Ách Ba - chương 9

Sáng sớm hôm sau, Yến Thanh Hiệp lại tới nữa. Hắn ở trong ngôi miếu đổ nát của hắn tĩnh tâm dưỡng sức suốt một ngày, cho nên cũng không biết ngày hôm qua quán mì nho nhỏ này, từng tụ tập bao nhiêu nhân vật cao thủ trên giang hồ.

Vào quán mì còn chưa kịp nói, cảm giác sâu sắc của kiếm khách, làm cho Yến Thanh Hiệp đã phát giác không khí kỳ quái giữa hai người kia trong quán mì.

Ách Ba đang nhào bột, vừa nhào vừa ngẩn người, ngay cả thêm quá nhiều nước bột mì nhào tan cũng không biết.

Cốc Thiếu Hoa sắc mặt không tốt ngồi ở giữa quán mì, rất có tư thế "Một khối băng ngồi giữa, mười vạn thực khách không dám tới". Nếu bọn họ vẫn tiếp tục như vậy, Yến Thanh Hiệp dám khẳng định, ngoại trừ hắn, phỏng chừng hôm nay không ai dám đến quán ăn mì.

Lúc này mới chưa đến một ngày...... Yến Thanh Hiệp chạy đến bên người Ách Ba, thấp giọng nói: "Làm sao vậy? Hắn khi dễ ngươi?"

Tuy rằng đánh không lại Cốc Thiếu Hoa, nhưng mà nếu Ách Ba thực sự bị khi dễ, Yến Thanh Hiệp vẫn là chuẩn bị thực hiện hứa hẹn của mình, bảo hộ Ách Ba.

Ách Ba giống như đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn thấy Yến Thanh Hiệp, rõ ràng mặt đỏ. Hắn ba chân bốn cẳng mở nắp nồi, đổ nước vào bên trong, đổ một nửa, đột nhiên mới nhớ tới không có nhóm lửa, lại bỏ đi tìm đá đánh lửa với củi đốt, kết quả củi đốt không tìm được, gàu múc nước tan tành nhưng thật ra nhảy ra ra một cái. Nhìn thấy gàu múc nước, Ách Ba mặt đỏ đến gần như có thể so với mông khỉ.

"Rốt cuộc làm sao vậy?"

Yến Thanh Hiệp truy hỏi, Ách Ba quẫn bách vạn phần, rốt cục làm Cốc Thiếu Hoa chú ý, đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói với Yến Thanh Hiệp: "Đi, so kiếm!"

Sau đó, kiếm khách chính nghĩa rất bất hạnh, bị khối băng cường đại hơn hắn tha đi, Ách Ba giật mình đứng tại chỗ, cũng không biết là nên ngăn cản hay là không nên ngăn cản, chỉ thấy trong gió thổi qua, mơ hồ nghe được kiếm khách la lên: "Mì của ta a a......"

Kỳ thật cũng không có phát sinh chuyện nguy hiểm gì, chẳng qua đêm qua, sau khi Cốc Thiếu Hoa biểu lộ ra ý nguyện bản thân muốn làm phàm nhân, Ách Ba liền vẫn không có hành động gì. Thẳng đến thời gian tắm rửa cố định hằng đêm, Ách Ba cởi sạch quần áo, chỉ cho Cốc Thiếu Hoa dấu vết làm việc lưu lại trên người mình, ví dụ như hắn từng giúp Chu Mì Sợi vác củi, trên vai lưu lại vết dây thừng; ví dụ như khi hắn học làm mì bất hạnh bị cắt đến ngón tay; lại ví dụ như hắn giúp Trịnh quả phụ xay đậu từng bị thương thắt lưng, tuy rằng không có lưu lại vết thương.

Ách Ba nhất nhất chỉ cho Cốc Thiếu Hoa xem, sau đó ý đồ lấy tay trịnh trọng nói cho hắn, không nên đổi làm phàm nhân.

Nhưng thực hiển nhiên, Cốc Thiếu Hoa hiểu lầm.

Ách Ba chỉ vào bả vai, hắn nghĩ đến Ách Ba là cho hắn hỗ trợ kỳ lưng; Ách Ba nhéo nháo thắt lưng, hắn nghĩ đến Ách Ba xương sống thắt lưng đau, vì thế giúp Ách Ba thôi huyết quá cung (mát xa); Ách Ba vươn tay, giật giật ngón tay...... Cốc Thiếu Hoa khó được đỏ mặt, ngồi xổm xuống, một bàn tay từ trên lưng Ách Ba trượt đến bên dưới, lại nắm cái chỗ làm cho hắn miên man suy nghĩ nhiều ngày nay (chỗ ấy ấy).

Có lẽ là lúc trước Ách Ba bị Cốc Thiếu Hoa thôi huyết quá cung, làm khí huyết toàn thân lung lay mở ra, sờ phát, liền cứng, chẳng những cứng, sau khi bị Cốc Thiếu Hoa sờ nhiều vài cái, rõ ràng còn bắn.

Chất lỏng màu trắng, mang theo hơi thở đặc biệt của nam tính, dính đầy mặt Cốc Thiếu Hoa. Giống như tốt lắm ăn...... Cốc Thiếu Hoa thử liếm liếm chất lỏng dính bên môi, tuy rằng hương vị có hơi tanh, nhưng mà lại khiến cho một cỗ xúc động cùng đói khát trước nay chưa có từ dưới bụng dâng lên, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm cái vật mềm xuống dưới của Ách Ba, có vẻ thập phần e lệ gì đó. Muốn ăn, thật muốn ăn, hơn nữa nhìn qua phi thường — mê người.

