Chương 18: Điệu nhảy trong ánh lửa

Chương 18: Điệu nhảy trong ánh lửa

Chiều muộn trên bản Hồng Lĩnh, ánh nắng vàng nhạt dần, phủ lên những mái nhà sàn, len lỏi qua tán lá, tạo thành những vệt sáng lung linh trên mặt sân rộng. Không khí trong lành, phảng phất mùi khói bếp và hương hoa rừng, hòa cùng tiếng chim ríu rít, mang đến cảm giác yên bình hiếm có sau một ngày học tập và lao động miệt mài của học sinh.

Các em học sinh háo hức chuẩn bị cho lễ hội cồng chiêng nhỏ, bày biện những chiếc chiêng đồng lên bàn tre, váy áo dân tộc sặc sỡ xếp thành từng chồng gọn gàng. Tiếng cười rộn rã vang khắp sân, xen lẫn tiếng dập nhịp chiêng mà các em tập luyện từ nhiều ngày qua. Những đứa trẻ nhỏ nhảy múa, tay vỗ theo nhịp điệu, mắt long lanh vì hứng khởi.

Khánh Vân đứng giữa sân, ánh mắt rực sáng khi nhìn các em. Cô nở nụ cười dịu dàng, hạnh phúc khi thấy từng nét mặt rạng rỡ, cảm nhận niềm vui thuần khiết của trẻ nhỏ trong bản làng giữa núi rừng bạt ngàn. Cô cẩn thận quan sát từng em, hướng dẫn nhịp điệu, điều chỉnh tư thế, dạy cách cầm tay nhau khi nhảy múa. Mỗi cử chỉ của cô đều nhẹ nhàng, đầy trìu mến, khiến học sinh vừa hứng thú vừa an tâm.

Từ phía sân trường, Trần Hữu Khải đứng quan sát. Dáng người cao ráo, vững chãi, áo quân phục gọn gàng khiến anh nổi bật giữa bầu trời chiều. Ánh mắt anh dõi theo Khánh Vân, tràn đầy quan tâm nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị đặc trưng. Mỗi khi cô cúi xuống giúp một học sinh hoặc điều chỉnh váy áo, anh lại cảm thấy trái tim mình rung động, một cảm xúc âm thầm, dịu dàng mà anh chưa bao giờ dám thừa nhận.

Buổi lễ bắt đầu, ánh lửa bập bùng từ bếp lửa nhỏ giữa sân, tạo những vệt sáng lung linh trên khuôn mặt mọi người. Tiếng chiêng vang vọng lên núi rừng, nhịp điệu sôi động nhưng vẫn mang âm hưởng truyền thống. Các em học sinh hô vang, nhảy múa theo điệu nhạc, làm bầu không khí trở nên rộn ràng, ấm áp. Ngọc Diệp, đồng nghiệp của Khánh Vân, cất giọng hát những bài dân ca Thái, cao vút, trong trẻo, khiến mọi người như quên đi mệt nhọc, hòa mình vào lễ hội.

"Cô Vân, nhảy cùng anh Khải đi!" một em nhỏ reo, kéo tay cô khẽ thúc giục.

Khánh Vân quay lại, hơi ngạc nhiên nhưng nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh. Trần Hữu Khải tiến tới, khẽ cúi người, đưa tay ra: "Cô Vân... tôi sẽ dìu cô."

Cô khẽ ngập ngừng, rồi nắm lấy tay anh. Khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau, tim Khánh Vân nhảy lên, một cảm giác vừa lạ vừa quen, vừa hạnh phúc vừa bối rối. Anh giữ tay cô thật nhẹ nhàng, nhưng chắc chắn, dáng vẻ vững chãi khiến cô cảm thấy an toàn, ấm áp giữa sân trường nhộn nhịp.

Nhịp chiêng vang lên, họ bước theo từng điệu nhịp. Anh dìu cô qua những bước nhảy cơ bản, mắt nhìn cô nghiêm túc nhưng ẩn chứa một nụ cười khó thấy. Cô cảm nhận bàn tay anh siết nhẹ, uyển chuyển nhưng dứt khoát, tạo cảm giác gần gũi mà vẫn giữ sự tôn trọng.

Tiếng cười của học sinh, ánh lửa bập bùng, tiếng chiêng đồng vang vọng giữa núi rừng tạo thành một bức tranh sống động. Khánh Vân không thể rời mắt khỏi anh, tim cô trào dâng một cảm giác âm thầm, nhưng sâu sắc. Anh, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, thỉnh thoảng ánh mắt thoáng buồn, nhìn cô như muốn nói điều gì mà không dám thốt ra.

Ngọc Diệp bước vào nhịp điệu, hát những câu dân ca quen thuộc, giọng trong trẻo, cao vút. Các học sinh nhún nhảy, tay vỗ theo nhịp điệu, ánh mắt rạng rỡ, tạo nên một không gian vừa vui vẻ vừa ấm áp, đậm chất văn hóa truyền thống. Khánh Vân thỉnh thoảng nhìn các em, rồi lại dõi theo anh, nhận ra rằng trong khoảnh khắc này, cả hai như hòa làm một phần của bản làng, của núi rừng, của lễ hội đầy sắc màu và âm thanh.

Anh dìu cô qua từng vòng xoay, từng bước nhảy, và mỗi lần tay họ chạm nhau, cô cảm nhận sự dịu dàng, ấm áp, vừa tinh tế vừa đầy ý nghĩa. Dưới ánh lửa, mái tóc Khánh Vân bay nhẹ theo gió, mắt long lanh nhìn anh, và anh đáp lại bằng ánh mắt trìu mến, kín đáo nhưng không che giấu hoàn toàn.

Thỉnh thoảng, một vài bước nhảy hụt, cô lúng túng thì bàn tay anh siết nhẹ, dìu cô đứng vững. Không lời nào được nói ra, nhưng sự chăm sóc ấy khiến trái tim Khánh Vân rung động, cảm giác vừa hạnh phúc vừa day dứt, bởi cô biết rằng những khoảnh khắc bình yên này sẽ quý giá hơn bao giờ hết.

Buổi lễ kéo dài cho đến khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bản làng. Lửa bập bùng, tiếng chiêng vang vọng khắp núi rừng, và hình ảnh cô nắm tay anh nhảy múa giữa không gian đầy sắc màu và âm thanh ấy sẽ in sâu trong lòng các em học sinh, cũng như trong lòng chính Khánh Vân và Trần Hữu Khải.

Khi lễ hội kết thúc, họ đứng bên nhau, nhìn các em chơi đùa, mặt trời khuất sau dãy núi phía Tây. Anh cúi người, giọng trầm ấm: "Cô Vân... hôm nay cô thật rạng rỡ."

Cô khẽ cười, ánh mắt lấp lánh: "Nhờ có anh dìu, em mới không lo lắng và bước nhịp đúng được."

Khoảnh khắc ấy, gió thổi nhẹ, ánh lửa phản chiếu trên mái tóc, và cả hai đứng lặng im, cảm nhận sự yên bình, ấm áp nhưng đầy âm thầm. Mạch tình yêu âm ỉ tiếp tục len lỏi, dịu dàng nhưng bền bỉ, giữa núi rừng hùng vĩ, lễ hội cồng chiêng và tiếng cười trẻ thơ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top