Chương 12
"Đao gì mà dỏm thế" - các bạn cùng nghĩ
- Hắn đánh gẫy được đao của Phong ca, thật không tin được
- Tên này không phải là người
- Quả là thần lực hơn người, đáng sợ thật.
Tiếng bàn tán xì xào vang lên, tên "boss" đập tay xuống bàn "Rầm" một cái làm cho cả đại sảnh im lặng. Hắn nói :
- Ngươi tên SƯ TỬ phải không ? Giỏi, giỏi lắm, quả là anh hùng xuất thiếu niên hahaha...
- Thưa trại chủ - một cô gái mặt bồ đồ cực "hot", nhưng khuôn mặt có một vết sẹo dài từ khóe mắt tới môi cầm theo thanh đao có vẻ kỳ lạ bước ra - Tôi cũng muốn được thử sức
- Xà nương tử (tên gì kì vậy) cô cũng muốn đấu sao ?
- Ta đấu với cô - THIÊN YẾT nhìn thanh đao của cô ta có vẻ thích thú - Nếu ta thắng, cho ta đao của cô nhé
Xà nương tử nhìn tên vừa nói, khuôn mặt thanh tú như nữ nhi, mắt ngọc mày ngài, môi như hồng hoa chớm nở, mắt như chứa đựng linh qunag, so với nữ nhân chỉ có hơn chứ không có kém. Xà nương tử vốn ghét nữ nhi xinh đẹp vì bản thân bà ta xấu xí, hôm nay thấy THIÊN YẾT xinh đẹp hơn mình vạn phần thì nổi giận hét :
- Ngông cuồng, được nhưng nếu ta thắng, ta sẽ rạch nát mặt của ngươi, ngâm vào nước muối, để xem ngươi còn ngông cuồng không
"Ngông cuồng, để ta xem là ta hay là bà ngông cuồng"
- Xà nương tử nổi tiếng tàn ác, còn là một trong lục đại cao thủ của nhóm sơn tặc Hắc Phong sơn, tên ngọc diện thư sinh kia nguy rồi.
- Lady first, mời - THIÊN YẾT cười đểu nói
- Ngươi nói cái gì la-đi phớt là cái gì ?
- YẾT, chúng ta đang ở thời cổ đại, bớt tiếng anh đi - MA KẾT nhắc
- Em quên. Chung Vô Diệm cô lên trước đi - THIÊN YẾT không thèm nhìn Xà nương tử mà nói.
Xà nương tử nổi giận, vung đao chém tới, THIÊN YẾT thấy thanh đao cách một khoảng xa nên không thèm lý tới, vẫn đơ mặt không rút đao ra. Xà nương tử mỉm cười, đột nhiên, một ánh bạc lóe lên sau lưng THIÊN YẾT. Cảm nhận sát khí, THIÊN YẾT vội né sang bên, phía sau là một lưỡi đao đang đâm tới. Thì ra, đao của Xà nương tử được làm từ bảy lưỡi đao ghép lại, có thể uốn lượn như rắn. THIÊN YẾT nhận thức đối phương không đơn giản, rút đao ra ứng chiến. "Keng", tiếng binh khí chạm nhau, đao quang sáng chói lướt vùn vụt giữa đại sảnh.
MA KẾT luôn tin tưởng khả năng của THIÊN YẾT nhưng thấy đao pháp của Xà nương tử cũng không khỏi có chút âu lo. Đột nhiên, Xà nương tử hất mạnh thanh đao lên không trung, lưỡi đao đung đưa, uốn lượn như rắn lao thẳng xuống THIÊN YẾT. YẾT vội né sang bên, đồng thời chém ngang gạt lưỡi đao của Xà nương tử. Nhưng, trong lúc gạt đao, YẾT bỗng nhận ra thanh đao chỉ còn lại sáu lưỡi, một lưỡi đao đã biến mất. Tiếng gió xoáy vang vùn vụt bên tai, "Xoẹt" một tiếng, lưỡi đao được tách ra lướt ngang qua vai trái khi THIÊN YẾT lạng người né tránh. THIÊN YẾT mỉm cười nói :
- Quả là một đối thủ không tồi, coi ra ta phải dốc toàn lực rồi.
