1. Gia đình không hạnh phúc

Tiếng đánh đập vang lên trong căn nhà xập xệ ẩm mốc cuối con đường, dù đã cách khá xa mấy nhà hàng xóm xung quanh, tuy nhiên mỗi ngày mỗi nhiều hơn, dai hơn và lớn hơn khiến người ta không thể không tò mò. 

Nói qua về khu vực này, nó chỉ là khu nhà trọ ổ chuột, giá rẻ gần như cho không của đám giang hồ, tập hợp những thành phần tị nạn và vô gia cư, học thức không cao, làm đủ loại ngành nghề chân tay và thậm chí là cái nghề bị khinh rẻ nhất xã hội: làm gái - lại là cái nghề chính ở cái xóm trọ này.. Vừa gái vừa trai vừa già vừa trẻ ai cũng có thể làm "người bán hoa"

Gia đình ở căn nhà cuối đường đầy tiếng đánh đập kia nằm kế bên bãi rác và phế liệu, là một gia đình mới chuyển đến cũng không hạnh phúc gì cho cam. Bởi lẽ, nếu họ hiểu rõ hạnh phúc gia đình là gì.. thì đã chẳng có mấy tiếng thét chói tai đến nát lòng như thế.

Đêm nào người vợ cũng đi làm gái kiếm tiền nuôi đứa con trai đi học, người đàn ông biết rõ vợ mình làm gì nhưng vẫn mặc kệ, bắt ép vợ đưa tiền để đi uống rượu và đi cho lại một cô " bán hoa" khác. Bởi vì không khác gì bợm nhậu, nên hầu như ngày nào cũng lè nhè chửi mắng cậu con trai đến mức phải nghỉ học, vì trầm cảm mà cắt tay tự tử, đứa trẻ suy nghĩ rằng : Chỉ cần không có mình, mẹ sẽ không vất vả nữa. Nhưng trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc đó thì dù có vất vả và nhục nhã đến mấy, người mẹ chấp nhận làm đủ thứ để cứu lấy đứa con trai thuần khiết nhất của cuộc đời bà, là thứ động lực duy nhất để bà sống và bấu víu với cuộc đời này.

_ Ông còn đụng vào nó, tôi quyết sống chết với ông.
Người mẹ dường như phát điên lên khi nhìn thấy đứa con trai còm nhòm ốm yếu bị đánh tới mức không thể đứng dậy nổi, và những vết cứa trên cơ thể bắt đầu chảy máu dần.

_ Nó là con tao.. Tao thích thì tao đánh. Mày .. làm gì mà cấm được tao ..
Người đàn ông lè nhè trong men rượu, 1 tay cầm cây, 1 tay cầm dây thừng chỉ vào mặt người vợ mà nói tiếp..

_ Con của một con điếm và một thằng bợm nhậu thì mãi mãi cũng chẳng có tương lai. Tao và mày đã mang nó đến thế giới này mà nó lại chỉ làm gánh nặng cho hai người chúng ta.. Chi bằng giờ đây nó không tồn tại.. Tao với mày coi như không có con .. Đường ai nấy đi.. Nếu có có sống tiếp .. thì tương lai cũng sẽ trở thành 1 thằng điếm như mẹ nó thôi.. haha

_ NÓ LÀ CON TÔI..NGÀY NÀO TÔI CÒN SỐNG THÌ NÓ VẪN LÀ CON TÔI. ĐÁNH TÔI CHƯA ĐỦ CÒN MUỐN HẠI CHẾT NÓ, ÔNG CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI KHÔNG HẢ ..

Người đàn bà mắt hoen đỏ, gầm lên trong sự thống khổ dưới mái nhà ọp ẹp xiêu vẹo đầy rẫy nước mắt, sự chua xót, tủi thân và nhục nhã nhìn thẳng vào người đối diện đang cười như một con thú hoang dại với suy nghĩ hại chết con mình. Bản chất con người giờ đây bị tha hoá, vì đồng tiền khiến chúng ta chẳng thể sống thiếu nó, vậy nên ngay đến con mình, đôi khi người ta cũng chẳng cần.

Người đàn ông định xông đến quất vào người đứa con trai nằm ngất ở góc nhà thì người mẹ đã vội vàng bò đến đỡ lấy cho đứa con mình. Vừa cầm cây đánh, vừa quất lung tung trong vô thức, vừa chửi khiến đồ đạc trong nhà giờ đây chẳng còn cái gì là nguyên vẹn, đúng hơn giờ đây căn nhà là một bãi chiến trường.

_ Mẹ con mày chết đi.. Thứ điếm..

Bà vùng lên dùng hết sức bình sinh giật lấy sợi dây thừng rồi xông vào xáp lá cà với chính người mà bà từng gọi là chồng, nước mắt và nỗi đau giàn giụa trên gương mặt. Tình yêu ngày xưa cũng đã chết, chết từ rất lâu rồi.

_ Tôi và ông xem ai chết trước.. Tôi liều mạng với ông.

