ChunNgan (pt.1)

Sẽ ra sao nếu mà sếp hiện tại lại là học tỷ thời cấp ba và lão sư-người mà mình thầm thương trộm nhớ. Đó đang là tình huống của Trần Quang Trung hiện tại. Haizzzz, nếu hỏi cậu nhóc ấy có vui không, có chứ nhưng với điều kiện nàng ấy đừng lôi lại những chuyện đáng xấu hổ của cậu thời cấp 3 thì sẽ tuyệt vời hơn. Học tỷ mà cậu nhắc đến là Thúy Ngân, nàng trên cậu một khối. Vẻ ngoài đương nhiên lộng lẫy mang dáng vẻ của một vị đại tiểu thư, nhan sắc thì khỏi phải bàn rồi chỉ có thể nói là như tạc tượng. Nhưng ai nhìn vào đều nghĩ răng nàng là một con người lạnh lùng khó gần, đâu ai thấy được bộ mặt hớn hở của nàng khi chọc cậu đâu, như bây giờ chẳng hạn.

"Quang Trung, em đúng là vẫn giữ cách ăn uống giống thời cấp 3 mà, dính tùm lum hết rồi" tay nàng cầm giấy lau miệng Trung nhưng miệng lại nở nụ cười đểu cán.

"Ngân tỷ một ngày không chọc em là không chịu nổi hay sao vậy!" Trung cau có.

"Đúng là như vậy!" Nói xong bà chị còn cười một tràn sảng khoái nữa chứ.

Thiệt khổ, Trung nhiều khi không biết mình có thích lộn người không nữa. Mà cậu nhóc đó đâu có biết, chị crush cũng thích mình đó thôi. Trớ trêu làm sao, nàng ta thông minh hơn Trung nhiều, Ngân từ lâu đã biết Trung thích mình rồi chẳng qua là nàng muốn cậu ngỏ lời trước, nàng là con gái mà. Nhưng mà tiểu quỷ đó cứ mãi ngốc nghếch không nhận ra biết bao lần Ngân thả tín hiệu. Cho đến một lần nọ, cậu đỏ mặt đến mức qua hôm sau không dám nhìn mặt nàng.

"A, trời mưa?"

Ngân đang nằm ôm gối ở nhà, chợt phát hiện bên ngoài mưa to tầm tã.

"Tiểu quỷ ngốc kia hình như không mang theo ô, hơn nữa hôm nay cũng không có lái xe đi."

Cau mày than thở tiếp tục mắng Trung, tay lại nhanh chóng buông gối ôm ra, cầm ô cùng chìa khóa xe ra khỏi nhà, nàng cấp bách chạy xe đến công ty.
-----------------

"Trời ơi, sao xui thế, tự nhiên trời lại mưa".

Trung bên này vất vả lắm mới hoàn thành xong công việc, xuống lầu định ăn gì đó một chút, sau đó sẽ về nhà, xui xẻo thay trời lại đột nhiên mưa tầm tã, cậu thực ai oán mà than thở.

"Taxi, taxi, tôi muốn taxi..."

Đứng ở bậc thang lâu như vậy mà không có nổi một chiếc taxi, Trung thấy bực mình gần chết.

"Hay là... gọi cho Ngân tỷ đến đây cứu mình? ...Thôi quên đi, mưa lớn như vậy, làm chị ấy bị cảm cũng không tốt". Trung cắn chặt răng, trừng mắt nhìn mưa to.

Ngân chạy xe đến công ty, vừa lúc nhìn thấy tên ngốc nào đó không biết sống chết mà định chạy đi trong cơn mưa tầm tã, cảm thấy lòng vừa bực vừa buồn cười.

"Đứa nhỏ ngốc này".

Có chút tức giận mà mắng ra một tiếng, đem xe chạy tới bên cạnh Trung dừng lại, mở cửa xe.

"Tiểu quỷ! Lên xe".

"Ah!"

Kinh ngạc nhìn chiếc xe màu trắng quen thuộc đang đỗ trước mặt, cửa xe mở ra lại thấy người mình đang thầm yêu ngồi trong xe, thân thể Trung cứ thế đi trước suy nghĩ, vô thức ngoan ngoãn nghe theo mà chui vào xe, sau đó đóng cửa xe lại.

"Ngốc sao? Mưa lớn như vậy lại định chạy về nhà? Em không muốn sống nữa à? Em..."

Ngân không khởi động xe chạy ngay mà phát hỏa mắng Trung một trận.

"Em biết sai rồi, em xin lỗi".

Tự biết mình đuối lý, Trung cúi đầu nhỏ giọng mở miệng, lại làm cho người nào đó càng phát hỏa thêm, lòng tràn đầy lửa giận.