Giống như quỷ đói một trăm năm không ăn gì, hai mắt Cốc Thiếu Hoa từ trước đến nay không có gì cảm xúc dao động, giờ chớp lên giống hai mắt sói sáng xanh, dọa Ách Ba choáng váng, một cử động cũng không dám, ngay cả thở cũng không dám thở một chút.

Giờ khắc này tiên nhân không phải tiên nhân, mà giống sói, sói đói chụp mồi, đem cái đồ vật kia của Ách Ba một ngụm ngậm trong miệng, lại hút lại mút lại liếm lại hôn, làm Ách Ba thẳng kêu to, không biết là đau hay là hưởng thụ, chỉ biết là chính mình lại vừa cứng, lại bắn, đứng không yên, chỉ có thể miễn cưỡng chống thành giếng mới không ngã xuống.

Cốc Thiếu Hoa đem chất lỏng ngậm trong miệng, chậm chạp luyến tiếc nuốt xuống. Ách Ba thở hổn hển hai khẩu khí, dần dần hoàn hồn lại, kinh ngạc nhìn thấy Cốc Thiếu Hoa, nhìn thấy ánh mắt hắn giống bị hỏa thiêu, nhìn thấy bên môi hắn chảy ra một sợi chỉ bạc, nhìn thấy hắn cởi quần áo xuống, da thịt kia trắng như ngọc, nhìn thấy phía dưới hắn cao tăng vọt khởi...... Ách Ba yết hầu căng thẳng, trong lúc kích động đứng dậy lấy gàu múc nước, cùng với nước giếng bên trong, đập thật mạnh ở trên đầu Cốc Thiếu Hoa.

Thình lình nước giếng lạnh lẻo đổ xuống làm cho Cốc Thiếu Hoa rùng mình một cái, thình lình liền đem chất lỏng trong miệng nuốt xuống. Hắn bên tai nghe Ách Ba hoảng hốt bước loạn xạ, thùng thùng đông chạy vào quán mì, buông màn trúc ngăn cách phòng ngủ mạnh một cái, nhảy lên chăn đệm nằm xuống, sau đó thật lâu không hề động tĩnh.

Hồi lâu, Cốc Thiếu Hoa mới đem gàu múc nước từ trên đầu gỡ xuống, lực đạo khống chế không tốt, hai tay nắm chặt, cái gàu múc nước đáng thương này liền tan nát, ngay cả vòng sắt bó quanh đều vặn vẹo. Cho dù Ách Ba lại có khả năng, lúc này đây hắn cũng không có biện pháp đem gàu múc nước này khôi phục nguyên trạng.

Sau đó Cốc Thiếu Hoa ngồi ở trong quán mì, vẫn ngồi đến hừng đông, đều là cái bộ dạng người chết đóng băng ba nghìn dặm. Ách Ba tránh ở phòng ngủ cũng là một đêm không ngủ ngon, trời đã sáng mới đeo hai con mắt gấu trúc đi ra, giống du hồn vừa nhào mì vừa thất thần, ngay cả khối băng bên người kia cũng chưa chú ý đến, càng hồn nhiên không biết, liền bởi vì hắn không nhìn khối băng kia một cái, vì thế đóng băng ba nghìn dặm nháy mắt thăng cấp thành đóng băng ba vạn dặm.

Đây là nguyên nhân cảnh tượng mà Yến Thanh Hiệp sáng sớm đến nhìn thấy. Nếu hắn biết người nào đó là bởi vì muốn tìm bất mãn cộng thêm bị vắng vẻ mà đang lo không có chỗ phát tiết, cố tình sau đó chính mình còn không biết chết sống đưa lên cửa, chỉ sợ ngay cả ý định lấy kiếm cắt cổ đều có.

Không có việc phiền toái, quán mì của Ách Ba lại đông khách làm cho hắn xoay quanh, sớm đem hai tên đi đánh nhau quên tới sau đầu. Thẳng đến cuối ngày lúc chuẩn bị đóng cửa, mới nhìn đến Cốc Thiếu Hoa ung dung đi tới, nếu không xem quần áo, rất có tiên nhân hơi thở, nhưng là vừa thấy quần áo, dường như mới lăn xuống bùn, tiên nhân nhất thời biến thành chó bẩn lông xù, bẩn đến làm cho người ta không đành lòng xem.

Yến Thanh Hiệp lấy tú kiếm của hắn làm gậy chống, cà nhắc cà nhắc theo sát ở phía sau, toàn thân không so với Cốc Thiếu Hoa tốt hơn bao nhiêu, nhưng mà người ta ngày thường chính là quần áo đánh vá chằng vá đụp, cho dù hơi bẩn chút, tổng không có tương phản lớn như Cốc Thiếu Hoa vậy, Ách Ba thấy coi như thuận mắt.

Cốc Thiếu Hoa thoải mái thỏa mãn, ngồi vào vị trí của mình: "Mì."

Đánh một ngày, đói bụng.

Yến Thanh Hiệp tùy tiện tìm một cái bàn, nằm úp sấp lên trên, không có khí lực kêu: "Mì......"

Thắng thua rõ ràng.

Mì là không có, nhưng là nước nhưng thật ra có! Ách Ba dùng gàu múc nước mới mua, cho bọn hắn rót một gàu nước giếng.

Rửa xong rồi ăn, Ách Ba khoa tay múa chân.

Ách Ba không phải ngại bẩn, Ách Ba là không thể thấy tiên nhân bẩn. Tiên nhân phải có bộ dạng tiên nhân, về phần Yến Thanh Hiệp, đó là nhân tiện, đại hiệp cũng phải có bộ dạng đại hiệp.

