2. Bán hoa

Toàn ngồi thừ ở bên giường bệnh, nhìn ra cửa sổ xuống thành phố náo nhiệt ngoài kia, trong lòng ngổn ngang đầy suy nghĩ về cuộc sống bất ổn này của mình, liệu có nơi nào ở thành phố này để cậu nương tựa và dựa dẫm hay không? Cậu không rõ và cậu cũng chợt nhớ ra, tiền viện phí mình ở suốt 3 ngày qua cậu sẽ phải trả lại cho một ai đó, mà ai đó là ai, cậu cũng hoàn toàn không biết. Tiếng mở cửa phòng bệnh cho cậu hy vọng rằng sẽ gặp 1 người quen thuộc, nhưng đổi lại là một đám giang hồ trong khu ổ chuột cậu từng ở, bặm trợn và đáng sợ.

_ Khoẻ chưa ? - một tên xăm trổ đầy mình trừng mắt, xoáy sâu vào nỗi sợ của cậu..

Vò vạt áo, Toàn chẳng dám nhìn thẳng vào bọn chúng vì chúng vô cảm lắm nên dù cậu có đáng thương thế nào đi chăng nữa cũng chẳng khiến chúng lay chuyển tâm can..

_ Anh tao hỏi mày khoẻ chưa ? Sao mày không trả lời. - Một tên khác gằn giọng rít qua kẽ răng đay nghiến, tay tạo thành nắm đấm chực chờ đánh cậu nếu không chịu mở cái miệng ra nói với chúng

_ Tôi .. tạm ổn .. bác sĩ nói .. cần theo dõi vì cơ thể bị suy nhược..

_ Khoẻ rồi thì về làm cho bọn tao. Tao là người trả tiền viện phí cho mày. Nên nhớ, bây giờ mày là người của tụi tao. - Tên đầu sỏ ngồi nãy giờ ở ghế sofa đứng dậy đi lại chỗ giường bệnh mà nắm tóc cậu giật ngược ra sau, cảnh cáo - Mày dám trốn thì đàn em tao đập mày gãy giò. Bố mẹ mày chết rồi. Và mày sẽ phải thế chỗ con mẹ mày.. Nghe nói mày thích mở tiệm hoa và bán hoa ? Con mẹ mày bán hoa cũng đắt lắm và giờ ước mơ của mày toại nguyện.. Bán hoa hay bán hoa đều như nhau thôi mà phải không con trai.

Hắn nắm tóc kéo mạnh, đôi mắt trong của cậu đối diện với khuôn mặt đầy sẹo đáng sợ, bàn tay thô ráp đầy lực túm tóc, tay kia vuốt dọc gò má, mân mê xương quai xanh của cậu mà nói

_ Ngon .. Mày ngon cũng giống con mẹ mày đó. Dạo này gu mấy thằng đại gia thích cỡ mày. Khôn hồn thì tuân thủ, hé môi nửa lời tao đánh mày chết như bố mẹ mày đấy thằng nhãi con

Không còn chỗ nào để đi, cũng không có nhà để về, bị đe doạ như vậy, nếu trốn thoát cũng không toàn thây. Chúng lấy danh nghĩa đã trả viện phí ra để ép cậu bước chân vào cái nghề " bán hoa " như mẹ cậu đã từng, mang tiền về cho chúng, còn cậu thì là một món đồ chơi của những gã nhà giàu muốn tìm cảm giác lạ. Nước mắt chực chờ rơi xuống, cậu nhớ mẹ vô cùng..

_ Tôi .. Tôi sẽ làm cho các anh .. giống như các anh nói .. nhưng tôi chỉ muốn làm trả đủ viện phí..