"Khiến cho THIÊN YẾT phải dốc toàn lực, Xà nương tử không dở chút nào" - MA KẾT nghĩ thầm đồng thời cũng chửi THIÊN YẾT - "Thằng chết tiệt lúc này còn đùa được làm mình
lo nãy giờ"
Đột nhiên, THIÊN YẾT tăng tốc, tốc độ lúc này nhanh tới mức những lưỡi đao của Xà nương tử cũng không chém kịp. Thấy đối phương bất ngờ thay đổi, Xà nương tử cũng có chút bấn loạn, vung đao loạn cả lên. Nơi nào có bóng THIÊN YẾT lướt qua, nơi đó có lưỡi đao của Xà nương tử chém tới. "Keng, keng, keng..." mấy tiếng, bảy lưỡi đao của Xà nương tử đứt rời, vỡ làm mấy mảnh rơi xuống sàn. Người xem ai cũng đần mặt ra, chẳng ai nhìn được THIÊN YẾT làm cách nào phá nát mấy lưỡi đao của Xà nương tử. Riêng nhân vật chính là chị Xà thì đứng hình, nhìn THIÊN YẾT nghiến răng :
- Ngươi...ngươi...ngươi làm thế nào mà phá nát đao của ta được ?
- Thanh đao của ngươi rất linh hoạt, nhưng vì để cho nó linh hoạt nên chỗ nối các khớp rất lỏng, ta chỉ cần cho một phát vào cái khoen sắt đó là đứt ngay. Còn việc đao ngươi vỡ là do nó dỏm đấy chứ.
THIÊN YẾT liếc nhìn Xà nương tử chế giễu. Các bạn sao nghĩ thầm :
"Dỏm gì chứ, ngươi cố tình cho một cú thật mạnh để phá nát đao của người ta còn gì"
Riêng MA KẾT thì nghĩ : "Thằng này, cứ thấy thanh đao nào tốt hơn của mình là phá nát. Haizz... Xà nương tử, coi như bà xui xẻo gặp phải nó"
Xà nương tử tức điên, dỏm gì chứ ? Đao của mụ là lá sắt nguyên chất, bẻ còn không gãy được, chỉ rơi xuống đất làm sao mà gãy. Mụ chợt rÙng mình nhìn đôi song đao của THIÊN YẾT, màu đen lấp loáng ánh bạc : "Phải chăng đó là huyền thiếc ? Loại sắt thép quý hiếm có thể chém đứt một khối sắt như cắt thịt, sao tên này lại có huyền thiếc ?"
Vâng, đao của THIÊN YẾT chính là làm từ huyền thiếc như mụ ta đã nghĩ, nhưng huyền thiếc này đã qua xử lý, tình năng cao hơn thời cổ đại vạn phần. Chém nát khối sắt chỉ có thể so sánh với cắt bánh bông lan thôi.
- Còn ai muốn thử sức nữa không ? - "Boss" nãy giờ im lặng quan sát thế cục rốt cuộc đã lên tiếng, đại sảnh vắng lặng, ai ai cũng hiểu, nhưng kẻ đứng ở đây là cực mạnh. Thử sức với chúng chẳng khác nào tự bôi tro trét trấu vào mặt. "Boss" thấy mọi người im lặng, cười lớn :
- Hahahaha.....được lắm, các ngươi đã qua ải rồi, từ nay các ngươi là người của Hắc Phong sơn. Chúng ta tuy là ăn cướp nhưng là cướp của người giàu cho người nghéo, tuyệt đối không làm hại đến thường dân. Ta tên là Trương Viễn, cứ gọi ta là lão đại.
"Chém, rõ ràng là chém. Nếu có nghĩa khí như vậy, lý nào lại bắt XỬ NỮ với CỰ GIẢI chứ. Rõ ràng là nói dối"
Sáu bạn nam nghĩ thầm, trong đầu tiếp tục tính kế tiếp phải làm gì để cứu XỬ với GIẢI. Bỗng nhiên, tên Trương lão đại nói :
- Mừng hôm nay có những nhân tài mới, chúng ta tổ chức tiệc nào.
- Hay lắm, tổ chức tiệc
Các bạn nam không thể từ chối (tiệc cho mình mà còn từ chối), đành cùng bọn sơn tặc tham gia buổi tiệc mà không biết, mình đang tham gia vào một phen biến loạn.