Thật có khí thế, Yến Thanh Hiệp chấn động, hắn phát hiện lúc Ách Ba nghiêm túc, đặc biệt có khí thế. Một người là Các chủ Trấn Long các, một người là kiếm khách đứng đầu, liền như vậy bị khí thế không biết từ đâu tới của Ách Ba ngăn chặn, ngoan ngoãn đi đến cạnh giếng rửa mặt, trở lại như cũ, sau đó thay phiên ở trong phòng ngủ của Ách Ba thay đổi quần áo sạch sẽ.

Quần áo đều là lần trước Cốc Thiếu Hoa tự dưng ném cho Ách Ba, Ách Ba đem mấy bộ nữ nhân và tiểu hài tử mặc trong đó đều cầm đi bán, chỉ để lại mấy bộ nam trang vừa người. Nhưng là hình thức quần áo đều hơi hoa lệ, Ách Ba một lần cũng không có mặc, liền như vậy đặt ở trong phòng ngủ.

Đây là Yến Thanh Hiệp lần đầu tiên mặc quần áo tốt như vậy, cảm giác thật không được tự nhiên.

Ách Ba nhưng thật ra vừa lòng gật đầu, thuận tay đưa lên một chén mì sợi nóng hôi hổi.

"Của ta......"

Bị đặt ở vị thứ hai Cốc Thiếu Hoa liền chộp đoạt bát mì qua, Yến Thanh Hiệp vừa mới vươn chiếc đũa ngưng ở giữa không trung, nghiến răng nghiến lợi. Đoạt mì của một người bị chà đạp suốt một ngày, đã sắp đói chết lại là bại tướng dưới tay, Các chủ Trấn Long các người này cũng quá không phúc hậu!

Ách Ba vừa bực mình vừa buồn cười, trừng mắt nhìn Cốc Thiếu Hoa một cái, vội cả ngày, về chút sự xấu hổ đêm qua, đã bị hắn tự động quên đến lên chín từng mây. Ách Ba chỉ là đơn thuần cho rằng, Cốc Thiếu Hoa là chủ nhân quán mì, mà Yến Thanh Hiệp là khách hàng, cho nên hắn mới đem mì cho Yến Thanh Hiệp trước.

Cốc Thiếu Hoa thật cao hứng, bởi vì hôm nay Ách Ba rốt cục chịu nhìn hắn một cái, đang cầm mì sợi ăn hì hụp, hết sức hương vị ngọt ngào, vì thế bụng Yến Thanh Hiệp cũng đi theo cùng kêu rột roạt. Ách Ba mím môi nở nụ cười, đem một bát mì khác lại đây.

Yến Thanh Hiệp không hề oán thầm, cầm lấy bát mì hận không thể một ngụm toàn bộ nuốt vào bụng, chờ ăn gần no, hắn mới một quẹt miệng, nói với Cốc Thiếu Hoa: "Nói một tiếng với Văn Tinh nhà ngươi, thời hạn so kiếm lại kéo dài mười ngày."

Hôm nay bị chà đạp thật sự thảm, Yến Thanh Hiệp nhẩm tính một chút, thương thế của hắn phải có tám ngày mười ngày mới khỏi, nhưng là làm cho chính hắn lại đi nói, thật sự không mặt mũi, hoãn rồi lại hoãn, nói không chừng Văn Tinh cho là hắn đang trêu đùa, lập tức liền cùng hắn liều mạng. Yến Thanh Hiệp là kiếm khách, không phải anh chàng liều mạng, hắn theo đuổi kiếm đạo, không phải sống chết đạo, mặc dù có thời điểm phải động thủ hắn thường thường không muốn sống.

Ánh mắt Cốc Thiếu Hoa lập tức băng một tầng, xem sắc mặt Yến Thanh Hiệp có chút trắng đến không bình thường, rốt cục nhớ tới giống như đầu sỏ gây nên loại tình huống này đúng là mình, vì thế gật gật đầu.

"Ngày mai ngươi nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt đến đem nơi đó lấp bằng."

Các chủ đại nhân nhìn về hướng vết kiếm trước quán mì một chút, sắc mặt Yến Thanh Hiệp từ trắng chuyển sang xanh, cái gì? Ngày mốt chính là ngày so kiếm, rõ ràng làm cho hắn sửa đường!

Ánh mắt Cốc Thiếu Hoa lại là một băng, Yến Thanh Hiệp cúi đầu thở dài một hơi. Được rồi, dù sao là hắn có chuyện cần cầu Các chủ Trấn Long các, chỉ cần có thể kéo dài thời hạn, sửa đường liền sửa đường đi.

Vì thế Văn Tinh chẳng hay biết gì ngay sau mười ngày tại Kiếm Các khổ luyện, đầy ý chí tất thắng đang trên đường đi đến đài thử kiếm, bị lão đại trên đỉnh đầu mình, Các chủ Trấn Long các, từ nửa đường bắt cóc đến trước quán mì của Ách Ba, trong tay còn bị nhét một cái xẻng.

"Vì sao đã nói ngày này là ngày đọ kiếm, mà ta phải ở nơi này với ngươi cùng sửa đường?" Nam tử bề ngoài văn nhược, một tay cầm cái xẻng, vừa trộn bùn vừa đầy bụng oán giận.

Yến Thanh Hiệp cũng không nói nhiều, xốc áo lên, lộ ra hai cái dấu chân xanh tím trước ngực, lại xoay người, sau lưng cũng xanh một mảnh. Kỳ thật trên đùi hắn cũng bị thương, nhưng mà trước công chúng, không tiện cởi quần.

