờ phút này động tác của bác sĩ Cố làm cô cảm thấy mình vẫn là công chúa nhỏ được nâng niu che chở trong lòng bàn tay.

Tắm rửa cho cô xong, Cố Vân Tranh lại đưa sữa tắm cho cô, bảo cô giúp anh tắm.

Vì sự tỉ mỉ của bác sĩ Cố , Trịnh Thư Ý cũng không dám thả lỏng, cô thoa bọt sữa tắm từ trên xuống dưới người bác sĩ Cố, nghiêm túc giúp anh tắm rửa sạch sẽ.

Đến khi rửa côn thịt của bác sĩ Cố, Trịnh Thư Ý trơ mắt nhìn nó dần dần biến lớn ở trong tay cô, đột nhiên có chút giật mình.

Cố Vân Tranh"Khụ Khụ" một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nó đang khen ngợi em, chuyển động của em làm nó rất thoải mái."

À." Trịnh Thư Ý nghe vậy, chuyển động trong tay càng nhẹ, thật cẩn thận chà lau nó.

Tắm rửa xong, Trịnh Thư Ý nói với Cố Vân Tranh: "Bác sĩ Cố, đồ đạc trong phòng cho khách khá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể thu dọn xong. Đêm nay anh ngủ giường đi, em ngủ sô pha."

"Không cần."

"Hả?"

"Cùng nhau ngủ trên giường."

"Điều này... Không được tốt lắm đi?"

"Không có gì không tốt cả, bệnh của em là tâm bệnh, em khá sợ tiếp xúc cơ thể với đàn ông, ngủ cùng nhau có thể giúp anh quan sát bệnh tình của em." Cố Vân Tranh nói, lập tức đánh tan nghi ngờ của Trịnh Thư Ý.

Vì thế, hai người cùng đi vào phòng ngủ chính.

Lên giường, Cố Vân Tranh thấy Trịnh Thư Ý muốn mặc lại đồ lót, nói thẳng: "Đừng mặc, áo ngực không tốt cho sự lưu thông máu của ngực."

"Được rồi." Trịnh Thư Ý ngoan ngoãn đáp ứng.

Đúng vậy, ngày thường cô cũng ngủ không mặc đồ lót.

Khăn trải giường đã được thay mới, lần này là màu tím nhạt mang theo mùi thơm mềm mại.

Cố Vân Tranh kéo Trịnh Thư Ý vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: "Ý Ý, ngủ ngon."

"Bác sĩ Cố, ngủ ngon."

Giấc ngủ này, hai người đều ngủ đến vô cùng thơm ngọt. Trịnh Thư Ý cực kì mệt mỏi, còn Cố Vân Tranh là do dục vọng được thỏa mãn.

Sáng sớm, Trịnh Thư Ý cảm giác có vật gì đó vẫn luôn chọc chọc cô, cứng cứng, có chút không thoải mái.

Cô dứt khoát xoay người sang chỗ khác, kết quả là vật kia lại chọc vào mông, cứ đuổi theo không bỏ.

Cô từ từ mở mắt ra, cảm giác có một luồng nhiệt phía sau, còn có một bàn tay đặt trên vai cô.

Lúc này cô mới nhớ đến, tối hôm qua bác sĩ Cố vì chữa bệnh cho cô nên ngủ ở đây.

Đang nghĩ cách để rời giường, thì ở phía sau, bác sĩ Cố đã phát hiện ra cô đã tỉnh.

"Chào buổi sáng, Ý Ý"

"Chào buổi sáng, bác sĩ Cố."

Trịnh Thư Ý bất đắc dĩ xoay người lại, đối diện với khuôn mặt đẹp trai mị hoặc của Cố Vân Tranh.

Trên giường, bác sĩ Cố, đầu tóc hỗn loạn, ánh mắt tà mị, thế nhưng lại làm tim cô lỡ mất một nhịp.

Ngay lúc đang thất thần, ở dưới người, vật cứng cứng vừa mới chọc cô lại tiếp tục chọc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top