Lúc này, đại sảnh đã được kê bàn ghế ngay ngắn, đồ ăn được dọn lên, Nhìn thấy đố ăn, các bạn sao chợt nhớ ra sáng giờ chưa ăn gì. KIM NGƯU ăn khí thế, gấp 2 lần người thường. BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ, SONG TỬ cũng không kiên nể gì. Chỉ có THIÊN YẾT, MA KẾT đang lo cho "tình nương" nên không có tâm trạng để ăn thôi. Bỗng nhiên, tên "quản lý" lúc nãy gặp ở cửa bước ra nói :
- Hôm nay, Mã Sinh này có quà muốn tặng cho lão đại
"Mã Sinh ? Sao ngươi không thêm chữ Giám vào giữa chứ" - SONG TỬ vừa nghĩ vừa cười một mình (tự kỷ)
- Mã huynh đệ là quà gì ?
"Bốp, bốp" hai tiếng vỗ tay vang lên, từ bên trong là sáu nữ nhân bị trói được dắt ra. Các bạn sao ngơ ngác, KIM NGƯU cũng quên cả ăn uống. Đó là XỬ NỮ, CỰ GIẢI và đám người THIÊN BÌNH, NHÂN MÃ, BẢO BÌNH, SONG NGƯ vừa mới vào. Các sao nữ nhìn thấy "tình lang" thì đơ ra, trên mặt vô thức vẽ nên nụ cười. Trương lão đại thấy vậy nói :
- Mã Sinh, chuyện này là sao ? Tại sao những cô nương đó lại bị trói ở đây ?
- Trương lão đại, chúng ta là sơn tặc, ông còn hỏi tôi trói cô nương làm gì sao ?
- Chúng ta không hại đến bá tánh không có võ công, Mã Sinh trong mắt ngươi còn có lão đại không hả ? - một vị hán tử trung niên đứng dậy, chỉ tay vào mặt Mã Sinh nói.
SONG TỬ thấy tình hình có vẻ khác lạ thì thầm :
- Hình như tên này mới là chủ mưu bắt hai người đó, chúng ta nghi oan cho Trương Viễn rồi.
- Theo tình hình thì là vậy, mà hình như sắp có đánh nhau nữa - BẠCH DƯƠNG
- Nếu họ đánh chúng ta giúp ai đây ? - KIM NGƯU
- Tớ nghĩ chúng nên giúp Trương Viễn - SƯ TỬ
- Không giúp ai hết, cứu người rồi chuồn - MA KẾT
- Làm vậy hình như hơi vô tình - SONG TỬ
- Cậu có ý kiến à - THIÊN YẾT
- Không, nhưng....
- Không thì im - THIÊN YẾT nói, trong giọng nói là một cỗ sát khí bức người. SONG TỬ biết còn cãi tiếp sẽ tiêu đời nên ngậm miệng lại, ngồi im xem diễn biến.
- Trương lão đại, ngươi cứ giữ suy nghĩ cổ hủ đó cho tới bao giờ. Chúng ta cướp được là do công sức chúng ta, cần gì phải chia cho bọn dân thường chứ. Ngươi ra luật lệ hà khắc, lại không cho anh em vui vẻ, ngươi nghĩ còn ai xem ngươi là lão đại nữa.
- Mã Sinh, ta coi ngươi là huynh đệ bao lâu nay, việc của sơn trại cũng tin tưởng giao hết cho ngươi, vậy mà ngươi lại phản ta.
- Ông tin tưởng tôi chính là cái ngu của ông, là ông không biết nhìn người.
- Mã Sinh, ngươi thật quá đáng - Xà nương tử đứng phắt dậy - Nếu không phải đao của ta đã vỡ, ngươi đã bay đầu rồi.
- Hahahaha...Xà nương tử, bà tưởng tôi không có chuẩn bị gì sao, lão đại của bà đi chu du cả năm trời, trong một năm, tôi đã thu phục anh em trong trại. Bên cạnh Trương Viễn giờ đây, chỉ còn lại bà, Ngưu Toàn Phong, Triệu Tư Mã, Thiết Phụng Nhan, Huyền Tố Muội và Dương Tư Đồng thôi.