"Chẳng lẽ...... Là Các chủ làm?" Văn Tinh nuốt nuốt nước miếng, chần chờ nói.

Yến Thanh Hiệp hừ một tiếng, nói: "Ngoại trừ Các chủ Trấn Long các, thiên hạ còn ai có thể làm cho ta Yến Thanh Hiệp thất bại."

Tuy rằng không đến mức ngay cả nửa chút lực hoàn thủ cũng không có, nhưng Cửu Chuyển Hóa Thần Công không hổ là thiên hạ thứ nhất kì công, luyện đến tầng thứ tám đã có thể vô địch khắp thiên hạ, nếu lúc Cốc Thiếu Hoa luyện đến tầng thứ chín còn có thể bất tử, không biết sẽ lợi hại đến đâu nữa? Chỉ sợ thật là nhân gian thần tiên.

Văn Tinh trầm mặc sau một lúc lâu, ôm cái xẻng trong lòng, ôm quyền với Yến Thanh Hiệp: "Các chủ nhà của ta không hiểu chuyện, xuống tay không biết nặng nhẹ, thông cảm thông cảm."

Yến Thanh Hiệp thắt áo lại, ngồi xổm xuống hướng lỗ vết kiếm mình tạo thành ném vào hai xẻng đá vụn, lại cho thêm một xẻng bùn Văn Tinh trộn xong, mới nói giọng buồn buồn: "Không sao, tại hạ cũng thu hoạch sâu."

Thật mất mặt nói ra chuyện Cốc Thiếu Hoa kỳ thật đã thủ hạ lưu tình (nương tay). Tuy rằng loại sự tình này thật ra hai người đều hiểu trong lòng, nếu Cốc Thiếu Hoa thật sự ra tay. Yến Thanh Hiệp sớm cách thí (đánh rắm?) (Tiêu) rồi! Đương nhiên, hắn cũng có tin tưởng trước khi cách thí có thể chém một kiếm trên người Cốc Thiếu Hoa, có thể chém chết hay không là chuyện khác, nhưng mà hai người cũng không phải kẻ thù không đội trời chung gì, tự nhiên sẽ không liều mạng như vậy.

"Vậy ngươi lần trước có phải hay không cũng......" Văn Tinh nhớ tới lần trước Yến Thanh Hiệp cà nhắc cà nhắc đến đài thử kiếm đến yêu cầu kéo dài thời hạn so kiếm.

Yến Thanh Hiệp trên mặt đỏ lên. Chuyện mất mặt như vậy, không cần nhắc lại hoài có được hay không a?

Văn Tinh thức thời, lập tức chuyển đề tài: "Các chủ cùng Ách Ba cảm tình thật tốt."

Hắn trộm liếc vào trong quán mì, một người cán mì một người thái mì, nhìn qua thực sự có chút...... cảm giác phu xướng phụ tùy. Ách...... Phu xướng phụ tùy? Văn Tinh bị ý nghĩ của mình sợ ngây người.

"Ách Ba không tồi, ánh mắt Các chủ nhà ngươi cũng không sai." Nhưng là tính cách kém một chút, Yến Thanh Hiệp cũng xem xét bọn họ một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục sửa đường.

"......" Văn Tinh hoạt kê một lát, sau đó sờ sờ cái mũi, "Theo lý thuyết Các chủ hẳn là sớm chặt đứt thất tình lục dục......"

Hắn không chú ý tới trên tay mình dính bùn, sờ một phát, trên mũi lập tức có hai vệt bẩn.

"Ngươi xác định ngươi nói chính là Các chủ Trấn Long các?" Yến Thanh Hiệp nhịn không được bật cười, đoạn tuyệt thất tình lục dục? Rõ ràng là độc chiếm dục siêu cường được không! Hắn liếc nhìn Văn Tinh một cái, lại vừa lúc nhìn thấy hai vệt vết bẩn kia giống như bàn long cứ sơn (rồng chiếm núi), kiêu ngạo mà lại loá mắt, vì thế bật cười biến thành cười to.

Văn Tinh ngẩn người, rất nhanh liền phản ứng lại, theo bản năng lại dùng tay lau, kết quả càng lau càng bẩn, chờ hắn phát hiện mình làm chuyện ngu xuẩn, gương mặt tuấn tú sớm thành diễn viên mèo hát hí khúc.

"Ha ha ha ha......"

Hậu quả của việc cười đến quá kiêu ngạo, chính là trong mắt hiện lên một đạo kiếm quang, Yến Thanh Hiệp ôm đầu một cái lộn ngược ra sau, mà kiếm quang lại như giòi gặm xương, theo sát tới.

"Ê ê! Kéo dài thời hạn so kiếm rồi mà......"

Yến Thanh Hiệp giơ lên tú kiếm, thương xúc cản lại, hai kiếm chạm nhau, phát ra một tiếng sắt va chạm.

Trên đường cái thực ra còn có không ít người đi đường, lúc này thấy thế, đều né tránh, hơi có chút gà bay chó sủa hỗn loạn.

"Ta còn không đáp ứng."

Văn Tinh cũng không biết chính mình hôm nay vì sao xúc động như thế, tóm lại Yến Thanh Hiệp cười chính là ngại mắt hắn, dù sao vị Các chủ nhà hắn không nói hai lời liền bắt hắn lại đây, vừa đến nơi này lại bắt hắn sửa đường, cũng không nói qua nửa chữ làm cho hắn kéo dài thời hạn so kiếm.

"Ta là người bệnh, thắng ta ngươi cũng không sáng rọi."