_ Đéo. Mày nghĩ dễ vậy hả ? Mày suốt đời chỉ nên làm trai bao giống con mẹ mày thôi

Dồn người khác đến cùng đường là chuyện mỗi ngày chúng thực hiện, nên chúng biết rõ tâm lí con mồi muốn điều gì. Còn cậu, 17 tuổi bị doạ cho đến phát khóc, tâm lí bước ra đời với sự tức giận tủi nhục đến tận cùng ..

Đám giang hồ nhanh chóng làm hồ sơ xuất viện cho cậu, áp giải cậu trên con xe dream cũ mèm, rớt cả đèn xe và kiếng chiếu hậu. Chúng đưa cậu tới 1 khu nhà trọ khá sạch sẽ, rồi đẩy cậu vào căn phòng trống. Bên ngoài có rất nhiều người làm nghề giống như cậu vây quanh mà xem, nói đúng hơn, đây thật sự là nơi lưu trú của trai bao do bọn chúng quản lí.

_ Đây là nơi ở của mày. Làm cho tốt đấy. Tối sẽ có người chở ra ngoài kia. Học hỏi đồng nghiệp mấy trò cho hay. Tao phát hiện mày trốn.. Ở đâu cũng tao cũng tìm cho được.

Cậu gật đầu, sau khi bọn chúng đi liền khoá cửa ngồi thụp xuống đất trong vô vọng. Giấc mơ mở một cửa tiệm bán các loài hoa mình yêu thích, mỗi ngày một hương thơm thoảng qua mũi, mỗi ngày đều được ngắm hoa nở rực rỡ nhất.. bình yên ngày tháng vậy thôi cũng không thể nữa.

Tiếng gõ cửa kèm tiếng nói vọng vào ở ngoài khiến cậu giật mình, chùi vội nước mắt, chậm rãi bước ra mở cửa.

_ Người mới, mở cửa. Tôi dạy cậu vài thứ.

_ Chào anh .. - chậm rãi kéo cửa ra, đối diện cậu là một nam nhân cực kì xinh đẹp, khuôn mặt rất đáng yêu mũm mĩm.

_ Mời tôi vào phòng không ? - người đó xéo sắc nhìn cậu

_ Dạ có. Mời anh vào.

_ Tôi là Quang Minh - tên thường gọi là Dương. Cậu tên gì ?

_ Em tên là Văn Toàn.

_ Đáng yêu đấy. Lâu rồi mới có một đoá hoa mới đáng yêu khiến tôi muốn để ý như vậy.

Cậu ngại ngùng khi nhận được lời khen khiêm tốn từ người đối diện.

_ Cậu nên lấy tên khác, đừng để người khác gọi tên thật của mình.

_ Em nên lấy tên gì được hả Dương ?

_ Cậu ..

Dương ngạc nhiên khi cậu nhóc bắt đầu thả lỏng vỏ bọc của mình mà hỏi chuyện với mình. Cứ nghĩ đứa trẻ này sẽ cứng đầu lắm, nhưng không ngờ, cũng dễ dụ và thiếu tình thương.
Bản thân cậu cũng không biết thế nào, nhưng cảm thấy người trước mắt rất đáng tin cậy, còn chủ động muốn qua đây giúp cậu, cảm thấy anh ấy không phải người xấu.

_ Để tôi nghĩ. Em dễ thương như vậy.. tôi nghĩ tới cái tên Bi. Vì hoa bi trắng cũng dễ thương như em.

_ Anh cũng thích hoa ạ ? - Toàn nghiêng đầu nhìn chàng trai thanh tú trước mặt

_ Rất thích.. Nhưng không nghĩ mình phải đi bán hoa kiểu này. - Dương nhìn Toàn rồi mỉm cười chua chát.. rõ là chẳng ai muốn mình bị dồn tới đường cùng phải vào đây mua vui cho kẻ khác bằng cơ thể của mình.