Gã nói xong câu này, lập tức gần 50 người trong đại sảnh đồng loạt đứng lên, rút kiếm ra chỉa về phía Trương Viễn. Chỉ có sáu người vẫn im lặng nhìn vào đám nữ nhân trong phòng. Mã Sinh nói :
- Các vị huynh đệ mới vào, nếu các ngươi thích chỉ cần chém tên kia, ta sẽ cho các ngươi một đêm với họ.
Mã Sinh thông minh thường xuyên nay lại ngu đột xuất, nếu hắn không nói ra câu này, có lẽ các bạn sao sẽ để yên cho hắn. Tuy nhiên, lời đã nói không thể rút lại, ly rượu trong tay SƯ TỬ vỡ nát. THIÊN YẾT nói bằng giọng nói của thần chết :
- Thả họ ra
- Ngươi nói gì ? Ta nghe không rõ ?
- Nó nói ngươi mau thả họ ra, không thì đừng hối hận - MA KẾT
- Những cô nương này là do các ngươi đưa vào, giờ đòi thả ra là sao, nực cười - Mã Sinh nhìn MA KẾT chế giễu.
- NHÂN MÃ, BẢO BẢO - MA KẾT nói xong câu này, những tên xung quanh 6 bạn nữ cùng hét lên. Ngươi thì trúng phi tiêu của MÃ MÃ, người thì dính thuốc của BẢO BẢO. Các bạn nữ thoát nhanh chóng chạy đến chỗ các bạn nam. Các bạn nam thấy "tình nương" chạy đến thì lột đồ hóa trang ra, dang tay ôm lấy "nàng" (chỉ có YẾT, KẾT, SONG với NGƯU thui. Hai cặp kia chưa tiến triển). Mã Sinh nhìn thấy cả nhóm người thì tóc bạc, người thí mắt nâu, người lại có hai màu tóc thì kinh hãi la lên :
- Thì ra các ngươi lừa ta, anh em giết chúng.
BẢO BẢO hốt một nắm bột hất ra, những tên đi đầu liền lăn xuống đất cười như điên. BẢO BẢO mỉm cười nói :
- Thuốc "smile" của ta đó, bảo đảm "chết mới hết công dụng"...hahaha...
Nụ cười tỏa nắng đó khiến ai kia chợt nhận ra cô ấy đẹp và tài năng thế nào.
- Anh BẠCH DƯƠNG...anh BẠCH DƯƠNG...tỉnh...NÈ...ANH CÓ TỈNH KHÔNG HẢ ?
- Oái, SƯ TỬ em làm gì la dữ vậy ?
- Đang đánh nhau đó anh hai, làm ơn tỉnh táo dùm đi
Bên trong sảnh bây giờ cực kỳ hỗn loạn, lục đại cao thủ dù võ công cao đến đâu nhưng số lượng quá ít, khó mà cầm cự. XỬ NỮ kéo áo MA KẾT :
- KẾT KẾT, anh cứu họ đi.
GIẢI GIẢI cũng kéo áo THIÊN YẾT :
- YẾT cứu họ nha.
Hai bạn "anh hùng khó qua ải mỹ nhân" rút vũ khí ra xông lên, làm hai mươi mấy tên chết không kịp ngáp. Trương Viễn trố mắt nhìn, không ngờ trên đời có cao thủ như vậy. BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ thì khỏi nói, tàn sát hết mười mấy tên. MÃ MÃ lâu ngày không hoạt động, phóng phi tiêu vùn vụt. Trúng là lại : "Ohyeah ! MÃ MÃ thật là V.I.P"
- MÃ coi chừng - BẢO BÌNH đang tạt axit lên mấy tên xông lại thấy có người đâm sau lưng NHÂN MÃ la lên. Bỗng nghe "choang" một tiếng, SƯ TỬ đã kịp thời đỡ cho MÃ thanh kiếm đó, sẵn tiện quất cho tên đó vỡ sọ. MÃ quay lại, ngước đôi mắt long lanh nhìn SƯ làm cho :
"Thịch, thịch, thịch" có người đã trúng tên thần Cupi rồi.
- Cẩn thận một chút - SƯ TỬ đỏ mặt quay đi để lại NHÂN MÃ đơ như cây cơ : "Cậu ấy sao lại đỏ mặt nhỉ ? Mà cậu ấy đỏ mặt nhìn dễ thuong quá đi" (thêm 1 người trúng tên của thần Cupi)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top