Đều là bị thương ngoài da, kỳ thật không nghiêm trọng lắm, nhưng là hành động chung quy bị ảnh hưởng. Cao thủ so kiếm, thắng bại chỉ cách một ý niệm, nhất là giữa cao thủ thực lực lại sàn sàn như nhau, cho nên Yến Thanh Hiệp mới lần nữa phải kéo dài thời hạn so kiếm, hắn không nghĩ lưu lại tiếc nuối.

"Ta hiện tại không phải đang so kiếm với ngươi." Văn Tinh âm âm cười, thu hồi trong tay kiếm, "Ta là đang đánh ngươi."

"Ta đánh không lại Các chủ Trấn Long các, còn đánh không được ngươi? Hừ!" Yến Thanh Hiệp cũng thu hồi kiếm.

Sự thật chứng minh, kiếm khách chính là kiếm khách, trong tay không có kiếm, đánh nhau, cùng hai lưu manh vô lại đầu đường không có nhiều ít khác biệt, nhiều lắm chỉ là đến mấy chiêu Hắc hổ xuống núi, Bạch Hạc Lưỡng Sí, về phần mấy chiêu nham hiểm như Hầu tử thâu đào, trảo nãi Long Trảo Thủ, đường đường chính chính kiếm khách là không sử dụng được.

Cho nên phải tách ra bọn họ cũng thực dễ dàng, Ách Ba từ trong giếng xách một gàu nước, từ trên đỉnh đầu hai người liền như vậy rót đi xuống. Ngày mùa hè, nước giếng mát lạnh vô cùng, nhanh chóng làm cho bọn họ tỉnh táo lại.

Văn Tinh liền lau đi nước giếng, rửa bùn đất trên mặt, hắn chưa từng mất mặt như vậy quá, trừng mắt nhìn Yến Thanh Hiệp một cái, lại không dám hướng Ách Ba tức giận. Không có biện pháp, Ách Ba mặt sau đứng Các chủ chứ đâu, vừa rồi nếu không có Các chủ dùng nội kình ngăn chặn hai người bọn họ, Ách Ba cũng không có cái bổn sự đem nước giếng đổ lên đầu hắn.

Ách Ba nhưng thật ra có chút lo sợ bất an, thấy Văn Tinh không có trừng hắn, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn xem Cốc Thiếu Hoa, chợt thấy an tâm. Hắn biết, chính mình là bởi vì có người này ở đây, mới đột nhiên sinh ra lá gan lớn như vậy dám tưới nước trên đầu Văn Tinh.

Nghĩ đến đây, nhịn không được liền đối với Cốc Thiếu Hoa cười cười.

Cốc Thiếu Hoa ngẩn ra, trong nháy mắt hồn đều bay, rất có điểm sắc làm hôn mê hương vị, thấy Văn Tinh là liên tục mắt trợn trắng. Bởi vì như thế nào khách quan nói, Ách Ba đều thật sự không tính là là một cái mỹ nhân.

Các chủ ngươi có thể hay không không cần mê giai như vậy a! Làm cho hắn thuộc hạ này đều cảm thấy mất mặt.

Không nói chuyện phiếm, ăn mì trước.

Rất nhanh, hai chén mì sợi nóng hầm hập bưng đi lên, Ách Ba hướng về phía Văn Tinh, lộ ra lấy lòng ánh mắt, sau đó đối với Yến Thanh Hiệp khoa tay, muốn hắn ăn mì xong tiếp tục đi sửa đường.

Đối đãi khác biệt.

Yến Thanh Hiệp một hơi toàn bộ phát ở trên mì sợi, ăn như sắp chết đói.

Một hồi trò khôi hài như vậy xong việc, làm người đi đường với khách ăn mì vô duyên vô cớ nhìn một hồi náo nhiệt. Ăn mì xong, hai người còn phải ngoan ngoãn đi sửa đường, không có biện pháp, Yến Thanh Hiệp còn trông cậy vào Ách Ba nuôi hắn, tự nhiên đối Ách Ba nói gì nghe nấy. Về phần Văn Tinh, chỉ cần Cốc Thiếu Hoa một cái mắt dao nhỏ, cấp dưới làm việc cũng chỉ có thể nghe lệnh.

Vết kiếm bắt mắt kia, rất nhanh đã bị lấp bằng, đá vụn với bùn cùng lấp xuống, làm cho con đường đá san bằng này, như là một người đẹp, tự dưng bị người ở trên mặt rạch một vết, nói có bao nhiêu khó coi còn có khó coi, cố tình kia hai cái kiếm khách không có gì tự giác còn rất đắc ý, đắc chí nhìn thấy thành quả một ngày vất vả lao động của mình, rất có cảm giác thành tựu.

Vì biểu đạt đối bọn họ cảm tạ, Ách Ba khó được quyết tâm, xuất ra hơn mười văn tiền đến quán dưa hấu phố bên cạnh, mua một quả dưa hấu trở về, bỏ vào gàu ngâm vào giếng nước. Chờ sau khi đóng cửa, hắn đem dưa hấu từ trong giếng kéo lên, cắt thành tám miếng, vừa lúc bốn người mỗi người được hai miếng.

Văn Tinh cảm thấy mình được chia cho hai miếng khá lớn, rất là đắc ý ở trước mặt Yến Thanh Hiệp lúc ẩn lúc hiện, còn không cắn ngụm nào, đã bị Cốc Thiếu Hoa đoạt lấy, cắn một miếng hình trăng lưỡi liềm, sau đó mới đem hai miếng dưa nhìn qua có vẻ nhỏ của mình ném cho Văn Tinh.