_ Em cũng thích hoa.. Cũng muốn mở một tiệm bán đủ thứ những loài hoa rực rỡ.. Hoa rực rỡ vừa đẹp vừa có giá trị của riêng nó, hoa không vô tri, hoa có ý nghĩa riêng của mình. - Toàn dịu dàng nói về ước mơ của mình cho Dương như tìm thấy sự đồng cảm trong sự yêu thích những loài hoa rực rỡ ngoài kia.

_ Hoá ra nhóc cũng thế.. Anh dọn qua đây ở với nhóc nhé. Bên kia có một thằng hung dữ lắm, ở với nó toàn bị nó ỷ đẹp hơn nhiều khách hơn nên chê người ta thôi.

_ Mấy tên .. ngoài đó .. có cho không ? - Toàn sợ nên rụt rè đưa mắt ra ngoài nhìn rồi hỏi

_ Không sao. Hai người ở một phòng mới đúng đó. Đi làm về tối anh dọn qua với nhóc. Giờ anh chỉ nhóc bảo vệ bản thân mình, nhớ luôn luôn phải dùng bao cao su.. Không biết được mấy tên nhà giàu đó có bệnh hay không nên là nhớ luôn luôn phải đeo bao cao su.. đây dùng như thế này.. Khôg chịu được đánh đập khổ dâm thì mở cái miệng ra.. Lưỡi phải điêu luyện 1 chút.. miệng phải biết nịnh hót dẻo dai lên.. Đừng có hở ra là khóc.. Mấy tên nhac giàu vô cảm lắm..

Dương nói rất nhiều với Toàn về mấy cái chuyện 18+. Thằng nhóc 17 tuổi chỉ biết chuyện quan hệ nam nữ trên sách vở chứ còn chưa bao giờ nghĩ có chuyện quan hệ nam nam, không biết được nam nam quan hệ thế nào nữa, mà giờ phải ngồi đây học mấy cái này làm một kẻ nằm dưới bị nở hoa cúc. Cậu đỏ mặt rần rần khiến Dương bật cười

_ Sợ cái gì. Nghề của nhóc .. Ráng đi .. Sẽ quen thôi. Sắp tới giờ đi rồi. Tranh thủ tắm rửa đi mà chuẩn bị đi làm

Đi làm ? Nghe xa xỉ quá. Người ta thật sự nghĩ rằng cái việc tủi nhục này cũng là đi làm sao ? Thôi thì đời đã giăng bẫy, cậu có muốn thoát cũng chưa thể thoát được ..sẽ có nhưng rất lâu .. ít nhất cũng phải có tiền cho riêng mình đã.

Dương về phòng rồi, cậu cũng vội đi tắm, mặc bộ đồ trông như mấy thập niên ngày xưa do mấy tên đó chuẩn bị. Người nhỏ thó nên mặc mấy cái đồ rộng thùng thình không ra làm sao, nhưng chẳng còn quần áo nữa, buộc cậu phải mặc thôi.

Đám giang hồ đi từng phòng đập cửa, yêu cầu mấy mọi người ra xe để chúng chở đi. Toàn đã nghĩ chúng sẽ chở đến một khu nhà thổ nào đó vào đó uốn éo.. không ngờ là thả xuống bên vệ đường, rồi mọi ngừoi cứ đúng chỗ mình mà đứng. Dương đứng ở tận cuối đường nên không thể biết được ở trên này mấy tên ma cũ bắt nạt cậu ra sao.

_ Mày mới vào ? Xinh xắn phết

_ Trông ốm yếu thấy gớm, cửa đâu mà giành khách với Cáo.

Chúng xô ngã cậu rồi mỗi tên đá cậu 1 cái đến đau điếng. Còn chưa có khách đã bị đánh bầm dập, không còn đẹp đẽ sạch sẽ gì thì có ai muốn nữa không ? Đúng là làm ở đâu thì ma cũ cũng bắt nạt ma mới được mà.

----------------
Chap này dở thiệt chứ :)))
Mong mng thíc. Có gì vote và cmt feedback cho tui với nhenn<3

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top