Sự giằng co qua lại trong màn đêm tối, tiếng thét tiếng la khiến người trong khu có muốn ngủ cũng không ngủ được nữa. Mọi người bu đầy xung quanh căn nhà chẳng ai dám mở cửa giúp đỡ vì sợ liên lụy tới mình. Tiếng rơi vỡ, chửi mắng, đùng đùng xô đẩy người cứ vang lên suốt 1 giờ đồng hồ sau đó, cho đến khi nó dừng hẳn.. mọi người mới khẽ khàng gõ cửa nhưng không ai ra mở cửa nữa, họ mới đánh liều tự đẩy cửa đi vào ..

Ai nấy mặt mày tái xanh sợ hãi chạy về phòng, đám giang hồ mặt bình thản bước vào bãi chiến trường đầy máu me vừa nãy cùng với hai người dân quân mới xuất hiện để xác nhận hiện trường và dọn dẹp tử thi. Đám ngừoi này dường như đã quen rồi, quen với việc thấy máu và ngửi mùi máu tanh rồi nên họ chẳng còn sợ hãi nữa.

Hai người 1 nam 1 nữ nằm trên đất lạnh lẽo, một người xô đối phương vào kệ chén ngã ra sau, đập vào cạnh của chiếc đi văng dài máu me văng đầy lên vách. Một người ôm lấy đứa con trai, con dao đầy máu kế bên, vết cứa dài trên cổ tay đã chạm đến mạch máu.. Thế là kết thúc hai cuộc đời khốn khổ.

Người ta đưa đứa trẻ đó đến bệnh viện, sau đó lo hậu sự cho bố mẹ nó. Nó hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi nó ngất lịm trong vòng tay của mẹ khi bị bố đánh.. Nó chỉ biết bố đã mất nhân tính với mẹ con nó rồi. Đứa trẻ có một gia đình không hạnh phúc, giờ thành một đứa trẻ mồ côi, không cha, không mẹ, không người thân, mắt nhắm nghiền với mớ dây nhợ trong bệnh viện.

Khi nó tỉnh dậy, một người bác sĩ đã đưa cho nó mớ giấy tờ linh tinh của bố mẹ nó để lại, còn nói rằng bố mẹ nó vì đánh nhau mà chết rồi. Trong mớ giấy đó , có giấy tờ tuỳ thân của nó chứng minh rằng nó đã từng có bố mẹ trên đời này và một lá thư tay do mẹ nó cẩn thận ghi lại mấy lời dặn dò.

" Gửi Toàn yêu dấu của mẹ,
Con là đứa trẻ thuần khiết của mẹ. Mẹ xin lỗi vì đã để con sống trong một gia đình không hạnh phúc. Đáng lí ra con sẽ được hưởng một tuổi thơ bình dị và bình yên như bao đứa trẻ khác, thế nhưng đời mẹ bạc bẽo khiến con chẳng được như người ta.

Bố con không biết khi nào sẽ dồn hai mẹ con chúng ta vào đường cùng, nên mẹ viết thư này để nói với con vài lời, bởi vì mẹ nhất định sẽ bảo vệ cuộc sống của con.. để con được sống và quyết định con đường mình đi.

Con phải biết chăm sóc bản thân mình, ăn uống kham khổ khi không có tiền nhưng khi có tiền phải chọn đồ ăn ngon một chút, đừng có tiết kiệm quá. Con đừng nhận bố thí của ai vì con trai mẹ đủ mạnh mẽ để không phải xin ai bất cứ điều gì. Con trai mẹ phải thực hiện được ước mơ của mình.. Dù là ước mơ gì thì mẹ cũng ủng hộ, con từng nói với mẹ, con thích mở cửa hàng kinh doanh về hoa bởi vì hoa dù trong đêm tối vẫn rực rỡ, vậy thì hãy cố gắng thật nhiều con nhé.. Mẹ không cho con được nhiều, chỉ có 1 2triệu mẹ cất trong túi đỏ này nhé.

Con yêu ai cũng được, nam hay nữ gì cũng được, chỉ cần đúng người.. chỉ cần Người ta yêu thương con trai mẹ và con trai mẹ cũng thương người ta. Khi yêu hãy yêu hết mình con nhé và khi buông bỏ cũng phải mạnh dạn lên, đừng vì bi luỵ mà khổ mình, giống như mẹ.

Cuối cùng, Toàn của mẹ, con hãy sống thật trọn vẹn, thật vui những tháng ngày sau này con nhé ! Nếu mẹ con ta trốn được ta sẽ hạnh phúc cùng nhau, còn nếu không được, con cũng phải sống thật tốt bởi vì dù mẹ có đi xa mẹ vẫn luôn nhớ con trai mẹ với cái tên Nguyễn Văn Toàn.

Mẹ yêu con, Toàn. "

Lúc người ta đưa cho nó xấp giấy này, chắc chắn cũng đã lụm đi tiền mẹ để lại, bây giờ Toàn trắng tay, cũng không có nhà để về nữa. Số quần áo người thu gom tốt bụng để lại đồ cho, cũng đã có người mang vào bệnh viện cho rồi. Nơi đó chỉ còn lại là 1 đống đổ nát.. và có hai chiếc mộ nằm cạnh nhau thôi.

Cuộc đời của chàng trai 17 tuổi sẽ phải rẽ theo hướng nào đây..? Khi mọi thứ trước mắt mờ mịt như tiền đồ của chị Dậu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top