Tình huống hiện tại là, Cốc Thiếu Hoa lấy được miếng dưa lớn nhất, Yến Thanh Hiệp thứ hai, Văn Tinh thứ ba. Hai miếng nhỏ nhất ở trong tay Ách Ba, đã bị cắn đến chỉ còn lại có nửa miếng.

"Các chủ......"

Văn Tinh đang cầm dưa, cả người đều ngây người. Đây là Các chủ? Đây thật là Các chủ?

Yến Thanh Hiệp vỗ vỗ phía sau hắn, trong thanh âm lộ ra nồng đậm ý cười: "Vĩnh viễn đừng ở trước mặt Ách Ba đoạt nổi bật của Các chủ Trấn Long các, cho dù là một miếng dưa hấu nhìn qua lớn một chút."

Đây là bài học mấy ngày nay Yến Thanh Hiệp duy nhất học được.

Giờ khắc này, Văn Tinh rất muốn hộc máu, đương nhiên, hắn càng muốn chất vấn tiền bối Hoàng Thiên Cung năm đó sáng chế công pháp Cửu Chuyển Hóa Thần Công, công pháp này rốt cuộc có linh hay không linh a, không phải nói đoạn thất tình tuyệt lục dục sao? Vì sao Các chủ ngay cả hai miếng dưa của cấp dưới đều đoạt.

Vấn đề này, không ai có thể trả lời hắn, liền ngay cả Cốc Thiếu Hoa trước mắt cũng không biết, chính mình đến tột cùng là tẩu hỏa nhập ma, hay là phản ứng bình thường. Hắn ngừng tu luyện đã mấy ngày, thân thể cũng không có phản ứng dị thường, ngoại trừ lúc mỗi đêm cùng Ách Ba cùng nhau tắm, hắn sẽ cảm thấy đặc biệt đói khát, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Nhất là đêm hôm trước, rõ ràng đều nhanh ăn tới rồi, kết quả một gàu nước giếng làm cho hắn từ đầu lạnh đến chân.

Hiển nhiên có một vấn đề, bây giờ còn không ai ý thức được, thì phải là nghẹn lâu, là xảy ra vấn đề lớn!

Vì cam đoan Yến Thanh Hiệp có thể thuận lợi vượt qua đoạn ngày dưỡng thương này, ít nhất trước ngày so kiếm đến, sẽ không lại bị Các chủ Trấn Long các muốn tìm bất mãn tha đi chà đạp, Văn Tinh hiên ngang lẫm liệt, quyết định từ giờ trở đi cung cấp đối thủ một ngày ba cơm cộng thêm thuốc chữa thương, điều kiện là Yến Thanh Hiệp không cho phép xuất hiện trong phạm vi mười trượng ở quán mì.

Về phần người cung cấp ba bữa cơm, đương nhiên không phải Văn Tinh, mà là bất hạnh bị nắm đến Chiêu Hoa.

"Vì sao ta phải nấu cơm cho đối thủ của ngươi." Đầu bếp cầm đao dịch cốt bão nổi.

"Tháng trước, ngươi mượn bạc của ta đi mua son bột nước cho Yến Ny; tháng trước nữa, ngươi mượn ba mươi hai...... Tháng trước trước nữa, ngươi đánh cuộc thua......"

Văn Tinh đối với trí nhớ của mình rất có tin tưởng, hắn có thể tường thuật ra gần mười năm nay tất cả tiền mà Chiêu Hoa mượn hắn chưa trả, thậm chí ngay cả Chiêu Hoa mượn tiền hắn làm gì đều nhớ rõ rành mạch.

Chiêu Hoa sắc mặt một mảnh xanh mét, không đợi Văn Tinh đem gần nhất một năm tính sổ xong, hắn liền cúi đầu nhận thua: "Đừng niệm...... Ta đi, ta đi còn không được sao......"

Kỳ thật Văn Tinh cũng phải trả Chiêu Hoa tiền, nếu so sánh trong mười năm này tiền hắn mượn Chiêu Hoa với tiền hắn cho Chiêu Hoa mượn, kết quả cuối cùng hẳn là là không sai biệt lắm ngang nhau, nhưng vấn đề là..... Chiêu Hoa không nhớ rõ. Người này đối nguyên liệu nấu ăn thực mẫn cảm, nhưng đối với chữ số liền...... Cho nên, hắn nhất định phải chịu thiệt.

Rốt cục, vô kinh vô hiểm, lại qua mười ngày.

Tới ngày ước định so kiếm.

Vì để bảo hiểm..., Văn Tinh sáng sớm liền mời Các chủ đến đài thử kiếm, cung kính mời hắn ngồi xong, nếu không phải không dám phạm thượng, hắn rất muốn lấy cái dây thừng đem Các chủ cột vào ghế, để ngừa Yến Thanh Hiệp lại bị Các chủ nhìn hắn không vừa mắt đánh bị thương.

Không biết Yến Thanh Hiệp đến tột cùng làm sao ngại mắt Các chủ, nhưng mà hôm nay phải so kiếm, Yến Thanh Hiệp riêng trở về nói với Ách Ba một tiếng, tỏ vẻ muốn ăn mì Ách Ba làm, trong quán mì ngay lập tức có hai người đen mặt.

Một người là Chiêu Hoa, tự dưng vô duyên cớ vô cớ nấu ăn cho Yến Thanh Hiệp mười ngày, kết quả nghe được Yến Thanh Hiệp rõ ràng vẫn là muốn ăn mì của Ách Ba, một tia sét giữa trời quang liền đem tên tự xưng là thần trù này đánh ngã trên mặt đất, mặt xám mày tro còn kém không nắm vạt áo Yến Thanh Hiệp rống một câu: "Lão tử rốt cuộc làm sao không bằng Ách Ba......"

