Chương 20: Vết cắn của rừng xanh
Chương 20: Vết cắn của rừng xanh
Buổi chiều tại bản Hồng Lĩnh trôi qua trong ánh nắng vàng ươm, ánh sáng xuyên qua tán lá rừng, phủ lên những mái nhà sàn rực rỡ màu gỗ nâu ấm. Không khí trong lành, lẫn hương hoa rừng thoang thoảng và mùi đất ẩm sau cơn mưa đầu mùa, khiến mọi thứ vừa bình yên vừa tươi mới, nhưng cũng tiềm ẩn những nguy cơ bất ngờ mà Khánh Vân chưa từng nghĩ tới.
Khải đi tuần tra quanh bản như thường lệ. Dáng anh vững chãi, từng bước đi đều đặn trên con đường mòn gập ghềnh, mắt không rời khỏi mọi ngóc ngách quanh suối và rừng. Gió thổi qua, rung rinh những tán lá, mang theo tiếng chim hót và những cơn mùi hoa dại. Trong lòng anh, một phần là nỗi lo về an toàn cho dân bản, phần khác là sự quan tâm âm thầm dành cho Vân – cô giáo trẻ của bản. Anh biết rằng, chỉ một phút lơ là thôi, tai nạn hay những con thú nhỏ cũng có thể gây nguy hiểm.
Ở phía khác, Vân cùng vài học sinh đang hái rau rừng ở mép suối. Cô cúi xuống nhặt từng ngọn rau dại, đôi tay khéo léo nhưng chưa quen với đất rừng ẩm ướt. Những sợi cỏ, đất mềm dính vào đôi giày, làm cô hơi trượt chân. Một con vắt bất ngờ bám vào cổ tay cô, cắn nhẹ, khiến cô giật mình, tim đập loạn nhịp. Cơn đau nhói, cảm giác rùng mình cùng với độ trơn của bùn khiến cô suýt ngã về phía mép suối.
Một tiếng hốt hoảng vang lên từ một học sinh: "Cô Vân! Cẩn thận!"
Khải, đang tuần tra phía trên con đường mòn gần đó, nhìn thấy ngay. Anh lao tới, những bước chân dứt khoát, mắt nhíu lại khi thấy Vân chới với trên nền đất trơn. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim anh thắt lại, nhưng lý trí mách bảo phải bình tĩnh.
"Vân!" – anh gọi lớn, giọng trầm, nghiêm nghị nhưng đầy lo lắng.
Cô giật mình, quay lại, thấy anh lao tới như một bóng đen vững chãi giữa ánh chiều tà. Anh chộp lấy tay cô, vòng tay ôm lấy eo, dìu cô về phía đất khô hơn. Vai họ chạm nhau trong giây lát, tim Vân đập rộn ràng, vừa sợ hãi vừa trào dâng cảm giác an toàn. Tay Khải đặt vững trên tay cô, giữ khung cơ thể cô cân bằng mà không gây đau.
"Anh... anh Khải..." – Vân thốt lên, hơi thở dồn dập.
"Bình tĩnh đi, Vân, anh ở đây mà. Đừng giật nữa, anh giữ em rồi," Khải nói, giọng trầm ấm, đầy chắc chắn. Ánh mắt anh nhìn cô với sự quan tâm sâu sắc, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị vốn có.
Các em học sinh nhìn từ xa, đôi mắt to tròn, vừa lo lắng vừa kinh ngạc. Chúng đứng nép bên bìa rừng, không dám chen vào, chỉ nhón người nhìn cảnh tượng. Tiếng tim Vân dường như vang vọng trong tai cô, nhưng cảm giác được ôm chặt, được bảo vệ khiến cô dịu lại, nhịp tim chậm hơn một chút, nhưng vẫn rộn rã cảm xúc.
Khải dẫn Vân về một tảng đất khô, nơi an toàn, tránh xa suối và bùn trơn. Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, quan sát vết cắn. Một vết nhỏ trên cổ tay, đỏ ửng nhưng chưa sâu. Anh nhíu mày, giọng nghiêm trọng hơn:
"Vết này hơi đau nhỉ... may mà không cắn sâu. Anh sẽ giúp em xử lý."
Vân cắn môi, ánh mắt nhìn Khải: "Cảm ơn anh... em... em suýt trượt thật sự."
Khải nhẹ nhàng cười, giọng trầm: "Anh biết mà, nhìn thấy em đứng trên bùn trơn, tim anh như muốn nhảy ra ngoài. May là anh đến kịp."