"Em là đồ ngốc, em thì biết cái gì? Em có biết mình phạm bao nhiêu sai lầm rồi không? Em... em vô lại!"

"..." Trung đực mặt ra, suy nghĩ.

"Mình chỉ định dầm mưa mà thôi, sao bây giờ lại có vẻ như đã làm sai rất nhiều chuyện thế này?"

Bao nhiêu uất ức trong lòng không thể nói ra, Trung chỉ biết cúi đầu chịu trận, má phồng ra, hai tay vô thức chọt chọt vào nhau.

"Em..."

Nhìn Trung bộ dạng đáng thương, không chút tiền đồ, Ngân lại càng tức điên.

"Trần Quang Trung, đồ ngốc!

Vì sao tôi đã biểu hiện rõ ràng như thế mà em vẫn đoán không ra là không chỉ có em yêu tôi mà tôi cũng yêu em?

Vì sao em luôn tự ti mà không nghĩ rằng tôi yêu em nhiều hơn những gì em nghĩ?

Vì sao em lại nhận định tôi không thể nào thích em là một nữ nhân?

Vì sao em luôn gây cho tôi nhiều hờn ghen, hại tôi phải bất an không ngừng?

Trần Quang Trung, nguyên lai em chính là tên đại vô lại!"

Càng nghĩ càng giận, Ngân hận không thể nắm lấy bả vai Trung dùng sức mà lay động cho cái tên luôn tự cho rằng mình đúng kia tỉnh lại.

Nhìn mái tóc nâu của Quang Trung nhiễu nước mưa xuống mà tâm nàng lại đau, bất đắc dĩ kìm nén phẫn nộ lại, khẽ thở dài, rút khăn giấy ra nhẹ nhàng giúp người mình yêu đồng thời cũng khiến mình tức giận đã nhiều năm qua lau mái tóc cùng khuôn mặt ướt đẫm nước kia.

Vốn nghĩ phải ăn mắng thật lâu, nhưng không ngờ lại nghe thấy một tiếng thở dài, sau đó lại cảm nhận được học tỷ đang nhẹ nhàng lau tóc cho mình, Quang Trung ngẩng đầu sững sờ mà nhìn nàng đến ngẩn người.

"Đẹp... đẹp quá"

Nhịp tim càng lúc càng nhanh, ánh mắt dừng lại thật lâu trên gương mặt Thúy Ngân. Cuối cùng, tầm mắt dừng ở đôi môi mỏng đang bị hàm răng khẽ cắn kia.

"Ngô... Thật mê người."

Quang Trung hoàn toàn mất tự chủ, vô thức vươn tay nắm lấy bàn tay nàng đang giúp mình lau tóc, ánh mắt nóng rực vẫn dừng lại trên môi Ngân, thân mình cũng từng chút một xích lại gần nàng.

Vốn dĩ Ngân đang chuyên chú mà lau tóc cho Trung, nay tay lại bị cậu nắm lấy nên nhất thời có chút sửng sốt, nhìn cậu đang từ từ tiến lại gần nàng, hành động kia, sao nhìn thế nào cũng giống như đang muốn hôn nàng vậy a?

"Tiểu quỷ đã thông suốt?"

Ngân ngẩn người nhìn Trung càng ngày càng thu hẹp khoảng cách, trong lòng trở nên vui sướng, trái tim cũng bắt đầu đập một cách kịch liệt.

"Thật mềm mại."

Trung khẽ liếm đôi môi nàng, đáy lòng thầm tán thưởng. Nhưng chưa đến một giây sau, lại giật mình mà sửng sốt.

"Ách... mình đang làm cái gì thế này."

Nhanh chóng ngồi thẳng dậy, quay trở về vị trí của mình, Trung bối rối, lắp bắp giải thích

"Em... chỉ là... chỉ là... chị... chị đừng... hiểu lầm..."

Vốn đang nhắm mắt muốn cảm thụ nụ hôn của cậu, nhưng khi bờ môi mới khẽ chạm vào nhau thì người kia lại tẩu thoát, khiến nàng vừa hụt hẫng vừa buồn bã xen lẫn chút tức giận.

"Tiểu quỷ cư nhiên còn chưa thông suốt."

Mở to mắt hung hăng liếc Trung đang còn không biết làm sao kia một cái, ngồi thẳng người dậy, nàng tức giận mà khởi động xe, rất nhanh lái xe lao đi.

Trung lúc này còn chưa kịp cài dây an toàn, theo quán tính bị ép người về sau, cái ót va chạm vào thành ghế một cái đau điếng.

"Huhu... Ngân tỷ giận thật rồi..."

Trần Quang Trung. Tên vô lại! Sao lại không khống chế được chính mình chứ, nếu Ngân tỷ về sau không thèm để ý đến mình nữa thì biết làm sao đây

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top