Người kia không cần phải nói, tự nhiên chính là Các chủ. Nhưng mà mặt Các chủ trước khi Yến Thanh Hiệp đến liền đen, nguyên nhân không phải vì hắn, hôm nay vừa lúc là mùng một, Ách Ba theo thường lệ đốt mấy nén hương, trước bái thổ công công, sau đó chuyển tới sau cây bạch quả, xốc lên lá cây cỏ khô che dấu, lộ ra tượng đất của Yến Thanh Hiệp, lại bái vài cái. Các chủ vừa thấy tạo hình tượng đất kia, mặt liền đen, này còn không có kịp cho một đạp đạp nát, Yến Thanh Hiệp đã tới rồi, còn dám đòi ăn mì của Ách Ba, vì thế Cốc Thiếu Hoa mặt đen càng thêm đen.

Văn Tinh đang vừa nhìn mặt đoán ý, vừa thấy Các chủ thần tình chướng khí mù mịt, hắn không hiểu mồ hôi lạnh đều dọa đi ra, vội vàng mời Các chủ đi đài thử kiếm. Dù sao Các chủ chính mình đáp ứng phải làm người chứng kiến, không thể đối cấp dưới nói chuyện không giữ lời.

Đương nhiên, chân chính có tác dụng, cũng không phải cấp dưới căn bản là không bị Cốc Thiếu Hoa để vào mắt này, nếu bàn về nhìn mặt đoán ý, Ách Ba hiển nhiên so với Văn Tinh càng am hiểu. Trong quán mì mỗi ngày người đến người đi, Ách Ba hiểu biết nhìn người hiển nhiên phải nhiều hơn Văn Tinh.

Vì thế lúc phát hiện giữa Cốc Thiếu Hoa và Yến Thanh Hiệp manh mối không đúng, Ách Ba mắt tiệp nhanh tay từ trong lòng lấy ra miếng giấy, dán tại chỗ thập phần rõ ràng: 『 Ăn mì mời vào, đánh nhau xin miễn.』

Cốc Thiếu Hoa ai nói đều có thể không nghe, nhưng không thể không nghe lời nói của Ách Ba. Mắt dao lạnh lùng sưu sưu trên giấy và trên người Yến Thanh Hiệp chém vài cái, sau đó vị này Các chủ Trấn Long các liền chắp tay sau đít theo Văn Tinh cùng rời đi. Không khí mặc dù có chút khủng bố, nhưng là trong đầu Văn Tinh vẫn là nhịn không được bốc lên một câu cách ngôn: "Trời sinh vỏ quýt dày có móng tay nhọn".

Kỳ thật hắn muốn dùng một từ càng thích hợp để hình dung, nhưng mà nghĩ nói như vậy, không khỏi là đại bất kính với Các chủ. Mặc kệ theo phương hướng nào xem, Các chủ so với ngàn năm hàn băng còn lạnh hơn ba phần, cũng không giống như là bộ dáng thê nô.

Chiêu Hoa lần này không cùng đi vô giúp vui, nhưng là mang theo đao dịch cốt lúc nào cũng không rời khỏi người của hắn, nghiến răng nghiến lợi muốn cùng Ách Ba ganh đua cao thấp. Trù nghệ của hắn bị Các chủ xem thấp thì thôi, rõ ràng ngay cả Yến Thanh Hiệp cũng xem thấp hắn, là có thể nhịn, ai không thể nhịn.

Ách Ba bị khuôn mặt hung hãn của Chiêu Hoa làm cho sợ tới mức muốn bôi mỡ dưới chân chuồn đi, lại bị Chiêu Hoa một phen giữ chặt, đi về phía chợ.

Trên đài thử kiếm, Quân Lâm Hải đối với Văn Tinh mỉm cười: "Đây là một hồi quyết đấu người khác chờ mong đã lâu." Hắn lắc lắc cây quạt trong tay, ánh mắt cũng không chú ý ngắm hướng Cốc Thiếu Hoa.

Vị công tử anh em này ở Hoàng Thiên Cung vẫn đợi cho đến lúc này cũng không đi, lý do chính là muốn tận mắt thấy hai đại kiếm khách quyết đấu.

Văn Tinh nho nhã lễ độ nói: "Ở trước mặt Quân công tử, Văn Tinh không dám giấu dốt, chỉ có thể hiện xấu."

"Đừng khiêm nhường, Văn Tinh, bản cung nhìn ngươi đó!" Cốc Như Hoa đối với Văn Tinh phong tình vạn chủng cười, đáy mắt cũng lóe hàn quang, trận chiến này, chỉ cho thắng không được thua.

Hoàng Thiên Cung không chịu nổi mất mặt, ba năm trước đây Văn Tinh có thể thắng Yến Thanh Hiệp một lần, ba năm sau có thể thắng lần thứ hai.

"Thuộc hạ sẽ đem hết toàn lực."

Văn Tinh xoay người thi lễ, đứng trước mặt ba người, Cốc Như Hoa, Quân Lâm Hải cùng Lâm Nguyệt Nhi.

Lâm Nguyệt Nhi luôn đi theo Quân Lâm Hải bên người, trên mặt của nàng treo một nụ cười yếu ớt. Võ lâm thứ nhất mỹ nhân này là im lặng, Văn Tinh gặp qua nàng vài lần, đều chỉ thấy nàng lộ vẻ đồng dạng khuôn mặt tươi cười, rất ít nói chuyện, cũng rất ít toát ra tâm tư, cho nên Văn Tinh cũng không biết, trong lòng mỹ nhân lúc này suy nghĩ gì.