Với động tác điềm tĩnh, Khải lấy khăn tay lau sạch đất bẩn quanh vết cắn, sau đó tháo chiếc túi nhỏ mang theo trong áo, lấy băng và nước muối pha loãng để sát trùng vết thương. Khi anh đưa tay sát gần cô, vai họ vô tình chạm nhau, tim Vân lại một lần nữa dậy sóng.
"Anh... làm nhẹ thôi nhé, đừng đau..." Vân thì thầm.
"Anh biết, đừng sợ, anh chỉ muốn vết thương mau lành thôi," Khải đáp, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, ánh nhìn trìu mến mà không cần lời nói nhiều.
Trong khi đó, từ phía sân bản, già làng Giàng A Páo bước tới, ánh mắt uy nghi nhưng hiền từ:
"Khải ơi, cứ để già làm theo cách dân tộc. Dùng lá rừng và nước suối, vết cắn của vắt sẽ khỏi nhanh thôi."
Khải gật đầu, để Vân ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng. Già Páo lấy những lá cây rửa sạch, vò nát và đặt lên vết cắn, hướng dẫn cả hai cách băng bó theo tập quán Thái: vừa sát trùng vừa bảo vệ linh hồn nhỏ trong bản khỏi những xui rủi.
Vân quan sát kỹ, tim vẫn còn đập nhanh, nhưng cô thấy sự bình yên len vào. Khải đứng cạnh, ánh mắt theo từng động tác của cô, đôi tay thỉnh thoảng chạm nhẹ vào tay cô để giữ thăng bằng khi cô hốt hoảng hay run rẩy.
"Em ổn chứ, Vân?" – Khải hỏi, giọng trầm nhưng dịu dàng.
Vân khẽ gật đầu, miệng mỉm cười, ánh mắt rực lên niềm an tâm: "Ổn... nhờ có anh."
Khoảnh khắc ấy, gió chiều thổi qua mái tóc cô, làm bay vài sợi tóc ngang mặt. Khải khẽ nghiêng đầu, đẩy tóc ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, không cần lời nói, nhưng cả hai đều cảm nhận sự gần gũi, ấm áp, và tình cảm âm ỉ đang dâng trào.
Sau khi vết cắn được băng bó xong, Khải dìu Vân đứng lên, đôi vai chạm nhau nhẹ nhàng, nhưng đủ để tim cô rộn rã. Các em học sinh xung quanh reo lên nhỏ, tán thưởng cảnh tượng đầy trìu mến này, đồng thời cũng học được cách quan tâm và giúp đỡ nhau trong rừng núi hiểm trở.
"Anh Khải... em... em thật sự cảm thấy may mắn có anh ở đây," Vân thì thầm, ánh mắt nhìn vào mắt anh.
Khải chỉ mỉm cười, trầm giọng: "Anh biết mà... anh luôn ở đây để bảo vệ em, Vân."
Không khí yên bình trở lại, ánh chiều dần buông xuống, chiếu những tia nắng rực rỡ lên mái nhà sàn và dòng suối. Cảm giác hồi hộp, lo sợ vừa trải qua giờ lắng dịu, nhưng trong lòng cả hai, tình cảm âm thầm lại càng sâu sắc hơn.
Già làng Giàng A Páo đứng cạnh, mỉm cười hiền từ, kể cho Vân nghe về cách chữa vết thương dân gian và phong tục truyền thống của người Thái, từ cách chọn lá rừng, pha chế thuốc, đến việc băng bó vết thương sao cho "linh hồn cây rừng" phù hộ. Vân chăm chú nghe, thỉnh thoảng liếc sang Khải, thấy anh đứng lặng quan sát, ánh mắt đầy dịu dàng, khiến cô vừa xấu hổ vừa rung động.
Buổi chiều dần tắt, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ núi rừng, tạo nên bức tranh huyền ảo, vừa đẹp vừa khiến tim người rung động. Khải dìu Vân về lại sân bản, từng bước chân chắc chắn, đôi tay vẫn khẽ chạm vào tay cô khi cần, không rời nửa bước, tạo cảm giác an toàn tuyệt đối.
Khi đặt chân lên sân bản, các em học sinh chạy tới hỏi han, mắt sáng lên: "Cô Vân... anh Khải... em ấy có sao không?"
Vân nở nụ cười, dịu dàng trả lời: "Em ổn rồi, nhờ có anh Khải kịp thời giúp."
Khải nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: "Đúng rồi, không sao cả. Nhưng lần sau, cẩn thận hơn nhé, Vân."
Cô khẽ gật đầu, cảm giác ấm áp tràn đầy trong tim. Ánh chiều hoàng hôn chiếu lên mái tóc, vai, và đôi mắt họ, tạo nên khoảnh khắc dịu dàng
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top