Không biết...... Lần này so kiếm có thể hay không lại ra ngoài ý muốn kéo dài thời hạn nhỉ?

Trực giác nữ nhân là lợi hại, nhất là trực giác của nữ nhân xinh đẹp. Lâm Nguyệt Nhi cũng không biết, trực giác của nàng lúc này, ở một lát sau rõ ràng thành sự thực.

Văn Tinh cũng không cho rằng còn có thể có sự cố ngoài ý muốn phát sinh, bởi vì hắn đã trộm nhìn Các chủ không dưới mười lần, tuy rằng mặt Các chủ thực đen, thực băng, thực dọa người, nhưng Các chủ hình như cũng không có ý phá hư lần so kiếm này, cho tới bây giờ, hắn còn ngồi trên chiếc ghế mềm mà Văn Tinh cố ý chuẩn bị kia, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ý đứng lên.

Vì thế, Văn Tinh quẹt quẹt mồ hôi không biết khi nào thì chảy ra trên trán, đứng trước mặt Yến Thanh Hiệp chờ đã lâu. Trên đài thử kiếm gió chợt nổi lên, hai người vạt áo bay phất phới, một không khí giương cung bạt kiếm, tự nhiên sinh ra.

"Ta chờ ngày này suốt ba năm." Yến Thanh Hiệp chậm rãi giơ kiếm trong tay lên. Tú kiếm không có vỏ kiếm, hoa văn trên thân kiếm, dưới ánh mặt trời một mảnh đỏ tươi, giống máu, đâm vào mắt người.

Văn Tinh hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, sau đó mới hơi hơi mím môi cười: "Ta biết, ba năm trước đây ta chỉ biết, ngươi nhất định hội trở về, thỉnh!"

"Thỉnh!"

Yến Thanh Hiệp nhấc chân một chút, đột nhiên nhảy lên, sau đó mang theo khí thế lôi đình vạn cùng, nhắm ngay Văn Tinh, một kiếm quét ngang, nhưng là sự cố ngoài ý muốn vào lúc này phát sinh, một kiếm này của hắn không thể trúng đích.

"Các chủ......" Một người đầy máu nhảy lên đài thử kiếm, phương hướng vừa lúc nhắm ngay Văn Tinh, va phải Văn Tinh, làm cho một kiếm của Yến Thanh Hiệp thất bại, sau lại lăn vài vòng trên mặt đất, nằm ở dưới chân Cốc Thiếu Hoa. "Các chủ...... Khụ khụ......" Hắn phun ra một búng máu, ở trên chân Cốc Thiếu Hoa.

"Chiêu Hoa!"

Khi Văn Tinh bị té, liền thấy rõ mặt người đầy máu kia, bất chấp đang ở cùng Yến Thanh Hiệp so kiếm, người chợt lóe nâng dậy Chiêu Hoa. Nhìn thấy Chiêu Hoa toàn thân cao thấp gần như đều bị dính máu, da thịt bên ngoài máu thịt lẫn lộn, sắc mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ tái nhợt.

Người nào, có thể làm Chiêu Hoa bị thương đến mức này?

Chiêu Hoa không có lo lắng mình bị thương nặng thế nào, sau khi phun ra một búng máu, nói chuyện cũng rõ ràng rất nhiều: "Ách Ba...... Ách Ba bị người cướp đi!"

Rầm!

Ghế dưới mông Cốc Thiếu Hoa đột nhiên nổ tung dập nát, vụn gỗ văng khắp nơi, nhưng lại lún xuống nền đá ba phần. Lúc mọi người ở đây đều bị phản ứng giận dữ của Cốc Thiếu Hoa làm chấn động ngẩn người, Cốc Thiếu Hoa lại thẳng tắp ngã xuống.

"Thiếu Hoa!"

"Các chủ......"

Yến Thanh Hiệp nhìn thấy mọi người trong Hoàng Thiên Cung hỗn loạn, hắn nhăn mày, không một tiếng động ly khai Hoàng Thiên Cung.

Nửa tháng sau, giang hồ đồn đãi, Hoàng Thiên Cung Trấn Long các vô chủ, một mảnh đại loạn.

Có người nói, Các chủ Trấn Long các là kỳ tài ngút trời, nhưng luyện công quá nhanh, tuổi còn trẻ liền sớm ra đi tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Có người nói, Các chủ Trấn Long các là kỳ tài ngút trời, rốt cục đột phá bình cảnh mà nhiều đời Các chủ Trấn Long các không thể đột phá, Cửu Chuyển Hóa Thần Công luyện tới đại thành, đã là nhân gian thần tiên, thoát ly Hoàng Thiên Cung, tự tại tiêu dao năm châu bốn biển.

Hai cách nói, đều biểu lộ một loại kết quả, chính là Cốc Thiếu Hoa đã không ở Hoàng Thiên Cung. Không có Các chủ Trấn Long các tọa trấn, Hoàng Thiên Cung rối loạn.

Cả giang hồ đều bắt đầu rục rịch, vô luận theo phương hướng nào đến xem, hình như người ta tin tưởng loại đồn đãi thứ nhất càng nhiều hơn.

Hoàng Thiên Cung, mưa gió buông xuống.


------------------------------------------------------------

Vậy là đã hoàn quyển thượng, quyển hạ mình sẽ post hoàn trong ngày mai.


Nguồn: VNSHARING

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top